Ế lâu quá rồi, mau lấy chồng thôi!
Chương 21
Chương 21
Anh Minh còn muốn gần gũi với chị Khuê hơn nữa, nhưng sợ chị mệt nên anh đành phải đè nén những cảm xúc ngổn ngang trong lòng mình lại.
Dù sao thì năm tháng của anh chị còn dài, thời gian còn nhiều, chẳng lo thiếu cơ hội tình cảm.
Anh cầm tay chị áp vào má mình, thơ thẩn nghĩ ngợi chuyện tương lai.
Anh muốn có một đứa con trai giỏi giang giống anh và cá tính giống chị Khuê.
Nhưng nếu chị muốn có hai, ba hoặc nhiều con hơn thế, anh sẽ chiều theo ý chị.
Không phải do anh nhu nhược gì đâu, tại chị xinh đẹp với cả đáng yêu quá thể đáng khiến anh cứ bị mê chị mới tức chứ.
Eo ui! Nom cái long mi cong vút kìa! Ghét quá à! Người đáng ghét ơi! Người đáng ghét à! Người đáng ghét sắp trở thành vợ của anh rồi đấy! Tết này anh đưa người đáng ghét đi chơi xa nhá! Cứ tưởng tượng đến viễn cảnh được khoác tay chị Khuê đi chu du bốn phương, anh Minh lại cười toét miệng.
Mọi chuyện cứ như mơ ý nhỉ? Vui ghê! Lòng anh lâng lâng, anh ngủ thiếp đi bên chị lúc nào không hay.
Anh mơ thấy một đám cưới tràn ngập sắc tím của hoa bèo, nơi anh được làm chú rể của cô dâu Mộng Khuê.
Xung quanh, chó sủa ăng ẳng, mèo gào meo meo, chim chóc bay qua lượn lại, tíu tít hót líu lo.
Cách đó vài bước chân ấy chính là chuồng lợn nhà anh, đàn lợn tận mười mấy con lận, có con kêu eng éc, có con kêu ụt ịt, có con chỉ kêu e é, cơ mà tựu chung lại ý chúng nó đều là muốn chúc mừng anh chị.
Tuy đang khoác trên mình bộ vest màu xanh nõn chuối và đi đôi giày màu tím mộng mơ nhưng anh Minh vẫn bất chấp lội xuống sông hái một bó hoa bèo để đem lên bờ gài vào mái tóc mượt mà của chị Khuê.
Tóc chị màu đen, hoa bèo màu tím, đen đen tím tím, tím tím đen đen, ôi chao, cái đám cưới này nó mới mộng mơ làm sao! Chị Khuê hớn hở soi mình dưới làn nước của con sông quê rồi phấn khởi bảo anh:
- Nom Khuê lại cứ bị duyên dáng gì đâu ý Minh nhỉ?
Anh Minh vỗ nhẹ lên vai chị, từ tốn phân tích:
- Đám cưới long trọng thế này mà tụi mình cứ xưng hô kiểu bằng vai phải lứa với nhau như thế thì nó không phải phép lắm đâu em Khuê ạ.
- Dạ.
Anh Minh nói chuẩn ứ thể chỉnh được.
Em cảm ơn anh đã dạy em những điều hay lẽ phải.
Gớm, vợ chồng với nhau mà chị Khuê khách khí ghê.
Nhưng chị cứ ngoan thế này thì anh truỵ tim mất thôi.
Anh cười phớ lớ.
Chị Khuê cười thẹn thùng.
Chị bẽn lẽn khen anh đẹp trai hơn cả vẻ đẹp của mười con lợn cộng lại.
Anh thấy lòng mình sao mà nó lại hân hoan đến lạ!
Tiếc rằng, mộng có đẹp đến mấy thì vĩnh viễn cũng chỉ là mộng thôi.
Lúc anh Minh tỉnh giấc, anh không hề thấy chị Khuê cười.
Chị cũng không hề thẹn thùng hay tỏ vẻ hạnh phúc gì cả.
Chị đã mặc lại áo quần của mình và đang ngồi thu lu ở xó nhà.
Chị khóc nấc lên thành tiếng.
Đó là lần đầu tiên anh Minh thấy chị Khuê khóc lớn như vậy.
Chị khóc thảm thiết như thể vừa trải qua một chuyện gì đó cực kỳ uất ức.
Anh đi tới bên chị, đưa tay định lau nước mắt cho chị nhưng chị đẩy tay anh ra.
Chị mất bình tĩnh gào lên:
- Thằng chó! Mày đối xử với tao như thế mà được à?
- Sao Khuê lại chửi Minh?
- Vì mày đáng bị ăn chửi thằng khốn nạn ạ.
Tao chưa bóp chết mày là may lắm rồi.
Tao coi mày là bạn thân, đối xử với mày không tệ, sao mày dám…
Anh Minh cuống quít đáp:
- Rõ ràng Khuê yêu Minh mà… Khuê còn muốn sinh con cho Minh nữa… tình cảm giữa bọn mình sâu đậm như vậy thì gần gũi với nhau thì có gì là sai?
Chị Khuê vừa đấm anh Minh vừa chửi:
- Tao yêu mày hồi nào? Tao muốn sinh con cho mày bao giờ? Mày bị hoang tưởng hả thằng thần kinh?
Anh Minh thoáng buồn.
Rõ ràng chị Khuê viết trong nhật ký rằng chị yêu anh mà giờ lại chối bay chối biến.
Khánh đoán quá chuẩn, chắc tại hồi xưa chị kiêu, anh tỏ tình nhiều lần chị đều từ chối nên bây giờ chị sợ bị quê, không dám thừa nhận tình cảm của mình.
Anh Minh chán không thèm đôi co chuyện yêu hay không yêu với chị Khuê nữa.
Anh cũng không nói rõ cho chị biết bọn họ đã gần gũi với nhau ở mức nào.
Anh cố tình bảo:
- Đằng nào tụi mình cũng là của nhau rồi nên Khuê ly hôn Kiệt đi.
Hai đứa mình sẽ sống ở đây.
Ở trên đồi chè rộng mênh mông như này thơ mộng quá còn gì?
Cứ nghĩ tới việc mình đã chung đụng với bạn thân, chị Khuê lại thấy kinh hãi.
Chị chửi xối xả:
- Tao thèm vào mà sống chung với mày, thằng điên! Ai cho mày cái quyền làm thế với tao? Ai cho mày quyết định hôn nhân của tao? Dựa vào đâu? Vào đâu?
- Chỉ cần dựa vào việc Minh cứu Khuê là đủ để cho Khuê phải trả ơn Minh rồi.
- Ơn huệ chó gì? Nếu biết được cứu mà phải chung đụng với mày, tao thà vĩnh viễn chìm dưới sông.
Câu nói vô tình của chị Khuê như tạt gáo nước lạnh vào mặt anh Minh.
Anh bực tức bảo chị:
- Minh cứ nghĩ Khuê sống chất lắm, ai dè… Khuê đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy hả? Người xưa có câu cứu vật, vật trả ơn, cứu nhân, nhân báo oán, nghĩ mà thấm.
- Thấm thấm cái thằng cha nhà mày.
Im bà cái mồm mày lại đi.
Nếu không vì từng thân thiết với mày, từng hoạn nạn có nhau thì hôm nay tao băm vằm mày ra rồi.
Anh Minh cảm thấy đau thắt ở lồng ngực.
Anh biết chị Khuê lúc cục tính có thể ăn nói rất mất dạy, nhưng đó chỉ là với người khác thôi.
Chị hiếm khi nặng lời với anh lắm.
Anh buồn bã hỏi chị:
- Chỉ vì bảo vệ sĩ diện của mình mà Khuê đối xử với Minh như vậy à? Sĩ diện là cái gì thế hả Khuê? Có ăn được không? Sao Khuê phải vì nó mà cố chấp thế?
- Mày nói ba xàm ba láp cái gì đấy? Tao xin lỗi chứ tao chọn nhầm bạn rồi, chơi thân với mày đúng là nỗi nhục của tao, thằng dơ dáy ạ.
Bị xúc phạm, anh Minh nhất thời không giữ được bình tĩnh.
Trong lúc nóng giận, anh tuyên bố:
- Yêu thầm Khuê cũng là điều Minh hối hận nhất trong thanh xuân của mình.
- Được rồi.
Tao hiểu vấn đề rồi.
Tóm lại, chuyện mày giở trò mất dạy với tao nó quá khốn nạn nên việc mày cứu tao cũng chẳng thể bù đắp được đâu.
Nhưng thôi, tao không thèm chấp dạng tiểu nhân bẩn tưởi như mày.
Từ giờ cạch mặt nhau luôn đi.
Đừng có mà đến gần tao nữa con chó thối tha ạ!
Dứt lời, chị Khuê chạy xuống dưới chân đồi.
Không có một xu dính túi, chị phải đi bộ về nhà.
Người còn yếu, lại đi cả chục cây số nên về tới đầu làng môi chị tái nhợt, tệ hơn thế là chị gặp ai, người ta cũng nhìn chị với ánh mắt khinh bỉ.
Rất nhiều người chửi chị là đồ “nhăng nhoàn”.
Cái Thảo trông thấy chị liền tức tối gào lên:
- Chị Khuê! Sao chị có thể lăn qua lộn lại trên bờ sông với anh Minh? Chị không thương anh Kiệt hả?
Gì vậy? Thằng Minh khốn nạn còn giở trò đồi bại với chị ở trên bờ sông nữa hả? Điên mất! Cái tin mà cả làng đều biết thì kiểu gì gia đình chồng chị cũng biết rồi.
Đầu óc chị Khuê đau buốt.
Khi bị chìm dần xuống dưới đáy sông, chị đã rất sợ.
Chị sợ phải rời xa những người mình thương.
Anh Kiệt nói rất đúng, ba mẹ chị chỉ có một đứa con gái, anh cũng chỉ có một người vợ, chị làm việc gì cũng nên suy nghĩ thấu đáo.
Cuộc đời của chị là do chị tự quyết, chị không cần phải lựa chọn giống y hệt như người ta.
Hạnh phúc của chị phải xuất phát từ cảm nhận trong tim chị chứ không nên xuất phát từ miệng lưỡi của thế gian.
Lẽ ra chị nên nghe lời chồng, kiên nhẫn chờ đợi, nếu vài năm nữa vẫn không có con thì hai vợ chồng sẽ nhận con nuôi.
Lẽ ra chị không nên hờn dỗi anh, làm mình làm mẩy đòi chia tay.
Chị nhớ anh quá! Chẳng biết anh có nhớ chị không? Chẳng biết sau khi nghe những tin đồn kinh khủng về chị, anh cảm thấy ra sao? Chắc anh sẽ buồn và thất vọng lắm.
Đến ngay cả ba mẹ ruột của chị còn thất vọng cơ mà, gặp nhau ngoài đường mà họ lơ đẹp con gái.
Chị cố tình gọi ba mẹ thật to.
Mẹ Được lau nước mắt quay đi.
Ba Tạm cáu kỉnh tuyên bố:
- Im đi! Tao không có đứa con như mày!
Bị ấm ức, nước mắt chị Khuê trào ra như mưa.
Tuy nhiên, do quá lo lắng cho bé Khế nên chị không nán lại giải thích gì với ba mẹ cả, chỉ vội vã chạy về nhà.
Khoảnh khắc trông thấy mẹ Hợt bế Khế đứng chơi ở ngoài sân, chị thở phào nhẹ nhõm.
Khế nhận ra bác Khuê liền khóc lóc inh ỏi.
Khế chưa biết nói, nhưng hai tay nó cứ dang ra như kiểu van xin bác bế nó.
Chị muốn lắm lao tới ôm bé, ngặt nỗi, cổng bị khoá rồi.
Bà Hợt tức chị Khuê ghê lắm, cơ mà sợ anh Kiệt biết tin vợ về lại mủi lòng cho chị vào nhà nên bà chỉ dám mắng nhỏ:
- Vô phúc mới rước phải thứ con dâu trơ trẽn như mày! Cút đi! Đừng bước chân vào nhà tao nữa!
Chị Khuê đành phải đợi bà Hợt ôm Khế vào trong nhà rồi chui qua hàng rào lẻn vào vườn.
Chị ngồi buồn thiu dưới gốc cây nhãn, mãi tới khi thấy điện ở dưới tầng một tắt hết, đoán cả nhà đã xem phim xong và về phòng nghỉ ngơi, chị mới dám trèo lên cây.
Chị tính lát nữa sẽ nhảy vào ban công phòng mình rồi lẻn vào trong.
Chỉ có điều, mọi chuyện không được suôn sẻ lắm.
Khi đã trèo lên đủ cao, chị không may dẫm phải cành nhãn non nên nó bị gẫy, kêu rắc một cái.
Anh Kiệt nghe thấy tiếng động liền vội vã chạy ra ban công.
Trông thấy chị Khuê đang bám hai tay vào cành nhãn, người đung đưa chới với, mặt anh tái mét.
Chị Khuê nhăn nhó quát chồng:
- Anh xã mau lượn qua một bên để em hạ cánh cho nó an toàn cái!
Anh Kiệt lừ mắt, người chứ có phải trực thăng đâu mà đòi hạ cánh.
Anh rướn người ra ngoài ban công, vòng hai tay qua ôm lấy chị rồi lôi chị vào trong phòng.
Bình thường mỗi lần ôm nhau, anh ôm chị lâu lắm, cơ mà lần này anh buông chị ra ngay luôn.
Anh nhìn chằm chằm vào dấu hôn trên cổ chị.
Sống mũi anh cay xè.
Tuy đã được nghe chuyện rồi, nhưng khoảnh khắc được chứng kiến tận mắt, sao mà vẫn đau đến thế? Rõ ràng chẳng yêu gì nhau, rõ ràng cũng đã chuẩn bị tinh thần bị phản bội, thế nhưng trái tim vẫn cứ tê buốt.
Một giọt nước lặng lẽ ứa ra ở đuôi mắt, không muốn người ta trông thấy khoảnh khắc yếu đuối của mình, anh vội vã quay đi.
Chị Khuê hiểu lý do khiến anh Kiệt buồn.
Lòng chị hiện tại cũng nặng nề khủng khiếp, chị lí nhí gọi anh:
- Kiệt!
Anh Kiệt không đáp.
Chị khuê chủ động nắm tay anh, cố gắng nói năng nhẹ nhàng:
- Mọi chuyện không như lời đồn đâu.
Anh xã nghe em giải thích, được không?
Anh Kiệt cười đắng.
Hồi xưa, lần nào cắm sừng anh xong bị phát hiện, Quế cũng tặng anh một bài giải trình dài mấy trang A3.
Anh đọc nhiều quá thành lú luôn.
Đàn bà ấy à, họ có nhiều lý do để bao biện cho hành động của mình lắm.
Anh gằn giọng bảo:
- Dấu hôn trên cổ cô là lời giải thích rõ ràng nhất rồi, khỏi cần mất công lý do lý trấu.
- Nhưng em… em oan ức… em bị hại.
- Người đàn bà nào ngoại tình xong chả bao biện rằng mình hại.
Không bị hại thì cũng là cảm xúc nhất thời, phút mong manh yếu lòng không tự chủ được, cô thấy tôi nói có đúng không?
Chị Khuê tức nghẹn.
Chị tuyên bố:
- Được rồi, không tin thì thôi, em đây đếch thèm van nài ông anh nghe em giải thích nữa.
Muốn nghĩ như thế nào, tuỳ ông anh.
Sĩ diện thì nói cứng vậy thôi chứ chị Khuê thấy tim mình đau lắm, kiểu như nó đang bị xước rồi rỉ máu tí tách từng giọt.
Anh Kiệt chứng kiến thái độ vênh váo của vợ cũng đau không kém.
Anh cảm thấy như bị ngạt thở.
Chân tay anh run cầm cập.
Mồ hôi trên trán anh vã ra như tắm.
Chị Khuê thấy chồng có biểu hiện khác thường liền cuống cuồng mở tủ lấy thuốc.
Từ hồi chị thuê mặt bằng bán rau, chị và anh Công vẫn liên lạc thường xuyên, nhờ vậy mà chị nắm được tường tận tình hình sức khoẻ của chồng mình.
Tuy anh Kiệt đã khỏi bệnh trầm cảm nhưng anh vẫn phải uống thuốc nếu như bị mất ngủ nhiều hoặc bị khủng hoảng nặng để tránh bị căng thẳng kéo dài, ảnh hưởng tới não bộ.
Chị Khuê đưa thuốc cho chồng, nhỏ nhẹ nịnh:
- Ban nãy em nóng, em nói xẵng, anh xã đừng chấp.
Anh xã uống thuốc giùm em nhé!
Anh Kiệt cáu kỉnh đẩy tay chị Khuê ra.
Thuốc văng xuống dưới sàn.
Chị Khuê cúi xuống nhặt thuốc, nhưng anh kéo chị đứng dậy, điên tiết xé rách chiếc áo chị đang mặc, những dấu hôn đỏ rực chi chít trên người chị khiến tim anh đau thắt lại.
Mắt anh đỏ quạch.
Anh điên khùng lôi chị vào phòng tắm, đẩy chị ngã xuống bồn tắm, lột đồ của chị rồi xả nước thật mạnh vào người chị.
Chị Khuê thoáng rùng mình, chị run rẩy nói:
- Anh xã… em… em… lạnh…
- Nhưng cô bẩn.
Anh Kiệt đáp trả.
Giọng anh còn lạnh hơn cả những tia nước đang bắn vào người chị.
Chị cúi xuống nhìn những dấu hôn bẩn thỉu trên người mình, chính bản thân chị cũng thấy kinh tởm, bảo sao anh lại phát điên.
Chị khẽ nhắm mắt, nằm lặng yên để những tia nước lạnh gột rửa bớt phần nào sự nhục nhã trên người mình.
Dường như nước lạnh cũng góp phần làm nguôi dần lửa giận trong lòng anh Kiệt.
Khi nước chảy được già nửa bồn tắm, anh có vẻ bình tĩnh hơn.
Anh đóng vòi nước, đi ra ngoài uống thuốc.
Nhờ có thuốc, anh vào giấc dễ dàng hơn.
Anh ngủ được tầm một tiếng.
Khoảnh khắc bừng tỉnh, nhìn xung quanh không thấy vợ đâu, anh đoán chị đã dọn đồ xong xuôi rồi bỏ đi theo anh Minh rồi.
Nhưng chỉ vài giây sau, nhận thấy đồ đạc của chị vẫn còn nguyên, anh giật bắn người, bật dậy lao vào phòng tắm.
Vợ anh vẫn nằm trong bồn tắm, da dẻ chị tái xanh, môi trắng bệch.
Anh hoảng hốt áp tay vào má chị.
Má chị lạnh toát.
Anh run rẩy gọi tên chị:
- Khuê… Khuê… Khuê à…
Chị Khuê nhìn anh, chảy nước mắt.
Đôi mắt chị khi ấy… sao mà buồn đến thế? Anh vội vã bế chị ra khỏi bồn tắm.
Anh lau người, sấy khô tóc cho chị, nhanh chóng ôm chị vào giường.
Mười ngón tay của chị bị cóng, cứng ngắc.
Anh hỉnh nhiệt độ phòng lên cho ấm rồi đắp cho chị một chiếc chăn rất dày.
Anh nắm tay chị, ra sức xoa xoa thổi thổi.
Chị lí nhí hỏi anh:
- Anh xã hết giận em rồi à?
Anh Kiệt lạnh lùng đáp:
- Việc gì tôi phải giận cô cho nó mệt người? Có yêu đương gì đâu mà giận với chả hờn!
Chị Khuê dỗi, chị rút tay mình ra, không thèm nắm tay anh Kiệt nữa.
Anh Kiệt thấy vợ chủ động xa cách mình thì hơi tự ái.
Anh hắng giọng tuyên bố:
- Tôi đã suy nghĩ kỹ về mối quan hệ của chúng ta rồi, nếu cô đã muốn giải tán đến thế thì tôi cũng không níu kéo làm gì nữa, cô viết đơn ly hôn đi rồi tôi sẽ ký.
Chị Khuê tỉnh bơ hỏi chồng:
- Ơ? Em nói em muốn giải tán lúc nào đấy?
- Cô nói nhiều lúc.
- Ơ thế á? Sao em không nhớ gì vậy?
- Phát ngôn của cô mà cô cũng không nhớ được thì cô còn nhớ được cái gì hả?
Anh Kiệt cáu kỉnh hỏi.
Chị Khuê suy nghĩ đăm chiêu một lúc rồi mặt dày bảo:
- Thì ban nãy em bị quên sương sương, giờ nghĩ ngợi kỹ càng lại, em chợt nhớ ra mọi chuyện rồi.
Em xin phép được thừa nhận với anh xã là em từng đòi giản tán.
Cơ mà phát ngôn của em nó chỉ mang tính chất thời vụ thôi, những điều em nói trong quá khứ không thể đại diện cho mộng tưởng của em ở thời điểm hiện tại đâu ông anh ạ..