Dụ tình: Lời mời của Boss thần bí
Chương 62: Hậu quả của việc bội ước
Chương 62: Hậu quả của việc bội ước
"Nếu mình là cậu, mình sẽ giữ chặt lấy anh ta, dù gì anh ta cũng là một người đàn ông rất có giá trị nghiên cứu nha." Lưu Ly thấy tâm trạng Lạc Tranh dường như khá lên chút ít, giọng nói cũng trở nên thoải mái hơn trước.
Lạc Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, "Cậu thật sự là làm thí nghiệm nhiều đến điên rồi, anh ta là người, đâu phải vật thí nghiệm. Hơn nữa, đừng nói đến thân phận hiện nay của anh ta còn chưa thể xác định, việc có phải là hậu nhân của vương thất Louis hay không cũng có gì khác đây? Nước Pháp hiện nay đâu còn chế độ hoàng gia, nếu như lời của cậu là đúng thì anh ta cũng hệt như những người bình thường khác, đâu có cần khoa trương như cậu vừa nói."
"Cậu sai rồi, những dòng dõi tôn quý đó là một phần của lịch sử không thể phớt lờ. Có lẽ ở bên cạnh cậu có rất nhiều người là hậu nhân của vương thất mà cậu không hay biết. Bọn họ đương nhiên muốn giữ lại dòng dõi tôn quý của mình. Trừ phi họ cam tâm tình nguyện mai danh ẩn tích làm một người bình thường, nếu không, họ đều là người ưu thích hoạt động tại thương giới hoặc chính giới. Đương nhiên, thời đại này sẽ không ai lo lắng việc đi khôi phục vương triều nữa, mà hậu nhân của vương thất cũng tuyệt đối không có loại ý tưởng nhàm chán này."
Lạc Tranh dựa người vào đầu giường, ánh mắt lướt qua chiếc áo khoác của Thương Nghiêu, "Anh ta có phải dòng dõi vương thất hay không đối với mình đều không có quan hệ, mình cũng không muốn cùng anh ta có bất kỳ quan hệ nào hết."
Lưu Ly thấy tâm tình nàng lại trùng xuống, khẽ cắn môi, "Vậy cậu có dự tính gì không?" Thân là bạn tốt của Lạc Tranh, Lưu Ly đương nhiên hy vọng nàng có thể sớm rời khỏi Ôn Húc Khiên. Nhưng những chuyện vốn nói ra dễ dàng lại thường rất khó thực hiện. Cũng giống như chuyện này vậy, bất luận người nào trông thấy cũng sẽ đề xuất Lạc Tranh nên ly hôn. Nhưng mà chỉ khi nào tình huống kiểu này rơi lên chính bản thân họ, họ mới cảm thấy khó xử. Cho dù bây giờ xã hội đã coi trọng phụ nữ hơn rất nhiều, nhưng cũng có được mấy người phụ nữ đủ dũng khí đứng ra ly hôn đây?
Phụ nữ so với đàn ông vẫn luôn có sự khác biệt như vậy.
Cái phụ nữ cần không chỉ là giá trị bên trong mà cả bên ngoài nữa. Mấy năm nay, tuổi thanh xuân của Lạc Tranh đều dành ở bên cạnh Ôn Húc Khiên, sau khi ly hôn rồi, bản thân nàng nhất định sẽ phải chịu thua thiệt. Mặc dù dư luận xã hội vẫn nói sau khi ly hôn phụ nữ có thể có cuộc sống tốt hơn, nhưng thực tế ly hôn vẫn là ly hôn. Phụ nữ thất bại trong hôn nhân sẽ luôn bị người ngoài dị nghị, đây chính là điều bất công nhất trên đời.
Lạc Tranh lắc đầu, "Mình cũng không biết, mình chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một chút."
"Vậy thì ở lại đây với mình đi, văn phòng cũng đừng có tới nữa. Tại sao lại phải vì tên khốn kiếp kia mà bán mạng chứ?" Lưu Ly lên tiếng.
Lạc Tranh gật đầu, thật sự nàng cũng không muốn tới văn phòng. Giờ khắc này, nàng chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi cho tốt, suy nghĩ xem sẽ xử lý mối quan hệ hôn nhân này ra sao cho ổn.
"Khả Khả, Luật sư Lạc có tới không?"
"Thực xin lỗi, Ôn luật sư. Luật sư Lạc còn chưa tới văn phòng."
"Gọi di động cho cô ấy."
"Di động của Luật sư Lạc đã tắt máy rồi."
Ôn Húc Khiên khẽ thở dài một hơi, cúp điện thoại nội bộ, nhìn tấm ảnh chụp Lạc Tranh đặt trên bàn làm việc, ánh mắt có chút u tối. Chỉ nghe "cộp" một tiếng, khung ảnh liền bị hắn úp xuống.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Diêu Vũ bước vào, thấy vậy liền cười, đem cửa phòng đóng lại cẩn thận, lắc hông bước tới trước mặt Ôn Húc Khiên, nũng nịu lên tiếng, "Sao vậy, sao lại tức giận dữ đến thế?"
"Cô còn chưa gõ cửa đã bước vào!" Sắc mặt Ôn Húc Khiên nhìn qua lộ rõ sự không vui, giọng nói cũng lạnh băng.
Diêu Vũ chu cái miệng nhỏ, đưa tay ôm hắn.
"Húc Khiên, anh sao vậy, trước kia em cũng thường xuyên không gõ cửa đã bước vào mà. Được rồi, là em sai, anh đừng giận nữa."
Sắc mặt Ôn Húc Khiên có chút dịu xuống, "Có chuyện gì?"
"Người ta nhớ anh không được sao? Thấy Luật sư Lạc còn chưa tới, liền lén chạy tới đây tìm anh." Diêu Vũ bày ra một bộ dạng ngây thơ vô tội.
"Anh không biết Luật sư Lạc đáng sợ tới mức nào đâu, em cũng nói không lại cô ấy."
"Cô đi tìm cô ấy?" Mi tâm Ôn Húc Khiên khẽ nhăn lại, nhìn về phía Diêu Vũ.
Diêu Vũ bị hắn nhìn như vậy trong lòng cảm thấy hơi hốt hoảng, vội vàng nũng nịu nhào vào trong ngực hắn, "Người ta chỉ là không hiểu nổi, cô ta dựa vào cái gì để gả cho anh chứ? Nhưng đúng là đã được mở rộng tầm mắt rồi."
"Cô ấy là luật sư nổi tiếng ở đất Hongkong này, cô làm sao có thể nói lại được chứ." Ôn Húc Khiên khẽ hừ lạnh một tiếng.
"Vậy...em nói không lại cô ta, có thể tranh giành với cô ta hay không?" Diêu Vũ vừa nói, ánh mắt mang theo ý cười nịnh, ngón tay nhẹ nhàng chạy loạn trên vòm ngực hắn đầy khiêu khích, "Trong lòng anh, vị trí của cô ta nhiều hơn, hay là em nhiều hơn?"
Ôn Húc Khiên khẽ nhếch môi, "Vậy phải xem cô thể hiện thế nào."
"Đáng ghét, lần đầu tiên của người ta là dành cho anh, anh còn muốn người ta chứng minh thế nào đây..." Diêu Vũ vừa nói, bàn tay bắt đầu di chuyển xuống dưới, sau đó là đôi môi đỏ cũng chầm chậm dời xuống theo...
"Như vậy, được rồi chứ..."
"Còn chưa đủ." Bàn tay Ôn Húc Khiên đưa lên xoa nắn đầu vai cô ta.
Diêu Vũ nhếch môi cười, bàn tay nhỏ đã sớm không thể chờ đợi thêm nữa, khẽ kéo thắt lưng của hắn ra, đưa tay luồn vào...
Dục vọng kìm nén cả đêm trước của Ôn Húc Khiên hết thảy bị cô ta nhen nhóm, không nói một lời, ôm lấy cô ta bước vào phòng nghỉ.
Trong chớp mắt, trong phòng nghỉ liền vang lên âm thanh rên rỉ cuồng loạn cùng tiếng thở gấp gáp...
Lạc Tranh bừng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, ngồi dậy, bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã ngả sang chiều muộn.
Cơn gió nhẹ mang theo chút ấm áp cuối ngày từ cửa sổ ùa vào, xen lẫn với chút mát mẻ đầu thu. Chân trần bước xuống giường, Lạc Tranh liền đi vào phòng khách.
Lưu Ly đã chuẩn bị sẵn cho nàng bữa tối khá phong phú, còn để lại tờ giấy nhắn muốn tham gia một diễn đàn chuyên ngành, có thể sẽ về muộn một chút.
Ngắm mình trong gương, đôi môi anh đào của Lạc Tranh khẽ động, tinh dầu của Lưu Ly quả nhiên có tác dụng rất tốt, ít nhất nhìn từ bên ngoài sẽ không nhận thấy chút dấu vết nào. Chỉ là, nàng khẽ cử động đôi môi, cảm giác đau đớn liền tràn ngập trong lòng.
Lạc Tranh biết rõ, nỗi đau này là ở trong tim nàng chứ không phải trên thân thể.
Bước ra ngoài vườn, Lạc Tranh có chút ngơ ngác nhìn những đám mây nơi chân trời nhuốm màu hoàng hôn đỏ rực. Hoàng hôn quả thực rất đẹp, chỉ là nàng không biết, ngày mai mình sẽ đi trên con đường như thế nào.
Đang nghĩ ngợi, một chiếc xe rất quen mắt dừng lại phía bên ngoài hàng rào của căn nhà.
Lạc Tranh bất giác ngẩn ra, nhận ra chiếc xe kia, khẽ nhíu mày, xoay người định bước vào nhà.
"Tranh Tranh..." Từ phía sau, Ôn Húc Khiên vội vàng lên tiếng gọi, sau đó, nhanh chân chạy lên phía trước, kéo nàng lại.
"Buông tôi ra!" Lúc này Lạc Tranh thực sự không muốn nhìn thấy hắn, hàng lông mày khẽ nhíu lại, cố sức giãy giụa.
"Tranh Tranh, anh biết anh sai rồi, cùng anh về nhà được không? Anh...anh tối qua uống say, anh thật không biết tại sao lại đối xử với em như vậy." Ôn Húc Khiên ôm chặt nàng, kề sát vành tai nhỏ nói lời xin lỗi, "Có lẽ là vì anh quá ghen rồi, anh thật sự yêu em, anh không thể chịu được ánh mắt người đàn ông khác nhìn em. Tranh Tranh, anh yêu em nên mới mất đi lý trí như vậy."
"Yêu tôi?" Lạc Tranh nhìn hắn đầy thất vọng, "Nếu như đó là tình yêu của anh, vậy tình yêu của anh quả thực đáng sợ."
"Tranh Tranh..."
"Được rồi, đừng nói nữa. Anh về đi." Lạc Tranh dứt khoát đẩy hắn ra.
"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên tiến lên phía trước, chặn lấy cửa vào, nhìn chằm chằm nàng, "Anh phải làm thế nào mới có thể khiến em tha
thứ?"
"Tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút." Giọng nói của Lạc Tranh có chút lạnh lùng, khe khẽ vang lên.
"Không được, em phải cùng anh về nhà!" Ôn Húc Khiên có chút bức bách, kéo mạnh cánh tay nàng.
"Buông ra!" Lạc Tranh chỉ cảm thấy chỗ cánh tay đau nhói lên, trải qua sự việc tối qua, giờ toàn thân nàng đều thấy đau nhức.
Khi hai người họ còn đang giằng co, Lưu Ly trở về thấy cảnh đó, tất cả túi đồ đang cầm trong tay đều ném thẳng xuống đất, tiến lên dùng toàn lực đẩy mạnh Ôn Húc Khiên ra, kéo Lạc Tranh trở về cạnh mình.
"Ôn Húc Khiên, anh muốn làm gì?"
Từ trước tới giờ, thái độ của Lưu Ly với Ôn Húc Khiên vốn đã không mấy thiện cảm. Lại thêm sự việc tối qua khiến Lưu Ly càng thêm tức giận.
Ôn Húc Khiên bỗng chốc gặp phải Trình Giảo Kim bất ngờ xuất hiện, thái độ lộ rõ vẻ không vui, "Đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, người ngoài bớt can thiệp chút thì hơn."
Lưu Ly nghe xong, càng thêm tức giận.
"Vợ chồng? Lúc này anh mới nhớ ra cô ấy là vợ anh sao? Tối qua sao không nghĩ tới chuyện đó?"
"Tôi..." Ôn Húc Khiên nhất thời nói lắp, một lúc sau, khôi phục lại vẻ ôn nhu, nhìn về phía Lạc Tranh, "Tranh Tranh, anh biết rõ tối qua mình rất khốn nạn, nhưng xin em tin tưởng anh, anh thật sự uống say, về sau anh tuyệt đối sẽ không đối xử với em như tối qua nữa. Tranh Tranh, cùng anh trở về, được không?"
"Anh từ bỏ ý nghĩ đó đi. Tiểu Tranh sẽ không cùng anh trở về đâu." Lưu Ly hận đến mức không thể tống cổ hắn ngay lập tức, "Còn nữa, đây là nhà tôi, không phải nơi anh muốn đến thì đến. Nếu anh còn không chịu đi, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Tranh Tranh..."
"Lưu Ly..." Lạc Tranh thấy bộ dạng tức giận tột cùng của Lưu Ly, khẽ lên tiếng, "Mình muốn nói chuyện với anh ta một chút."
"Gì chứ? Cậu còn muốn nói chuyện với hắn? Loại người đó còn gì để nói chứ?" Lưu Ly có chút giật mình.
"Lưu Ly, cậu vào nhà trước đi. Yên tâm, mình sẽ biết chừng mực." Lạc Tranh khẽ thở dài, nói.
Lưu Ly cũng không còn cách nào, đành gật đầu, đi vào nhà.
"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên thấy thái độ của Lạc Tranh có chút hoà hoãn, liền mừng rỡ tiến lên phía trước. Không đợi hắn kịp mở miệng, Lạc Tranh liền lên tiếng trước.
"Húc Khiên, tạm thời tôi sẽ không trở về. Về chuyện tại văn phòng, anh là ông chủ, mọi chuyện anh tự xử lý là được rồi. Sở dĩ tôi muốn nói chuyện với anh, đơn giản là việc có liên quan tới tập đoàn thần bí kia. Tôi đã nhận lời làm cố vấn pháp luật cho họ, đương nhiên sẽ phụ trách đến cùng. Việc này chẳng quan hệ gì tới anh hết, chẳng qua tôi không muốn để người ta nói Lạc Tranh là một người không giữ lời hứa mà thôi. Đã nói nhiều quá rồi, anh về đi."
"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên thấy thái độ của nàng vô cùng dứt khoát, không khỏi sững sờ, một lúc sau mới thấp giọng cất tiếng, "Không phải em định ly hôn với anh chứ?"
Lạc Tranh nhìn hắn, trong mắt lộ ra chút phức tạp, một lúc lâu sau mới trả lời, "Tôi cũng không muốn làm người quá tuyệt tình. Nhưng mà, trong lòng anh vĩnh viễn không cách nào vượt qua hố sâu ngăn cách đó, cho dù hôm nay chúng ta không ly hôn, sau này cũng sẽ ly hôn mà thôi."
"Không, Tranh Tranh, anh cam đoan với em, chuyện tối qua sẽ không bao giờ có lần thứ hai." Vẻ mặt Ôn Húc Khiên đầy sự quả quyết, "Tin tưởng anh một lần, được không? Tranh Tranh, anh không thể không có em. Anh yêu em, mất đi em đồng nghĩa với việc anh mất đi sinh mạng mình."
"Húc Khiên, anh đi đi. Hai ngày tới tôi có vụ kiện phải xử lý ở ngoài. Chúng ta tạm thời xa nhau cũng tốt, ít nhất để cho hai bên có thời gian bình tĩnh lại." Lạc Tranh có chút mệt mỏi, nhẹ giọng nói, "Cho nên, đừng tới tìm tôi nữa. Nếu tôi muốn về, sẽ tự mình trở về. Anh cũng nên hiểu rõ tính cách của tôi."
Ôn Húc Khiên thấy không cách nào khuyên được nàng, đành gật đầu lia lịa, "Vậy...được rồi. Tranh Tranh, anh biết em sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng anh sẽ luôn chờ em trở về."
Tâm tình Lạc Tranh lúc này đã quá mệt mỏi, khẽ chớp mắt, xoay người bước vào nhà.
Phía bên ngoài, Ôn Húc Khiên nhìn chằm chằm theo bóng lưng Lạc Tranh dần biến mất, con mắt khẽ híp lại...
Mấy ngày tiếp theo cứ chầm chậm trôi qua, Lạc Tranh vẫn ở lại nhà Lưu Ly. Ban đầu, nàng muốn trở về căn hộ của mình nhưng Lưu Ly không đồng ý, sợ Ôn Húc Khiên lại đến quấy rầy, lại viện lý do sống một mình ở đây cũng buồn nên nhất định giữ Lạc Tranh ở lại.
Lạc Tranh biết rõ Lưu Ly có lòng tốt nên cũng không cự tuyệt nữa. Lúc tâm tình đang cô đơn đương nhiên sẽ hy vọng có một người bạn thân ở bên cạnh, lại thêm ngày hẹn qua bên sòng bạc ở Macau càng lúc càng gần, cho nên nàng cũng không muốn lãng phí thời gian chuyển đi chuyển lại. Mấy ngày này, nàng đều ở nhà của Lưu Ly tìm kiếm một số tài liệu cho chuyến đi Macau sắp tới.
Lạc Tranh vốn là người như vậy, chỉ cần bận rộn, nàng sẽ quên đi rất nhiều chuyện. Cho dù là chuyện vui hay chuyện buồn, lúc làm việc nàng sẽ vứt bỏ hết thảy tạp niệm trong đầu để chuyên tâm vào đó.
Rốt cục, Lạc Tranh cũng đã sắp xếp ổn thoả phần tài liệu liên quan đến hiện trạng các sòng bạc ở Macau. Khẽ xoa bóp cần cổ đau nhức, vừa quay đầu lại, Lạc Tranh liền nhìn thấy cái áo khoác của Thương Nghiêu treo trên mắc.
Những lời nói của hắn đêm hôm đó lại xuất hiện trở lại rõ ràng trong đầu nàng.
"Tâm lý của em còn chưa chuẩn bị tốt, vậy tối nay tôi tạm thời để cho em đi, để cho em hiểu rõ ràng bản thân mình thực sự muốn gì cũng là chuyện tốt. Nhưng mà, đêm mai, phải ngoan ngoãn trở về đây, nghe hiểu rồi chứ?"
"Không chịu nghe lời cũng không thành vấn đề. Tôi có rất nhiều biện pháp khiến em phải ngoan ngoãn trở lại. Tranh, em thông minh như vậy, nên biết rõ làm thế nào mới có thể khiến tôi cảm thấy vui vẻ..."
Tâm tư Lạc Tranh có chút run rẩy. Đã ba ngày trôi qua, chắc hẳn là hắn chỉ nói đùa thôi. Ba ngày nay, sóng yên gió lặng, một chút động tĩnh bên hắn cũng không thấy.
Nghĩ như vậy, tâm tình đang bất an của Lạc Tranh cũng dần bình tĩnh lại. Hắn, có lẽ sẽ không làm ra chuyện gì nữa...
Cứ như vậy, lại qua một ngày nữa, Lạc Tranh cùng Lưu Ly đi mua sắm trở về nhà lúc sắc trời đã ngả sang chiều muộn.
"Tiểu Tranh, cậu thực sự quyết định đêm mai đi Macau? Lưu Ly xoay chìa khoá, có chút lo lắng nhìn nàng. Hai ngày nay, khí sắc của Lạc Tranh đã khá hơn nhiều, nhưng nghe tới chuyện Lạc Tranh sẽ lập tức qua sòng bạc bên Macau khiến Lưu Ly thực có chút lo lắng.
Lạc Tranh nhận ra tâm tư của cô bạn thân, cười nhẹ, "Lưu Ly, cậu yên tâm đi, mình qua bên đó để làm việc chứ đâu phải đi đánh bạc. Cho dù bị thua hết tiền, mình cũng sẽ gọi cậu tới đón."
"Tiểu Tranh, lúc này mà còn đùa được. Cậu không biết mình lo đến cỡ nào đâu. Tuy nói Macau với Hongkong cách nhau không xa, nhưng nơi cậu tới là sòng bạc, chỗ đó tốt xấu lẫn lộn, loại người gì cũng có. Hơn nữa đối phương lại vô cùng thần bí, mình thực sự sợ cậu sẽ gặp phải chuyện gì." Lưu Ly khẽ lên tiếng.
"Yên tâm đi, mình làm luật sư nhiều năm như vậy, có chuyện gì là chưa từng gặp qua. Nếu yểu mạng thì đã chết lâu rồi. Mình đã nhận lời với người ta, cho dù có nguy hiểm cũng phải kiên trì đi làm." Lạc Tranh vừa nói vừa đưa tay mở cửa, "Hơn nữa, lúc này chỉ có công việc mới có thể khiến mình..."
"Rầm..." Nói được một nửa, sắc mặt Lạc Tranh đột nhiên tái mét, cánh cửa đang mở ra lập tức bị đóng sầm lại. Nàng xoay người, lưng áp lên cánh cửa, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Lưu Ly bị bộ dạng của nàng làm cho sợ hết hồn, "Tiểu Tranh, cậu sao vậy? Trong phòng có gì thế?"
Lạc Tranh quả thực hồn phi phách tán, lại thấy Lưu Ly muốn bước vào, vội nói, "Lưu Ly, cậu...cậu khoan hãy vào nhà."
"Có chuyện gì vậy?" Lưu Ly trong lúc nhất thời tay chân cũng cuống cả lên, "Không phải...có trộm ở trong nhà đấy chứ?"
"Không, không phải vậy." Lạc Tranh cũng không biết nên giải thích thế nào, lo lắng nhìn cô bạn, "Lưu Ly, tóm lại cậu đừng nên vào nhà, chờ mình gọi, lúc đó cậu hãy vào."
Lưu Ly cũng không hiểu ý của Lạc Tranh rốt cục ra sao, chỉ đành gật đầu.
Cả người Lạc Tranh áp lên cánh cửa, cảm giác run rẩy cùng sợ hãi từ sâu trong nội tâm lan toả khắp toàn thân, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi. Khẽ hít sâu một hơi, nàng hơi nhích chân, mở cửa bước vào.
Phòng khách nhà Lưu Ly đối diện với cửa chính cho nên cô rất thích treo những tấm ảnh thú vị hoặc tranh phong cảnh ở trên tường. Nhưng lúc này, cả phòng khách lớn như vậy mà trên tường chỉ có một tấm ảnh mà thôi.
Không, phải nói đó là một tấm ảnh cỡ lớn mới đúng. Nhưng đó không phải là tấm ảnh phong cảnh tuyệt đẹp mà Lạc Tranh vẫn thường thấy mấy ngày nay, mà là một tấm ảnh chụp toàn thân cỡ lớn.
Khuôn mặt người trong ảnh hiện lên rất rõ ràng, chính là nàng - Lạc Tranh. Trong tấm ảnh này, nàng không có lấy chút quần áo nào trên người. Ngoài ra, trong ảnh còn có một thân hình đàn ông cao lớn, khuôn mặt rắn rỏi, ngay cả những đường cong trên thân thể hắn đều toát ra sự cương mãnh đầy uy lực.
Trong tấm ảnh, nàng bị người đàn ông kia áp chặt vào vách tường, cánh tay đàn ông rắn chắc hoàn toàn ôm lấy thân hình mềm mại, nhẹ nhàng giống như ôm một một chú mèo con. Vóc người cao lớn của hắn hoà với vóc dáng kiều mỵ của nàng toát lên vẻ quyến rũ vô cùng.
Bàn tay đàn ông dễ dàng nâng lên phần hông nhỏ nhắn, vật cứng rắn nóng bỏng như lửa dưới hạ thân hắn chôn vùi trong cơ thể nàng khiến người ta có thể dễ dàng cảm nhận được sức mạnh vô song của người đàn ông đó dù chỉ là nhìn qua ảnh chụp.
Tấm ảnh chụp khổ lớn khiến người ngoài nhìn vào không khỏi đỏ mặt tim đập loạn. Thân hình đàn ông cao lớn cùng thân hình phụ nữ nhỏ xinh, nhìn vô cùng hoàn mỹ, mà ngay cả góc độ chụp của tấm ảnh cũng thu hút hết thảy mọi ánh mắt.
Phải thừa nhận rằng góc độ chụp của tấm ảnh cực kỳ hoàn hảo, thể hiện rõ cảm giác nhu hoà, giống như một tấm poster phim điện ảnh mỹ lệ mang đậm sự đam mê, bởi nó toát ra nét tà mị khiến người ta có cảm giác muốn phạm tội, lại cũng có thể coi đây là một tấm ảnh nghệ thuật đỉnh cao bởi vẻ mặt của
hai người trong ảnh vô cùng tự nhiên, ánh mắt của người phụ nữ tràn ngập một màn sương mê ly còn ánh mắt người đàn ông mang đậm nét quyến luyến sâu sắc...
Người đàn ông trong tấm ảnh đó không phải ai khác mà chính là Thương Nghiêu.
Hắn điên rồi!
Hắn điên rồi!
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lạc Tranh. Sững người trước sự việc đang xuất hiện trước mắt, toàn thân nàng không tự chủ được mà phát run lên, vội vàng chạy thẳng vào phòng khách, dùng hết sức giật tấm ảnh kia xuống.
"Tiểu Tranh..." Lưu Ly không nhịn được bước vào, thấy vẻ mặt Lạc Tranh tái nhợt, lại đem vật gì đó dấu ra sau lưng, không thể không cất tiếng hỏi, "Đó là cái gì thế?"
Lưu Ly lại đưa mắt nhìn xung quanh phòng khách, không nhịn được sợ hãi kêu lên, "Trời ơi! Có người đã xông vào đây sao?"
Những tấm ảnh phong cảnh đẹp đẽ vốn được treo trên tường giờ bị ném vào một góc trên sàn nhà, chỉ còn lại bức tường trống rỗng.
Trong lòng Lạc Tranh vẫn ngập tràn sự sợ hãi, ngón tay gắt gao nắm chặt lấy tấm ảnh phía sau lưng, cũng may là khoảng cách với Lưu Ly vẫn còn đủ, nếu không chỉ cần tiến thêm một bước Lưu Ly sẽ nhìn thấy toàn bộ tấm ảnh.
Tâm trí vẫn còn hoảng loạn, Lạc Tranh chạy thẳng vào phòng ngủ, vốn nghĩ tới sẽ đem tấm ảnh kia thiêu huỷ, nhưng vừa ngẩng đầu lên, tâm trí còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã lại bị một phen kinh hoàng khiến hai mắt nàng trừng lớn.
Bức tường trong phòng ngủ hiện giờ cũng dán chi chít những tấm ảnh như vậy. Trong mỗi tấm ảnh đó, đều là nàng cùng Thương Nghiêu ở những tư thế hoan ái khác nhau, thậm chí còn có cả ảnh chụp vào đêm tân hôn của nàng...
Lạc Tranh không chút nghĩ ngợi, gần như nổi điên đem tất cả ảnh dán trên tường xé xuống, sau đó đặt vào trong một chiếc hộp lớn, châm lửa thiêu huỷ.
Khi nàng làm xong hết thảy, rốt cục mệt mỏi ngã ngồi trên sàn, nhìn xem đống ảnh kia dần dần biến thành tro bụi, tâm tình lại nổi lên một cảm giác kinh hoàng.
Thương Nghiêu vẫn là người đàn ông duy nhất khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Không phải bởi vì hành động của hắn tàn nhẫn đến cỡ nào mà bởi vì nàng không cách nào suy đoán được những hành động đó. Chính vì không biết nên nàng mới cảm thấy hoảng sợ, bởi vì nàng không thể lường được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện như thế nào nữa.
Những tấm ảnh này, nhất định là do hắn dán lên!
Hắn... biết rõ ràng nàng đang ở nơi này, không những thế, còn vào hẳn trong phòng, nghênh ngang đem những tấm ảnh như vậy dán lên tường.
Đây là sự cảnh cáo của hắn đối với nàng sao?
Hắn đã bắt đầu hành động!
Lạc Tranh chỉ cảm thấy nơi ngực càng lúc càng nặng nề, cảm giác như có một bàn tay to lớn đang bóp chặt lấy cổ nàng, khiến cho nàng không cách nào hô hấp.
Thương Nghiêu! Người đàn ông này quả nhiên có đầy đủ thủ đoạn, tuy không hề lên tiếng nhưng vẫn có thể uy hiếp đối phương một cách hiệu quả.
"Cốc cốc cốc..." Lưu Ly nhẹ nhàng gõ cửa bước vào, thấy đống tro đã cháy hết trong chiếc hộp, lo lắng hỏi, "Tiểu Tranh, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?"
Vừa rồi Lưu Ly đã đi kiểm tra một vòng tất cả các phòng lớn nhỏ trong nhà, không bị mất đồ, cũng không có thứ gì bị hư hại khiến cô càng cảm thấy kỳ quái.
Mà kỳ quái nhất, chính là phản ứng của Lạc Tranh.
Lạc Tranh đã không còn khí lực để trả lời nữa, mà cho dù còn khí lực cũng không biết trả lời như thế nào. Nàng đưa mắt nhìn Lưu Ly, nhưng khoé miệng không nhấc lên nổi.
"Cậu đang đốt thứ gì thế?" Lưu Ly có chút khó hiểu cất tiếng hỏi.
Lạc Tranh vô lực lắc đầu, lúc này, điện thoại di động của nàng lại vang lên hồi chuông vô cùng quỷ mỵ.
Lạc Tranh giật mình xoay người lại, một lời cũng không nói vội cầm lấy di động, nhìn thấy tên hiển thị loé lên trên màn hình, ánh mắt nàng khẽ chấn động, hồi lâu sau liền cắn chặt răng, quay sang hướng khác nói nhỏ, "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Đầu bên kia vang lên tiếng cười trầm thấp cực kỳ dễ nghe, lại mang theo sức cuốn hút vô cùng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://thegioitruyen.com
"Trở về đi!"
Tâm tư Lạc Tranh lập tức trùng xuống, "Anh điên rồi, anh là kẻ điên."
"Tranh, vì em mà điên có gì không tốt?" Đầu bên kia vẫn vang lên giọng nói mang đậm ý cười của hắn, "Bốn ngày rồi, nên về nhà thôi, nếu em còn không về, tôi thật sự rất khó đảm bảo bản thân mình sẽ còn làm ra những chuyện gì nữa."
"Anh tự tiện đột nhập nhà người khác, chỉ riêng tội này đã đủ để kiện ra toà rồi." Lạc Tranh hận đến mức muốn giáng cho hắn một bạt tai, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng lười biếng đầy tà mị của hắn lúc này.
"Ha ha..." Tiếng cười của Thương Nghiêu lại vang lên, "Đây cũng là một ý hay, nhưng mà, đến lúc đó, sẽ không chỉ có mình Lưu Ly biết chuyện của hai chúng ta đâu. Tôi thật sự thích để cho tất cả mọi người biết rõ chuyện này."
"Anh..." Lạc Tranh vô thức nhìn thoáng qua Lưu Ly, thấy cô đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình chăm chú, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, hạ giọng nói, "Anh chỉ là muốn gặp tôi mà thôi, được, tôi đi, xin anh đừng làm phiền những người khác nữa."
"Được!" Giọng nói của hắn giống như đá tảng đè nặng trên ngực nàng, toát lên một vẻ tà mị không chịu nổi, "Tôi ở tại biệt thự, mau qua đây, tôi chờ em."
Lạc Tranh ném điện thoại di động, ngón tay khẽ run lên...
Xe thẳng đường chạy tới biệt thự nơi lưng chừng núi, xuyên qua rừng cây xanh mướt. Không khí buổi tối khá trong lành, ánh trăng cũng vô cùng nhu hoà, nhưng mà lúc này Lạc Tranh chẳng có tâm trạng để hưởng thụ những thứ đó.
Cầm lấy chiếc chìa khoá điện tử mở ra cửa chính, sải bước tiến vào đại sảnh ở tầng một, ánh đèn dịu nhẹ chiếu sáng nội thất vô cùng trang nhã và tinh xảo bên trong căn biệt thự.
Đương nhiên, ánh đèn cũng soi rọi cả bóng dáng người đàn ông ngồi cách đó không xa.
Lạc Tranh đứng ở đó, sàn nhà lát đá cẩm thạch đen bóng in dấu bóng dáng cứng cỏi của nàng, ngay cả gương mặt nhỏ nhắn cũng toát lên nét nghiêm nghị không thể xâm phạm.
"Em về rồi!" Thân hình cao lớn của Thương Nghiêu dựa nghiêng trên sofa, chiếc quần tây được cắt may khéo léo bao lấy đôi chân dài rắn chắc của hắn gác lên bàn trà.
Nút áo sơ mi nơi cổ rộng mở khiến lồng ngực màu đồng của hắn như ẩn như hiện.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ sát đất giao hoà với ánh đèn trong phòng chiếu lên mái tóc đen của hắn, toả ra sức thu hút khó cưỡng. Thương Nghiêu ngồi đó chăm chú nhìn Lạc Tranh, thấy nàng dùng chìa khoá tự mở cửa bước vào, khoé môi hắn nhếch lên nụ cười hài lòng, hàng lông mày cương nghị cũng giãn ra, lộ rõ nét phong tình.
Lạc Tranh cắn răng bước lên phía trước, đem chiếc áo khoác vốn làm bạn với nàng mấy ngày nay ném lên người Thương Nghiêu. Nàng không nói tiếng nào, chỉ là trừng mắt giận dữ nhìn hắn.
Thương Nghiêu nở nụ cười có chút mờ ám, lại vô cùng bao dung như thể đang nuông chiều một đứa bé con. Hắn thu chân về, đứng lên, tiến tới gần nàng.
"Sao vậy, sao lại giận dữ đến mức này?"
"Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy?" Trước khi đến đây, Lạc Tranh thực muốn nhìn thẳng vào hắn hét thật to, thậm chí, nếu có thể, nàng muốn giáng cho hắn một bạt tai, nhưng mà...
Khi nàng mở cửa bước vào nhìn thấy hắn, trong nháy mắt, một cảm giác uỷ khuất tự nhiên bộc phát. Nàng thật sự sợ loại cảm giác này, đáng lý ra nàng cần phải oán hận hắn mới đúng.
Chẳng phải hắn đã dùng những thủ đoạn ác nghiệt ép nàng đến bước đường này sao?
Nhưng...
Vì cái gì mà hắn lại nở nụ cười thoải mái như vậy?
Giọng nói của hắn sao lại trầm thấp cùng ấm áp như vậy?
Hắn lẽ ra nên dùng loại giọng điệu tà ác cùng hành vi ma quỷ mà đối đãi nàng mới phải, nhưng vì sao...hắn lại dịu dàng như thế?
Thương Nghiêu nghe thấy câu chất vấn của nàng, ngón tay thon dài khẽ đưa lên vuốt ve gò má trắng mịn, nhẹ nhàng cất tiếng, "Mới có bốn ngày không ở bên cạnh tôi, sao em lại gầy đến thế này rồi?"
Giọng nói của hắn mang theo hàm ý đầy thương tiếc, sau đó than nhẹ một tiếng, "Sau này đừng cứng đầu ở lại nhà người khác như vậy nữa. Cô Lưu Ly đó nhìn qua cũng biết là mẫu người cần được người khác chăm sóc, mà em lại không tự chăm sóc chính mình, không gầy mới lạ."
Lạc Tranh sững người, chăm chú nhìn Thương Nghiêu.
"Nào, qua bên này!" Thương Nghiêu thấy bộ dạng ngơ ngác của Lạc Tranh, khẽ đưa tay véo nhẹ chóp mũi xinh, bàn tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé, kéo nàng đi vào phòng ăn.
Trên bàn ăn, sắc, hương, vị đều đủ cả!
Lạc Tranh nhìn thấy những thứ này có chút giật mình, bởi tất cả đều là những món nàng thích.
"Đói bụng không? Phụ nữ lúc đi dạo phố thì chẳng chịu để ý những thứ khác nữa." Thương Nghiêu khẽ ấn nàng ngồi xuống ghế, cầm lấy khăn ăn, kéo bàn tay nhỏ nhắn về phía hắn, tỉ mỉ lau từng ngón tay cho nàng, trong giọng nói mang theo sự sủng ái rõ ràng, lại đầy tự nhiên giống như người chồng đang chờ vợ trở về.
Lạc Tranh thật sự khó nhọc mới có thể cất lời...
"Anh theo dõi tôi?"
Thương Nghiêu ngước mắt lên, khoé môi nở nụ cười nhẹ, cũng không chút né tránh câu hỏi của nàng, "Đó không gọi là theo dõi, mà là quan tâm. Nếu không, tôi làm sao biết được em ngốc nghếch đi dạo phố suốt cả ngày đến cơm cũng không chịu ăn."
"Ở nhà của Lưu Ly dán loại ảnh đó chính là cách quan tâm của anh?" Lạc Tranh cố đè nén lửa giận trong lòng, người đàn ông này trước giờ luôn thần bí khó lường, nếu hiện tại nàng nổi giận sẽ chẳng được lợi gì, thà rằng bình ổn tâm trạng để cùng hắn giải quyết mọi chuyện.
"Loại ảnh nào cơ?" Thương Nghiêu ngước mắt nhìn, con ngươi đen sẫm nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, khoé môi nhếch lên nụ cười tà ác.
Lạc Tranh nhớ tới những tấm ảnh kia, sắc mặt khẽ ửng hồng, cắn môi, "Anh đừng giả bộ vô tội."
Sau một khắc, nàng nghe được tiếng cười tà mị của hắn.
"Sao vậy, em xấu hổ?" Thương Nghiêu dịu dàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của nàng, từng ngón tay khẽ đan vào bàn tay nhỏ nhắn, "Đó là minh chứng tình yêu của chúng ta, những tấm ảnh như vậy, tôi vẫn còn rất nhiều."
"Tình yêu?" Lạc Tranh buồn cười nhìn hắn, "Anh lại nói chuyện tình yêu với tôi sao?"
Bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng hơi ngừng lại, ánh mắt đang đầy ý cười cũng có chút giật mình, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng bình thản, hắn nhẹ nhàng nhếch môi nhưng không hề tiếp tục đề tài vừa rồi.
"Tôi biết em nhất định sẽ tức giận, nhưng không làm như vậy, em sẽ chịu trở về sao? Để thu phục người phụ nữ kiêu ngạo như em, đây chỉ là thủ đoạn nhỏ mà thôi."
"Trả phim ảnh lại cho tôi." Lạc Tranh cũng không muốn nhiều lời với hắn, vươn tay ra, dứt khoát nhìn hắn nói lên yêu cầu của mình.
"Được!" Không ngờ tới, Thương Nghiêu lại rất nhiệt tình nhận lời, xoay người bước ra khỏi phòng ăn, không bao lâu sau, hắn quay trở lại trong tay cầm theo một cái túi giấy đẩy tới trước mặt nàng.
"Giờ em có thể ngoan ngoãn ăn cơm rồi chứ?"
Lạc Tranh nghi ngờ nhìn hắn, sao hắn lại có thể nghe lời dễ dàng như vậy? Chả lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao?
Khẽ mở chiếc túi giấy, Lạc Tranh lấy phim ảnh bên trong ra, sắc mặt liền trở nên đỏ rực...
"Sao anh có thể hèn hạ như vậy?" Nàng không thể không giận dữ lên tiếng. So với những tấm ảnh nàng thấy hôm qua, số ảnh này còn nóng bỏng hơn vài phần.
Thương Nghiêu nhếch môi cười, ngón tay thon dài luồn vào trong mái tóc của nàng, khẽ ngồi sát lại gần, "Thứ này có gì mà gọi là hèn hạ. Đây chỉ là ảnh chụp mà thôi."
Lạc Tranh sững sờ, nghe ra lời nói của hắn mang theo hàm ý, vội hỏi, "Anh còn thứ gì nữa?"
Nụ cười trên môi Thương Nghiêu càng đậm hơn, ôm nàng vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài óng ả, trầm giọng cất lời, "Thủ đoạn hạ lưu đương nhiên ngoài ảnh chụp còn có băng ghi âm và ghi hình nữa. Mặc dù tôi luôn khinh thường những thứ này, nhưng mà để em ngoan ngoãn nghe lời, xem ra cũng rất có tác dụng."
Trái tim Lạc Tranh bất giác lạnh cứng lại, không khỏi thầm giễu cợt bản thân. Thì ra là vậy, chẳng trách hắn lại thoải mái đem phim ảnh trả cho nàng...
"Tranh, em biết rõ, tôi chỉ muốn em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi mà thôi. Chỉ đơn giản thế thôi. Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không đối xử với em như vậy." Thương Nghiêu khẽ cười, há miệng ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn của nàng.
Toàn thân Lạc Tranh run lên, một cảm giác ấm áp dâng lên trong cơ thể, lại thêm một chút ngưa ngứa khó chịu lan tràn khắp toàn thân khiến nàng không nhịn được khẽ thở dốc. Nhìn vào đôi mắt thâm thuý của hắn, trong nội tâm dâng lên một cảm giác bi thương...
"Bé cưng, thân thể của em chỉ biết trung thành với tôi mà thôi, nhanh như vậy đã có phản ứng rồi." Hắn hài lòng nhếch môi, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ phác thảo đôi môi nàng.
Động tác của hắn mặc dù khá dịu dàng, nhưng thân hình cao lớn kia vẫn khiến người ta có một cảm giác bị áp bách khó nói thành lời. Giọng nói thầm thấp của hắn, nụ cười nhẹ nhàng, từng ngón tay ôn nhu vuốt ve thân thể nàng... Lạc Tranh có thể cảm nhận được sự uy hiếp của hắn, lại ngửi thấy mùi hoắc hương nhè nhẹ, mang theo sự mê đắm quấn lấy nàng...
Một cảm giác nhục nhã, uỷ khuất cùng tự ti dâng lên trong lòng khiến Lạc Tranh không khỏi cười lạnh. Nàng đẩy hắn ra, đứng dậy, ánh mắt như chiếc giếng cạn nhìn vào đôi mắt có chút ngạc nhiên của hắn.
"Anh muốn giữ tôi lại bên người không phải để thoả mãn dục vọng bản thân sao? Được, hôm nay, tôi...để anh được toại nguyện." Vừa dứt lời, ngón tay nàng đặt lên chỗ nút áo, giật mạnh ra, trong nháy mắt, nút áo rơi đầy đất...