Em là nhà
Chương 132
Chương 132
Hàng đêm mình mơ thấy tiếng bé khóc thảm thiết, mơ thấy mặt mũi bé ướt đẫm nhìn mẹ, không làm sao mà nguôi ngoai, mà yên lòng nổi.
Thử đủ mọi cách, mọi loại biện pháp, đều thất bại.
Rốt cuộc, mệt mỏi quá, không thể đường đường chính chính nữa, mình quyết định một sống một còn với nó. Băm vằm nó trước đi, còn sau đó ra sao mình cũng đíu quan tâm.
Buổi tối ấy vừa ăn cơm xong, mình nhớ là mình cầm dao muốn chém nó thì phải, tiếc là anh lại cản.
Mọi người sợ hãi lùi lại, chỉ có anh cứ tiến dần tiến dần về phía mình. Ánh mắt kia, bi thương lắm.
Giây phút ấy, ngực đau tới quặn thắt, tim gan chua xót cùng cực.
Mình thấy một ngày nọ, anh cũng bị đâm tới mức nhập viện, hiện tại sẹo vẫn chưa lành, mãi mãi có khi cũng chẳng lành.
Nhớ tới, lại thẫn thờ, dao rơi khỏi tay từ lúc nào không biết, anh vội vã đá nó ra xa rồi ôm mình về phòng.
Chồng không sợ vợ sao?
Giá như chồng bỏ qua lý trí, cảm nhận và tin vợ bằng trái tim thì tốt nhỉ.
…
Mấy tháng sau đó mình bị trầm cảm nặng, nhìn đâu cũng thấy đen ngòm buồn chán, mọi người thì chia nhau canh giữ như đợt trước ý. Thật giống tù nhân, chẳng qua là phòng giam có đẹp hơn một chút.
Mình không điên, nhưng chắc sắp bị biến thành điên thật rồi.
Bà Nga thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm, bà ấy cũng cho rằng mình chập mạch rồi. Đắng không sao tả nổi.
Nguyệt càng bảo Nguyệt không dở hơi, người ta lại càng chắc chắn Nguyệt dở hơi.
Nhục.
Rồi lần nọ, mình lấy hết sức can đảm đánh liều, cố giữ giọng thật bình tĩnh.
-“Chị nghe em nói này. Chị yêu đơn phương chồng em, em biết. Hôm đó chị ôm anh ấy ngoài vườn, em còn nấp sau đống rơm khóc.”
-“Nguyệt…mày…”
-“Em không có ý gì cả, chuyện qua lâu rồi, chỉ là em muốn chứng tỏ em hoàn toàn tỉnh táo, và việc con Vi và mụ già kia đẩy em là có thật.”
-“…”
-“Giờ không ai tin em cả, em không có chứng cứ. Tất cả mọi thứ chống lại em, chồng cả ngày yêu chiều em rất cảm động. Nhưng con em mà, cháu ruột chị mà, giờ còn hi vọng mỗi vào chị, chị bỏ rơi em thì em biết làm sao?”
…
Mình tâm sự nhiều lắm ý, rốt cuộc trời phật phù hộ, bà ấy tuy nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn đồng ý giúp em gái.
Đợi mãi mới có dịp giáo sư hội thảo buổi chiều, con Hạnh tới trông mình nên ba mẹ cũng yên tâm. Nó lén lút chở chị ra sân bay để vào Nam với bà Nga. Mình lần này đi chỉ mang ba bộ quần áo ngủ còn điện thoại tư trang cũng để lại hết.
Trước khi ra khỏi nhà có viết mẩu giấy nhắn, nói mình không điên, xin giáo sư xem xét kỹ, mong anh sáng suốt lấy lại công bằng cho vợ cho con.
Mình không nỡ đâu, nhưng chồng nếu suốt ngày ở bên vợ, chồng sẽ cứ toàn tâm toàn ý mà chăm sóc, rồi lo vợ bị nhọc bị loạn này nọ, chẳng có đầu óc đâu mà đào bới các việc khác.
Xa nhau đi, xa mấy ngày cho anh thảnh thơi, thảnh thơi rồi bình tĩnh suy đoán.