Gia Tộc Ma Cà Rồng 5: Thiên Thần Sa Ngã
Chương 14: Ổ rắn độc
Chương 14: Ổ rắn độc
Từ thương hại không có trong vốn từ vựng của Mimi Force. Thay vì việc cứ ngồi đó mà nguyền rủa sự cô đơn, đơn độc mà cô cảm nhận được, vì lần đầu tiên trong vòng đời dài và bất tử cô đã để mất người anh sinh đôi, cũng là người đàn ông cô yêu, thì cô lại tự làm mình bận rộn với những công việc của Hội Kín - chôn vùi nỗi đau khổ và cơn cuồng nộ trong đống công việc để tìm thấy sự khuây khỏa trong việc điều khiển cả bộ máy hành chính văn phòng của một tổ chức rộng lớn.
Cái mụ già xấu xí Cordelia Van Alen đã từng miêu tả kỷ nguyên đương thời là Thời kỳ chạng vạng của ma cà rồng - cứ như thể có một bức màn nhung lớn đã hạ xuống sân khấu và đã đến lúc Máu Xanh lui vào hậu trường ấy. (Mimi luôn thích mấy từ ngữ cổ ấy). Lui vào là một cách rất hay để cởi bỏ cuộc sống con người - như thể ma cà rồng đã sẵn sàng cúi chào đám khán giả đang đứng hoan hô nhiệt tình hơn là chỉ cứ mãi vật vờ trong ánh chạng vạng vậy.
Nếu chuyện này là kết cục của họ, là kết thúc của cô thì thật không tài nào chịu nổi. Mimi chưa sống đến hàng ngàn kiếp để phải kết thúc mình trong đơn độc, không có sự bao bọc của Jack, như một tấm chăn ấm hay vẻ ngạo mạn, dễ thương của Kingley để giúp cô đứng thẳng trên chân mình. Cô sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng đâu.
Mimi mở cánh cửa văn phòng làm việc mới của mình. Một tuần trước kể từ khi Forsyth Liewellyn mất tích sau vụ thảm hoạ đính ước - theo cái cách mà tất cả mọi người đều dùng để gọi cái trò hề đã xảy ra vào ngày đính ước của cô - Hội Kín rất bối rối nên quyết định tìm một thủ lĩnh mới. Và thật ngạc nhiên cô thấy tên mình đã được nêu ra. Vậy là chỉ một tuần sau vụ đính ước thảm hại Ambrose Barlow - quý ngài vui tính của một trăm lẻ một năm (khoảng thời gian cho phép những hội viên Danh Dự phục vụ Hội) và Minerva Morgan - Lão làng với cái miệng sắc bén của Hội Kín - người từng là bạn thân nhất của Cordelia Van Alen đã tới gặp cô sau giờ học ở trường để thảo luận vấn đề đó. Mini đã từ chối chức vụ Regis - không phải do Charles vẫn còn sống ở đâu đó - cô đã đồng ý làm Regent - một người chịu trách nhiệm về Hội Kín trong một thời kỳ chẳng có vị lãnh đạo nào cả.
Cô ngồi xuống cái ghế được thiết kế đặc biệt dễ chịu, thoải mái của văn phòng mà cô đã yêu cầu rồi mở xem các dữ liệu về Ủy Ban trên màn hình vi tính. Có rất nhiều việc phải làm: nhận biết những hội viên mạnh nhất trong Ủy Ban để tiến cử họ với Hội Kín, biết được tổng thể các thành viên là Thợ Săn, bổ nhiệm những thành viên mới vào Ủy Ban cấp thấp - danh sánh cứ ngày càng dài hơn. Forsyth đã để tất cả thành một đống lộn xộn - cứ như thể lão già đó chẳng thèm quan tâm tới bất cứ điều gì ngoài Hội Kín hồi ông ta còn đương chức vậy và rất nhiều các ban ngành khác nữa (Dịch vụ Chăm Sóc Sức Khỏe, Trung tâm Biến Hình) đều thiếu nhân viên một cách trầm trọng.
Nhân nói về Forsyth. . . cũng không ai biết là Bliss ở đâu. Tất cả những gì Mimi biết đó là có thể cả hai đã bỏ trốn cùng nhau. Thế cũng hay, càng nhẹ người. Sau khi Forsyth Llewellyn biến mất, những Thợ Săn đã tìm thấy bằng chứng rằng người tiền nhiệm của Mimi đã nối giáo cho kẻ thâm thù nhất của họ và đồng thời làm công cụ giúp đưa Croatan tới cuộc tấn công ở nhà thờ lớn. Forsyth là kẻ phản bội trong Hội Kín - là một con rắn độc trong tổ chức của họ.
Còn với Kingley, Mimi vẫn còn nhớ như in gương mặt anh trước khi bị tan biến đi bởi cuộc tiêu diệt. Gương mặt ấy đang quay nhìn cô dạt dào tình yêu trong ánh mắt. Bây giờ anh ấy ở đâu? Liệu anh ấy có còn sống không? Cô sẽ gặp anh ta chứ? Đôi lúc, khi nghĩ tới anh cô thấy mình thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định hàng giờ liền, chăm chăm nhìn con chuột trên màn hình máy tính, trong khi tim cô đập mạnh và đau nhói. Không có thứ gì khiến cô cảm thấy tốt hơn, hoàn toàn không có bất cứ thứ gì. Cô đã thử ném cả đống tiền để mong giải quyết được vấn đề này. Cô đã dùng thẻ tín dụng để mua sắm quá nhiều, đã nghe tư vấn của cả một hội những bác sĩ và nhà trị liệu. Nhưng một tháng qua đi mà vẫn chẳng có gì khả quan. Nếu không có những cuộc hội họp của Hội Kín giúp cô thoát khỏi nỗi buồn sầu này trong chốc lát thì có lẽ cô đã phát điên vì tuyệt vọng mất.
Cho dù bây giờ cô đã là Regent thì cô vẫn phải hoàn thành năm học cuối cấp. Nhiều công việc ngày càng áp lực hơn đang chờ cô cho tới khi kỳ thi AP kết thúc. Thêm nữa với bà Trinity thì bà ấy sẽ không chấp nhận bất cứ lý do nào cho việc bỏ lỡ việc học ở trường, kể cả đó là vì cai quản một cộng đồng.
Nếu như lúc đầu Mimi miễn cưỡng nhận vị trí này thì cô dần nhận ra điều hay của cái ý tưởng đó, đặc biệt là khi cô nhận ra mình có thể tận dụng nó cho những lợi ích riêng của mình.
Là một lãnh đạo không biết sợ sệt của Hội Kín, cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Lúc này đang là tuần đầu tiên của tháng mười một. Cô đã làm việc trong văn phòng được một tháng nhưng vẫn chưa sử dụng quyền lực của mình để làm một số điều mà cô muốn - chăm lo cho Hội Kín đã được đặt lên hàng đầu mà. Nhưng hôm nay là ngày cuối cùng. Hôm nay cô sẽ trao đổi một chút với Oliver Hazzard - Perry. Cô đã cho gọi cậu ta từ phòng Lưu Trữ và vừa mới rồi thư ký của cô gọi điện báo là cậu đang ở ngoài phòng khách đợi cô.
- Cho cậu ta vào, Doris - Mimi ra lệnh trong khi chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc chiến có thể xảy ra. Cái con người - Huyết Linh bất hạnh ấy là mối liên kết duy nhất dẫn cô tới người anh phản trắc của cô và cô nhất định phải bằng mọi giá moi được thông tin từ cậu ta, để biết Jack đang ở đâu.
Oliver bước vào văn phòng. Cô gần như không biết gì về cậu ta. Ngày trước cô chú ý tới cậu chẳng qua là vì cậu kề cận với đối thủ của cô - kẻ đã chiếm được tình cảm của Jack. Nhưng dù thế thì cô cũng vẫn nhận thấy rõ là cậu ta không khác nhiều so với lần trước cô gặp - có điều gì đó trong mắt cậu ấy - một vẻ tĩnh tại che phủ - thứ mà trước đây không có. Nhưng mà là gì có ai là không thay đổi kể từ vụ thảm họa đính ước đó chứ? Chính bản thân cô, một ngày nọ nhìn vào trong gương đã kinh hoàng khi thấy trong đó là một bà cô buồn khổ, hốc hác đang nhìn lại mình. Bi kịch ấy đã tàn phá vẻ ngoài của một cô gái hồng hào, xinh xắn. Đã đến lúc phải dừng nó lại rồi.
- Cô gọi tôi? - Oliver hỏi. Mặt cậu ta thấy rõ vẻ đau khổ đến tận cùng thế mà cậu ta vẫn còn có thể đùa được, khiến cô ngạc nhiên.
Mimi hất tóc qua vai.
- Đó không phải là cách một người bình thường nói với cấp trên của mình.
- Thứ lỗi cho tôi thưa quý bà - Oliver cười tự mãn rồi ngồi vào ghế dành cho khách một cách thoải mái - Tôi có thể giúp gì cho cô?
Cô liền đi ngay vào vấn đề.
- Cậu biết họ đang ở đâu.
Vào cái lúc anh trai cô rời thành phố, Mimi đã cử một đội Thợ Săn và đội đánh thuê rtheo sau anh ta nhưng rốt cục chẳng có ai thành công trong việc đưa anh ta về trước tòa. Một khi Jack đã từ bỏ Hội Kín thì cũng có nghĩa là anh ta chối bỏ sự bảo vệ của hội vì thế sẽ không theo được dấu linh hồn của anh ta trong glom.
- Họ ư? - Cậu ta nhướn mày lên hỏi.
- Anh tôi và. . . - Mimi không thể tự mình nói ra từ ấy được - Cậu biết họ đã đi đâu, những Thợ Săn đã cho tôi biết là cậu đã ở sân bay khi họ biến mất.
Oliver vỗ hai tay vào nhau rồi nhìn một cách kiên quyết.
- Tôi có thể vừa đồng ý vừa không đồng ý với nhận định đó.
- Không phải dè chừng như thế. Cậu biết họ đang ở đâu và cậu phải nói cho tôi biết Cậu đang phục vụ cho tôi. Cậu dám chống lại Luật sao? Cậu biết hình phạt cho một Huyết Linh không chịu phục tùng là hai mươi năm sống cô độc rồi đó.
Cô gầm gừ, ngả người về phía trước, nhe hai đầu răng nanh của mình ra.
- Ồ, chúng ta đang đưa Luật vào vấn đề này đúng không?
- Nếu tôi phải làm như thế - Mimi đe dọa. Chỉ là một kẻ chép sách trong thư viện, Oliver nằm ở cực thấp hơn hẳn, chẳng gì ngoài một viên kế toán quèn được trả lương. Trong khi đó cô lại là Mimi Force. Là Regent cơ mà! Cô là người duy nhất giúp giữ cho Hội Kín được ở cùng nhau vào thời điểm này.
Oliver cười láu cá.
- Vậy thì để bào chữa cho mình tôi sẽ phải dùng đến lời răn thứ Năm rồi.
- Thứ Năm? - Hồi chuông báo đã nhận biết rõ điều đó vang vang sau gáy Mimi, nhưng cô lờ nó đi. Cô có đầy đủ quyền lực cơ mà; cậu ta mới là người đang chơi trò chơi. Phải đập dập con người như đập một con gián! Không ai được phép chống đối lại Azrael khi cô ấy muốn điều gì đó.
- Thứ lỗi cho tôi nếu cô thấy tôi có vẻ lên mặt, nhưng theo điều răn thứ Năm trong Bộ Luật của Ma Cà Rồng và Huyết Linh. Theo như thế thì tôi có quyền không tiết lộ bất cứ thông tin nào về người chủ Máu Xanh trước đây của mình. Cô cứ tra cứu thử đi, cô sẽ thấy nó trong các tài liệu của Kho Lưu Trữ. Cô không làm gì được tôi đâu.
Mimi nhấc một cây đèn Tiffany trên bàn làm việc của mình rồi ném vào Oliver - lúc này đã kịp tránh.
- Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào.
- Cút ra khỏi văn phòng của ta. Đồ rác rưởi!
Oliver làm ra vẻ từ từ đứng thẳng dậy và thu gom những đồ của mình. Rõ ràng cậu ta đang thích thú trước cơn bực tức của cô. Nhưng trước khi rời đi cậu ta còn quay lại để nói với cô lần cuối bằng giọng khá nhẹ nhàng.
- Cô biết không. Mimi. Tôi cũng mất mát giống như cô vậy. Tôi biết điều tôi nói chẳng có ý nghĩa gì nhiều, nhưng thực sự thì tôi thấy rất tiếc về những chuyện đã xảy ra cho cô. Tôi đã rất yêu Schuyler và tôi cũng biết cô yêu Jack nhiều như thế nào.
Jack ! Không ai dám nhắc tới cái tên đó trước mặt cô cả. Và thứ cô cảm thấy với người anh song sinh của mình cũng không phải tình yêu mà là sự lẫn lộn giữa nỗi buồn và sự choáng váng. Yêu ư? Dù tình yêu cô đã dành cho anh ta là thế nào thì giờ nó cũng đã biến thành sự căm thù đang lấp lánh tỏa sáng - sự căm thù cô nuôi dưỡng từ trong sâu thẳm trái tim, tâm hồn mình cho đến khi nó phát sáng như một viên ngọc lục bảo thì mới thôi.
- Tình yêu ư - Mimi rít lên - Mấy kẻ thân cận như các ngươi thì biết gì về tình yêu chứ. Con người hoang tưởng; ngươi không bao giờ biết cảm nhận tình yêu cả; ngươi chỉ cảm thấy thứ mà Nụ Hôn yêu cầu ngươi phải cảm thấy mà thôi. Nó không phải thực. Không bao giờ là thực cả.
Oliver lúc đó trông có vẻ tổn thương ghê gớm. Trong một thoáng Mimi đã muốn rút lại lời nói đó, đặc biệt là những lời của cậu ta lại là những lời thông cảm đầu tiên cô được nghe kể từ khi cô mất đi tất cả những người có ý nghĩa đối với mình. Nhưng cô cảm thấy dễ chịu khi nói ra được sự hận thù của mình. Thật quá tệ là Oliver lại muốn giúp cô. Đúng là ngu ngốc, cậu ta đã đứng giữa làn đạn, đành phải chịu trận thôi.