Gia tộc Ma cà rồng 4: Sứ Mệnh Của Dòng Họ Van Alen
Chương 33
Chương 33
Oliver theo dõi Schuyler và Jack dưới cùng của tháp Eiffel, bắt được vị trí của họ từ tín hiệu GPS trên điện thoại của Schuyler, cho tới h vẫn còn hoạt động kể từ khi họ ra bên ngoài khách sạn le Saint-Louis. Trang phục của anh rách nát và bị cháy xém, trông đường như đã 1 năm rồi kể từ khi anh à
Schuyler bước ra khỏi chiếc xe buýt đó. Trái tim của Schuyler nẩy lên khi cô trông thấy anh. Oliver! Anh đã an toàn! Điều này còn hơn cả việc cô mơ tới.
Cả hai đều khóc khi họ ôm chầm lấy nhau.
- Mình nghĩ là cậu đã chết rồi, cô thì thào. - Đừng bao h, làm chuyện đó nữa. Đừng bao h.
- Mình sẽ nói điều tương tự như vậy với cậu. - Oliver nói.
Anh nói với họ rằng sau khi họ rời khỏi bữa tiệc, đã có sự hỗn loạn. Leviathan và bọn Máu Bạc bắt đầu đốt cháy tất cả mọi thứ, thiêu đốt những ngọn cây và bắt đầu trở nên nguy hiểm hơn. Nó trông như vụ thảm sát ở Rio đã xảy ra thêm một lần nữa. Nhưng sau đó Charles Force xuất hiện và đánh bật chúng ra từng kẻ 1, kéo chúng ra khỏi khu đất. Sau đó, bọn chúng biến mất. Giống như tấ cả bọn chúng đã xuống dưới đường hầm dưới lòng đất.
- Đúng vậy, - Jack nói. - Charles đã dẫn bọn chúng đến giao lộ. 1 phần của glom mà bọn Máu Bạc có thể đi vào mà không thể đi ra. Một không gian giữa các thế giới.
- U minh phủ. - Oliver gật đầu.
- Vậy chuyện gì đã xảy ra ở đó. - Schuyler hỏi, nhớ lại hiện tượng kỳ lạ mà họ đã chứng kiến.
Jack lắc đầu. - Anh thực sự không chắc. Nhưng dù đó là gì, anh nghĩ bằng cách nào đó Charles đã xoay sở để đảo ngược quá trình để ngăn lại vết rách và sửa chữa vết thương. Nếu không thì không ai trong chúng ta sẽ đứng được đây.
Nhưng Jack đã không nói tất cả những gì mà họ biết. Rằng trong khi Máu Bạc bị thất bại, thì đó cũng không phải là 1 chiến thắng nhỏ. Charles Force đã biến mất. Ông đã không ở trên bề mặt và những hầm mộ thì trống rỗng.
- vậy là ông ấy đã chết? - Schuyler hỏi 1 cách mơ hồ.
- Anh không khẳng định. Anh nghĩ ông chỉ biến mất, - Jack trả lời.
- Chúng ta sẽ làm gì đây?
- Bây h thì anh không biết, - anh thở dài. - Hội đồng đã không còn như trước. Anh không biết sẽ gặt hái được bất kỳ sự giúp đỡ nào từ hướng đó. Nhưng họ là tất cả những gì chúng ta có. - Jack trông có vẻ kiệt sức. - Vậy còn em? Em sẽ làm gì tiếp theo?
- Chạy trốn. - Oliver nói 1 cách kiên quyết. - Chúng tôi sẽ tiếp tục chạy trốn.
- Em không thể chạy trốn mãi mãi, Schuyler. Bệnh run rẩy của em không thể che giấu được. Đó là 1 phần của sự chuyển đổi của em. Em phải tới người bác sĩ nào có thể giúp được em. Em chỉ đang gây nguy hiểm chính mình bằng cách chạy trốn. Anh có thể làm chứng cho em trước Hội đồng. Anh sẽ làm cho họ hiểu. Họ có thể dừng Venator lại. Hãy tin anh. Em sẽ được an toàn ở New York. Em không thể đánh cược với việc ở 1 mình được nữa. Hiện nay Coven suy yếu và không có người lãnh đạo, nhưng chúng ta sẽ tái hợp. Hãy quay lại New York.
Hãy quay trở lại với anh. Jack không nói điều đó ra, nhưng Schuyler có thể nghe thấy 1 cách to và rõ ràng. Cô ngọ nguậy trên đôi chân mình. 2 chàng trai đứng 2 bên cô, cả 2 đều cho tay vào túi. Cằm của Oliver gần như ngay ngực, đầu anh cúi xuống thấp. Anh không nhìn vào mắt cô. Jack đang nhìn thẳng vào cô, với cái nhìn chằm chằm áp đảo. Cô yêu cả 2 người, à cô có thể cảm thấy trái tim mình vỡ vụn vì họ. Cô sẽ không bao giờ có thể lựa chọn. Điều đó là không thể.
Oliver bảo cô tiếp tục chạy trốn, trong khi Jack muốn cô về nhà. Hơn bất cứ điều gì, cô muốn quay trở lại New York, để dừng lại, để nghỉ ngơi, để phục hồi, nhưng cô không thể đưa ra quyết định một mình. Cô còn yêu Jack nhiềuchừng nào, thì cô sẽ khổ sở mãi mãi khi bỏ rơi anh lần nữa, nhưng còn có Oliver để cân nhắc. Người bạn chân chính dịu dàng của cô.
- Cậu nghĩ sao, Ollie? Chúng ta nên làm gì? - cô hỏi, quay sang chàng trai đã giữ an toàn cho cô hơn một năm qua.