Dụ tình: Lời mời của Boss thần bí
Chương 125: Yêu sâu đậm cỡ nào?
Chương 125: Yêu sâu đậm cỡ nào?
Bầu không khí vốn nhẹ nhàng lập tức trở nên ngột ngạt, cảm giác áp bách không ngừng lan rộng trong màn đêm yên tĩnh. Nhất là sắc mặt của Louis Thương Nghiêu lúc này đã hoàn toàn biến đổi, vẻ mặt vốn bình tĩnh trước giờ sau khi nghe thấy những lời của Liệt liền lạnh cứng lại, khóe môi cũng toát lên sự không hài lòng...
Hắn không trả lời ngay câu hỏi của Liệt mà quay đầu nhìn về phía Lạc Tranh trong ngực mình. Giọng nói của hắn tựa như câu hỏi bình thường nhưng lại mang theo ý cảnh cáo ngầm.
"Còn em? Cũng yêu Liệt?"
Nơi ngực hắn như bùng lên một ngọn lửa giận rừng rực, đem lục phủ ngũ tạng của hắn thiêu đốt cực kỳ đau nhức. Hôm nay khi trở lại công ty, nghe thư ký nói Deneuve đến tìm Lạc Tranh, hắn không nói lời nào đi thẳng tới phòng làm việc của nàng, không ngờ nàng lại không có ở công ty, phái thuộc hạ đi điều tra một hồi mới biết được hành tung của nàng.
Chạy cả một quãng đường xa như vậy tới nơi này để tìm nàng, không ngờ lại nhìn thấy nàng cùng Liệt đang tươi cười trò chuyện rất vui vẻ. Gương mặt rạng ngời của Lạc Tranh hiện ra trong mắt Louis Thương Nghiêu giống như những mũi kim nhọn xuyên thấu trái tim hắn, bởi trong ấn tượng của hắn thì nàng chưa từng đối với hắn như vậy bao giờ.
Mà Liệt, lại một phen khiến hắn trở tay không kịp. Nghĩ đến việc Lạc Tranh tận tình chăm sóc Liệt bấy lâu nay, một cảm giác lo lắng lập tức dâng lên trong lòng hắn, giống như một gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng không ngừng khuếch tán. Nghĩ đến khả năng xấu này, tim hắn dường như bị tàn phá nghiêm trọng.
Lạc Tranh sững người còn chưa kịp trả lời, Liệt đã bình thản lên tiếng, "Anh, là em yêu Lạc Tranh, em yêu cô ấy là chuyện của riêng em, em chỉ muốn nói câu đó. Nếu như anh thật sự không yêu cô ấy, vậy em sẽ đường đường chính chính theo đuổi cô ấy. Mặc kệ cô ấy có yêu em hay không, em cũng sẽ nỗ lực theo đuổi cô ấy."
Ánh mắt Louis Thương Nghiêu cơ hồ sắp đông cứng lại, cảm giác ớn lạnh trong ánh mắt hắn nhanh chóng lan tràn tới khóe môi, thân hình cao lớn lạnh băng tựa một vị thần trong thần thoại Hy Lạp, mang theo sự cường thế không thể xâm phạm.
Lạc Tranh quả thực bị lời của Liệt dọa cho sợ, vội thoát khỏi vòng tay Louis Thương Nghiêu, đem Liệt kéo qua một bên, khẽ lên tiếng, "Liệt, cậu đừng làm loạn như vậy nữa."
"Tôi làm vậy sao có thể coi là làm loạn chứ?" Liệt vẫn không hề thay đổi ngữ điệu, nở nụ cười, lúc nói chuyện còn đưa tay khẽ vuốt tóc nàng, "Tôi yêu chị, chị cũng biết rõ điểm này mà."
"Nhưng..." Lạc Tranh còn chưa kịp nói xong, từ phía sau đã bị một vòng tay mạnh mẽ kéo ngược trở lại. Vẻ không vui trên mặt Louis Thương Nghiêu càng thêm rõ ràng, hắn nhìn Liệt, nhìn vẻ mặt tươi cười của cậu ta rồi lại nhìn về phía nàng.
"Trở về xe của anh!"
A...
Lạc Tranh giật mình nhìn sững hắn, đôi mắt đẹp tràn đầy sự khó hiểu cùng nghi hoặc.
Louis Thương Nghiêu không nói thêm lời nào, trực tiếp lôi nàng về xe của mình, mở cửa xe, đem nàng ấn vào ghế phụ rồi đóng sập cửa lại.
"Này.." Lạc Tranh không ngờ tới hắn sẽ hành động như vậy, vừa muốn bước xuống lý luận với hắn đã nghe "cạch" một tiếng, cửa xe đã bị hắn khóa lại từ bên ngoài. Giờ nàng có muốn mở cửa xe cũng không được, chỉ có thể ngồi nhìn mọi chuyện diễn ra bên ngoài bởi cũng không thể nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ.
"Anh, anh làm cái gì vậy?" L
iệt bước tới, vừa muốn lại gần xe liền bị Louis Thương Nghiêu giơ tay giữ lấy bả vai rồi kéo cậu ta ra xa.
"Anh cũng muốn hỏi xem em đang làm cái gì đấy!" Giọng nói không vui của Louis Thương Nghiêu vang lên, đưa tay nới lỏng cổ áo của mình, "Nếu như những lời vừa rồi chỉ là nhất thời cao hứng thì tốt nhất sau này đừng nên nói nữa!"
"Anh biết rõ em không phải nhất thời cao hứng!" So với vẻ lạnh lùng của Louis Thương Nghiêu, Liệt dường như không hề để bụng, vẫn tươi cười đáp lại nhưng trên gương mặt tuấn tú lộ rõ sự nghiêm túc.
"Anh, anh hãy nghĩ lại xem, bốn năm qua em sống mà như đã chết, anh mời đến nhiều bác sỹ cùng chuyên gia như vậy nhưng không một ai có thể trị khỏi bệnh của em. Chỉ có Lạc Tranh, sự xuất hiện của cô ấy đã khiến em trở lại thành người hoàn toàn bình thường. Vì sao chứ? Nguyên nhân là gì? Bốn năm trước, em vừa gặp đã yêu cô ấy, bốn năm sau gặp lại, tình cảm của em với cô ấy vẫn không hề thay đổi, chính vì vậy, em mới có phản ứng với cô ấy, chuyện này anh cũng thấy rất rõ ràng."
"Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Em nghĩ anh sẽ tin mấy cái chuyện vớ vẩn này à?" Louis Thương Nghiêu nghe vậy liền cười lạnh, "Liệt, em muốn phụ nữ là chuyện hoàn toàn bình thường, thậm chí anh có thể tìm giúp em, Nhưng đừng có lấy cái lý do vớ vẩn này tới gạt anh."
"Được, người em muốn là Lạc Tranh hoặc là anh giúp em tìm một người giống hệt cô ấy cũng được." Liệt cười nhẹ một tiếng đáp lại.
"Em có thể muốn bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ có Lạc Tranh là không được." Louis Thương Nghiêu bực bội nhíu mày, giọng điệu không vui vang lên.
Liệt khẽ nhíu mày, dáng vẻ lúc này cũng hệt như Louis Thương Nghiêu vậy.
"Anh, em không hiểu, tại sao lại không thể là Lạc Tranh? Vì cô ấy là nhân viên của anh? Hay là người phụ nữ của anh? Cho dù là người phụ nữ của anh thì chỉ cần em thích, không phải anh cũng sẽ nhường cho em sao? Trước kia, chẳng phải anh cũng đối với Vũ như vậy à? Chỉ cần Vũ thích người phụ nữ nào, cho dù là người của anh, anh vẫn tặng cho Vũ, không phải sao?"
"Đừng nhắc lại mấy chuyện trước kia nữa!" Louis Thương Nghiêu lạnh lùng quát lên, "Trong tâm trí anh, em và Vũ có vị trí rất quan trọng, cho nên dù hai đứa có để ý người phụ nữ bên cạnh anh, anh cũng không chút do dự mà tặng cho. Nhưng hiện giờ không giống như vậy. Lạc Tranh thì không thể được. Cô ấy không phải là người phụ nữ nào khác, cô ấy không giống với bọn họ. Em có thể muốn bất kỳ người phụ nữ nào, chỉ có Lạc Tranh là không được."
"Anh, anh quá độc tài rồi!" Liệt dựa người vào xe, gió đêm khẽ thổi tung mái tóc của cậu ta, lộ ra đôi mắt sáng đầy tà mị, ánh lên ý cười nhẹ nhàng như cánh hoa đào rơi trong gió, "Ít nhất, anh cũng phải cho em một lý do hợp lý, nếu không em nhất định muốn có Lạc Tranh."
"Hai người tuổi tác không phù hợp." Louis Thương Nghiêu bực bội vung tay lên, có thể nhận thấy hắn rất không vui.
"Tuổi tác không phù hợp?" Liệt dường như vừa nghe được chuyện kỳ lạ nhất trên đời, cười lắc đầu, "Anh à, lý do này rất không hợp lý. Tình yêu sẽ không phân biệt địa vị, tuổi tác, chỉ cần yêu là đủ rồi. Đàn ông có thể yêu người phụ nữ ít hơn mình 5 tuổi, vậy phụ nữ sao không thể yêu người đàn ông ít hơn mình 5 tuổi đây? Em cho rằng, lý do của anh hoàn toàn không hợp lý."
"Thu lại mớ lý luận tình yêu của em đi, lý luận của em không áp dụng với Lạc Tranh." Louis Thương Nghiêu càng nghe càng thấy bực bội, ánh mắt sâu thẳm của hắn tràn ngập sự bực bội cùng bài xích.
"Hơn nữa, tuổi của em còn ít, hiện giờ không thích hợp để nói chuyện yêu đương."
"Đây được coi như sự dạy bảo của anh trai sao?" Liệt lười biếng vặn mình một cái, đột ngột chuyển đề tài, "Hay là, anh căn bản không chịu được khi thấy em chạm vào Lạc Tranh?"
Ánh mắt của Louis Thương Nghiêu tối sầm lại...
"Anh, lúc trước anh không như thế này." Liền cười nhẹ, khoác tay lên vai hắn, "Anh còn nhớ hôm sinh nhật năm em và Vũ mười bốn tuổi không? Hôm đó em mới thật sự hiểu được câu nói "Anh em như chân tay, phụ nữ như y phục", mới biết được anh yêu thương em và Vũ tới mức nào." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://thegioitruyen.com
Louis Thương Nghiêu đương nhiên nhớ rõ, vào tối hôm sinh nhật Vũ và Liệt tròn mười bốn tuổi, sau một buổi tiệc xa hoa, hắn đã đưa hai người phụ nữ đến cho chúng. Lý do rất đơn giản bởi trong buổi tiệc, khi Vũ và Liệt nhìn thấy hai cô này liền cảm thấy hứng thú, cho nên hắn không nói lời nào liền đem hai cô đó tới cho Vũ và Liệt.
Lúc ấy, hai cô đó thuộc về hắn, mà Vũ và Liệt cũng biết điều đó. Nhưng mà trong lòng hắn, phụ nữ chỉ như bộ y phục mà thôi. Tuy hai cô này cũng rất quyến rũ nhưng trong mắt hắn lại chẳng hề đáng giá. Phụ nữ chẳng qua cũng chỉ là thứ ngoại thân, chỉ cần Liệt cùng Vũ thích, bao nhiêu hắn cũng cho.
Đêm đó, cũng là lần đầu tiên Liệt và Vũ phát sinh quan hệ với phụ nữ. Louis Thương Nghiêu cũng rất quan tâm đến nhu cầu của hai em mình. Hắn cho rằng Liệt và Vũ mới có mười bốn tuổi, hắn không muốn để hai đứa em này ở trên giường còn phải tốn sức dụ dỗ xử nữ, người phụ nữ có kinh nghiệm sẽ khiến bọn họ biết được quan hệ nam nữ là điều tuyệt vời đến chừng nào.
Ý nghĩ này của Louis Thương Nghiêu cũng hệt như suy nghĩ trong đầu Liệt và Vũ. Ý nghĩ này dường như đã trở thành thâm căn cố đế trong đầu hắn. Hắn cho tới giờ cũng không chạm vào xử nữ, không ngờ tới, nhiều năm sau hắn lại cướp đi tấm thân trong trắng của Lạc Tranh.
Mỗi lần hắn nhìn thấy Liệt cùng Lạc Tranh trò chuyện vui vẻ với nhau, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cảm giác ghen tuông cực hạn. Thậm chí hắn còn hận không thể tới lôi Lạc Tranh đi, giam nàng lại, không để cho nàng gặp bất kỳ một người đàn ông nào.
Hắn còn tự tìm cho mình một lời giải thích rất hợp lý cho cảm giác này là...sự ăn năn của đàn ông khi chiếm hữu tấm thân trong trắng của một cô gái. Về điểm này hắn không thể không thừa nhận, tất cả đàn ông đều có suy nghĩ này, cho dù mang quốc tịch nào cũng vậy, hắn cũng không ngoại lệ. Khi hắn muốn Lạc Tranh đêm đó, căn bản cũng không ngờ đó là lần đầu tiên của nàng. Hắn cho rằng Lạc Tranh đã cùng Ôn Húc Khiên yêu nhau bốn năm, nàng đã sớm không còn là cô gái ngây thơ nữa, không ngờ tới...
Hắn là người đàn ông đầu tiên của nàng, cho nên hắn cũng muốn làm người đàn ông cuối cùng của nàng. Theo như sự bá đạo trước giờ của hắn, hắn sẽ không cho phép nàng dính tới bất kỳ người đàn ông nào khác.
Liệt thấy hắn như có điều suy nghĩ, cười cười, "Anh, hôm nay em cũng chỉ là muốn người phụ nữ bên anh mà thôi, chuyện này có gì khó chứ?"
"Cô ấy là người phụ nữ của anh, bất kỳ người đàn ông nào cũng không được chạm vào cô ấy!" Khuôn mặt của Louis Thương Nghiêu đã trở nên lạnh băng, "Liệt, sớm từ bỏ ý nghĩ đó đi. Lạc Tranh ở trong lòng anh có vị trí rất đặc biệt, nếu như em dám mơ tưởng tới cô ấy, cho dù em là em trai của anh, anh cũng không tha cho em."
"Người phụ nữ của anh? Trong lòng anh có vị trí đặc thù?" Liệt cười nhẹ, không chút sợ hãi lời cảnh cáo của hắn...
"Anh, theo em biết, người phụ nữ của anh chỉ có một là công chúa Deneuve mà thôi. Giờ anh thừa nhận Lạc Tranh, vậy công chúa thì sao?"
Khóe môi Louis Thương Nghiêu càng thêm lạnh cứng lại, giống như sương giá mùa đông...
"Anh luôn yêu thương em và Vũ, hơn nữa khi so sánh giữa phụ nữ và anh em, phụ nữ không đáng giá một xu, đây không phải tác phong trước giờ của anh sao?" Liệt đưa tay vuốt tóc, "Lý do này của anh không xác đáng, cho dù Lạc Tranh thật sự đặc biệt đi chăng nữa thì anh có thể bỏ mặc công chúa sao? Rất nhiều năm trước, vương thất Monaco cùng gia tộc Louis đã có ý tưởng liên hôn, khi đó anh cũng không tỏ thái độ phản đối. Kể cả khi biết chuyện của Deneuve và Vũ, không phải anh cũng không hề trách cứ Vũ hay sao?"
"Công chúa là công chúa, Lạc Tranh là Lạc Tranh. Lúc ấy, Vũ cùng công chúa đều quá nhỏ, ham chơi cũng là bình thường..."
"Chỉ sợ đó là cái cớ mà thôi." Liệt nở nụ cười tà mị, "Anh, người khác không hiểu rõ anh, chả lẽ em cũng không hiểu anh sao? Tuy rằng đêm đó Deneuve uống say, coi Vũ là anh, hai người họ mới xảy ra quan hệ, nhưng anh không nghĩ lại xem Vũ vì sao lại to gan như vậy? Biết rõ ràng công chúa là người của anh, vậy mà còn hết lần này tới lần khác cùng Deneuve phát sinh quan hệ?"
Louis Thương Nghiêu nhìn chằm chằm vào Liệt, không lên tiếng như chờ cậu ta nói tiếp.
"Lý do rất đơn giản..." Liệt dường như cũng hiểu ý của hắn, tiếp tục nói, "Vũ sở dĩ to gan như vậy là vì biết rõ anh căn bản không yêu Deneuve. Tuy anh không cự tuyệt ý tưởng liên hôn giữa hai gia tộc nhưng vẫn luôn tỏ thái độ thờ ơ. Chính vì Vũ biết anh không yêu công chúa, công chúa cùng những phụ nữ khác với anh mà nói không hề có sự khác biệt, do đó Vũ mới có thể cùng Deneuve phát sinh quan hệ. Mà anh, sau khi biết chuyện này, chẳng những không trách cứ Vũ, còn nói nếu Vũ thích công chúa thì cứ thoải mái, anh sẽ ra mặt giúp Vũ lấy công chúa. Anh, anh cũng biết em và Vũ nghe lời anh nhất, chuyện anh không thích, bọn em tuyệt đối không dám làm, sở dĩ dám làm bởi vì biết anh sẽ không trách mắng."
"Em muốn nói gì?" Vẻ lạnh lẽo trong mắt Louis Thương Nghiêu dần tản đi, giọng nói cũng trở nên hòa hoãn hơn.
Vũ cùng Deneuve phát sinh quan hệ chính là lúc cậu ta mười tám tuổi, cũng chính là bốn năm trước. Có một buối sáng, khi Louis Thương Nghiêu lái xe tới lâu đài tìm Vũ và Liệt, không ngờ khi mở cửa bước vào lại thấy Deneuve trần trụi nằm dựa vào ngực Vũ, cả hai đều ngủ rất say. Từ sự lộn xộn trong căn phòng đủ để thấy rằng hai người họ đêm qua đã xảy ra quan hệ.
Hai người bị tiếng động làm cho bừng tỉnh, Deneuve đối với sự việc trước mắt cũng cảm thấy bội phần kinh hoàng, nhất là khi nhìn thấy Louis Thương Nghiêu đứng ở cửa liền bật khóc, còn Vũ thì vẫn bình thản xuống giường, mặc quần áo đàng hoàng.
Khi đó, vương thất Monaco cùng gia tộc Louis đã có dự định tổ chức đính hôn, các trưởng bối đều biết người trong lòng công chúa là Louis Thương Nghiêu nên đều tán thành, hy vọng có thể đẩy nhanh hôn sự của hai người. Còn thái độ của Louis Thương Nghiêu lại nửa đáp ứng nửa không, phó mặc mọi chuyện.
Nhìn xem một màn trước mắt, cùng với phản ứng của công chúa, Louis T
hương Nghiêu hoàn toàn thờ ơ, ngồi ở phòng khách chờ hai người họ xuống lầu. Công chúa khóc sướt mướt về chuyện say rượu nhầm Vũ thành Thương Nghiêu, cảm thấy rất có lỗi với hắn.
Sau khi đưa công chúa đi, Louis Thương Nghiêu liền hỏi ý của Vũ, nếu thích công chúa thì hãy cưới cô ấy, còn nếu chỉ là ham chơi nhất thời, cũng tùy cậu ta.
Thái độ của Vũ cũng rất thành khẩn. Cậu ta nói với Louis Thương Nghiêu rằng không ngờ công chúa lại là xử nữ, nếu đã chạm vào cô ấy, cậu ta muốn chịu trách nhiệm tới cùng.
Ngay lúc đó Louis Thương Nghiêu cũng có ý định muốn đem công chúa nhường cho Vũ.
Liệt khẽ thở dài, nhìn về phía Louis Thương Nghiêu nói, "Anh, điều em muốn nói rất đơn giản. Năm đó, hành động của Vũ không hề khiến anh tức giận. Vậy bốn năm sau, em chỉ là giống như Vũ, muốn Lạc Tranh mà thôi nhưng phản ứng của anh lại hoàn toàn trái ngược. Anh biết, em luôn nghe lời anh. Nhưng em không giống Vũ, em thực sự không nhìn ra vị trí của Lạc Tranh trong lòng anh sâu đậm đến cỡ nào. Cho nên cũng không dám chưa có sự đồng ý của anh đã chạm vào cô ấy. Hôm nay em chỉ muốn nghe một lời của anh mà thôi. Nếu như anh thật sự yêu cô ấy, em sẽ dừng lại ở đây, còn nếu như vị trí của cô ấy cũng giống như công chúa, vậy em sẽ không khách khí."
Ánh đèn đường hắt những tia sáng nhạt nhoà phản chiếu lên gương mặt cương nghị của Louis Thương Nghiêu. Nghe xong những lời của Liệt, hắn chỉ trầm giọng nói, "Em đừng quên, nếu như không phải vì những lời của cô ấy, em và Vũ sẽ không trở thành như vậy. Em yêu Lạc Tranh? Anh thấy em cần phải hận cô ấy mới đúng!"
"Hận?" Liệt có chút buồn cười hơi nhíu mày, "Tại sao em phải hận cô ấy? Em yêu cô ấy còn không đủ, sao có thể cam lòng hận cô ấy đây? Hận một người thật sự rất vất vả, về điểm này anh chắc hẳn biết rất rõ."
"Lạc Tranh tuy không phải là hung thủ, nhưng cũng là tòng phạm." Louis Thương Nghiêu tuy nghĩ một đằng nhưng lại nói một nẻo.
"Cho nên, anh đem cô ấy từ trong tay bạn mình đoạt về?" Giọng nói của Liệt vang lên vô cùng bình thản, "Em biết, anh vì em và Vũ đã làm rất nhiều chuyện. Nhiều năm như vậy anh vẫn luôn sống trong sự trả thù đằng đẵng. Vậy còn Lạc Tranh? Chẳng phải anh cũng nên hận cô ấy sao? Nếu muốn trả thù Ôn Húc Khiên, anh sẽ có rất nhiều cách, đâu cần phải cướp đi người phụ nữ của hắn? Việc như vậy chẳng phải trước đây anh vẫn luôn cho là những thủ đoạn rất hạ lưu hay sao? Anh, anh thật sự muốn trả thù hay đã động lòng rồi?"
"Không biết em đang nói bậy bạ cái gì nữa! Đêm nay em đã nói bậy nhiều lắm rồi. Mau quay về đi." Ánh mắt Louis Thương Nghiêu xẹt qua chút mất tự nhiên, nhíu nhíu mày, xoay người bước đi.
"Anh..." Liệt từ đằng sau gọi với theo hắn, "Anh từ trước tới giờ làm gì cũng cực kỳ dứt khoát, sao đêm nay muốn anh trả lời một câu lại khó như vậy? Em rốt cuộc có thể theo đuổi Lạc Tranh hay không?"
"Em dám!" Louis Thương Nghiêu quay đầu lại, giận dữ nói, "Em dám có suy nghĩ không an phận với cô ấy, anh sẽ đánh gãy chân em."
Một câu nói lạnh lùng mang theo ý cảnh cáo vừa thốt ra, hắn đi thẳng về phía xe của mình, mở khoá ngồi vào rồi đóng sầm cửa xe lại.
Xe lập tức rời đi, rất nhanh chóng chỉ còn lại hình bóng mờ nhạt nơi xa cũng đang dần khuất dạng...
Liệt nhìn theo hồi lâu rồi khẽ nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ lắc đầu...
Chiếc xe thương vụ cao cấp chạy thẳng đường quốc lộ rồi tiến vào nội thành phồn hoa đầy ánh đèn neon sáng chói.
"Louis Thương Nghiêu, sao anh có thể bỏ Liệt lại đó?" Một tay Lạc Tranh nắm chặt vào thành ghế, cố kìm nén sự kinh hãi khi hắn càng lúc càng tăng tốc đến kinh người. Nàng đang ngồi ở ghế lái phụ, không phải hắn lại muốn biến chiếc xe này thành xe đua đấy chứ? Nàng thực sự không muốn chết thế này chút nào.
Louis Thương Nghiêu vốn đang ôm một bụng nộ khí, lại thấy nàng nhắc đến Liệt, sự không vui càng tăng thêm, "Thứ nhất, Liệt không còn là trẻ con, nó có thể tự về nhà. Thứ hai, nó có xe, không cần phải ngồi xe của anh."
Lạc Tranh thấy tâm tình hắn có gì đó rất lạ, vội hỏi lại, "Anh nói gì với cậu ấy rồi?"
Lúc này, nàng thực sự rất sợ hắn sẽ gật đầu đồng ý. Nàng biết rõ Louis Thương Nghiêu yêu thương Liệt tới cỡ nào, cho nên, không biết hắn...
"Không có gì cả!" Vẻ mặt của Louis Thương Nghiêu lạnh tựa sương giá, lại đạp mạnh chân ga, doạ cho Lạc Tranh sợ đến trừng lớn đôi mắt.
"Này, tôi còn chưa muốn chết, anh có thể lái chậm một chút hay không?" Nàng vô thức nắm lấy cánh tay của Louis Thương Nghiêu từ khi nào.
Động tác này của nàng khiến nỗi tức giận trong lòng Louis Thương Nghiêu dần tiêu tan. Lại thấy dáng vẻ sợ hãi của nàng, đáy lòng hắn không khỏi dâng lên sự đau đớn, vô thức giảm tốc độ nhưng vẫn không mở miệng nói câu nào.
Lạc Tranh cắn môi, thu tay trở về, thấy tốc độ lái của hắn dần chậm lại mới khẽ thở phào nhẹ nhõm...
Trong buồng lái, không khí vô cùng yên tĩnh, một cảm giác khó thở như bao trùm toàn bộ...
Một lúc lâu sau....
"Liệt muốn theo đuổi em." Louis Thương Nghiêu rốt cục không nhịn được liền lên tiếng. Nghĩ lại chuyện vừa rồi, tim hắn không khỏi đập rộn lên.
"Ừ!" Lạc Tranh không hề ngạc nhiên chút nào bởi nàng vốn đã từng bị kinh ngạc vì chuyện này rồi. So với vẻ mặt tức giận của hắn, nàng lại cực kỳ bình tĩnh đến dị thường.
"Két..." Xe lập tức bị phanh gấp khiến cả người Lạc Tranh suýt nữa lao về kính chắn gió, may mà có dây an toàn giữ lại.
"Anh làm gì thế?" Lạc Tranh không vui nói, "Anh cùng Liệt đúng là anh em, ngay cả cách phanh xe cũng giống hệt nhau, anh không thể nói trước một tiếng sao?"
Louis Thương Nghiêu ngược lại không để ý đến sự oán giận của nàng, dừng xe lại, nhìn nàng một hồi rồi nhíu mày, "Ừ là sao? Em cũng đồng ý để Liệt theo đuổi mình?"
Lạc Tranh tức đến nỗi trừng lớn hai mắt...
"Louis Thương Nghiêu, tôi hi vọng anh hiểu cho rõ, Liệt theo đuổi tôi hay không là quyền của cậu ấy, tôi có thể quản được sao?"
"Em vừa rồi chưa trả lời câu hỏi của anh!" Louis Thương Nghiêu lập tức nắm lấy cổ tay nàng, cất tiếng nói đầy bá đạo, "Em yêu Liệt?"
Cổ tay Lạc Tranh bị hắn nắm tới đau nhức, trong lúc nhất thời không cách nào thoát được đành phải thúc thủ, "Anh đừng bá đạo như vậy được không? Cậu ấy yêu tôi, hay tôi yêu cậu ấy đều là quyền của tôi với cậu ấy, anh đâu phải người giám hộ của chúng tôi, có tư cách gì ở đây lớn tiếng tra hỏi?"
"Nói như vậy tức là em yêu nó?" Louis Thương Nghiêu nghe mà cảm thấy như bị giáng một đòn mạnh vào người, tim cảm giác như bị xé nát trong khoảnh khắc, ngay cả ánh mắt cùng tràn ngập nỗi đau xót.
Lạc Tranh thấy vậy, giật mình, cánh môi khẽ động, muốn nói gì đó lại thôi...
Sau một khắc, cả người nàng bị Louis Thương Nghiêu ôm vào trong ngực, chặt đến nỗi nàng có thể cảm nhận được từng ngón tay của hắn đang khẽ run rẩy.
"Anh..."
"Đừng nói....em đừng nói gì hết!" Louis Thương Nghiêu dường như sợ mất đi bảo vật trân quý nhất trên thế gian, đem nàng ôm ghì vào ngực, giọng nói giống như cầu khẩn, lại giống như mệnh lệnh bắt buộc.
"Đừng để anh nghe thấy quyết định của em, cũng đừng nói rằng em yêu Liệt, đừng nói..."
Cả người Lạc Tranh đều vùi vào trong ngực hắn, một cảm giác mãnh liệt không ngừng dâng lên trong lòng nàng, nàng không khó nhận ra sự khẩn trương của hắn, chẳng lẽ hắn thật sự...
Nghĩ tới những lời của Deneuve, có phải người trong cuộc vẫn thường u mê hay không? Ngay cả Deneuve cũng thấy lo lắng như vậy thì hắn có yêu nàng hay không, nàng thật sự cũng không có cách nào xác nhận.
"Anh....đừng như vậy!" Lạc Tranh vội đẩy hắn ra, từng cử động của hắn lúc này đều khiến tâm tình nàng không ngừng rối loạn. "Chúng ta....không nói chuyện này nữa, được không?"
Louis Thương Nghiêu khẽ nới lỏng vòng tay nhưng vẫn không buông Lạc Tranh ra, chỉ chăm chú nhìn ngắm gương mặt của nàng hồi lâu. Rồi giọng nói của hắn lại vang lên, so với lúc trước đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, "Được, vậy anh sẽ nói chuyện khác. Anh biết hôm nay Deneuve tới tìm em, phải không?"
Trong mắt Lạc Tranh chợt loé lên tia kinh ngạc nhưng rất nhanh liền khôi phục lại sự bình tĩnh. Hắn biết chuyện này cũng không khó gì, chỉ cần hỏi thư ký là được. Khẽ quay đầu đi, nàng tránh nhìn vào ánh mắt hắn.
"Hai người đã nói gì?" Louis Thương Nghiêu bóp chặt cánh tay nàng, hỏi tiếp.
"Đây là chuyện cá nhân, tôi có thể không trả lời." Lạc Tranh thấy hắn một lòng muốn biết liền lập tức lảng tránh.
"Cho dù em không nói, anh cũng sẽ biết." Louis Thương Nghiêu có chút tức giận với thái độ trốn tránh của nàng, nhưng nếu nàng đã không chịu nói thì hắn sẽ có cách khác.
"Anh chỉ muốn biết, cách nhìn của em về chuyện này thế nào?"
"Chuyện gì? Vị hôn thê của anh sao? Rất tốt, hai người rất xứng đôi." Lạc Tranh tức giận nói, "Môn đăng hộ đối, trời đất tạo nên."
Lực tay của Louis Thương Nghiêu nắm lấy cổ tay nàng dường như tăng thêm vài phần, từ trong ánh mắt hắn có thể nhận thấy hắn đang cố gắng nhẫn nại. Nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của nàng, hắn trầm giọng nói, "Đúng vậy, anh và cô ấy thật sự có hôn ước, cô ấy là vị hôn thê của anh cũng là sự thật.
Nhưng...." Hắn cơ hồ nghiến răng khi nói mấy lời này..
"Em có nghe rõ những lời anh đã nói với em hay không? Em là vợ của anh, người đã kết hôn với anh là em chứ không phải Deneuve."
Bởi Louis Thương Nghiêu vẫn đang nói tiếng Pháp với Lạc Tranh nên nàng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong ngữ điệu của hắn.
"Kết hôn? Louis Thương Nghiêu, anh nói vậy là ý gì? Hôm nay anh hãy giải thích cho rõ ràng mọi chuyện đi." Lúc trước, khi hắn nói những lời này với nàng là dùng tiếng Trung nhưng hôm nay, hắn lại lặp lại, hơn nữa, lời nói so với trước kia còn mập mờ hơn nhiều khiến nàng lập tức nảy sinh sự cảnh giác.
Nếu như những lời này là dùng tiếng Trung để nói, Lạc Tranh sẽ không suy nghĩ gì nhiều bởi những lời như vậy trong tiếng Trung có thể hiểu theo rất nhiều nghĩa như muốn kết hôn, hy vọng sẽ kết hôn...
Nhưng trong tiếng Pháp lại không nhiều có sự liên tưởng xa xôi như vậy, câu nói của hắn chỉ có một ý nghĩa duy nhất là hắn đã làm xong chuyện này mà thôi...
Không...
Ánh mắt của Louis Thương Nghiêu có chút chần chừ, cũng không trả lời nàng ngay mà dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Im lặng một hồi, hắn mới chậm rãi lên tiếng, "Tranh, anh biết rõ trong lòng em có rất nhiều nghi vấn.
Cho anh thêm chút thời gian nữa. Em yên tâm, chuyện này anh nhất định sẽ cho em một câu trả lời khiến em hài lòng."
"Khiến tôi hài lòng?" Lạc Tranh cảm thấy có chút buồn cười, sự kích động trong lòng cũng dần tạm lắng. Là nàng tự mình đa tình mà thôi. Thì ra, đó cũng chỉ là một câu nói đùa của hắn. Khẽ lắc đầu, Lạc Tranh chậm rãi nói, "Anh thấy câu trả lời thế nào mới là thỏa đáng? Anh có vị hôn thê, chẳng bao lâu nữa sẽ kết hôn. Louis Thương Nghiêu, đừng khiến tôi coi thường anh được không? Tôi không muốn coi anh như người đàn ông thích đùa bỡn tình cảm."
Louis Thương Nghiêu vừa nghe những lời này của nàng, đôi mắt đột nhiên sáng lên, bàn tay nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, gương mặt có chút kích động.
"Thật ra, em có quan tâm đến quan hệ giữa anh và Deneuve, đúng không? Người em yêu không phải Liệt mà là anh, đúng không?" Nghĩ đến khả năng này, trái tim hắn không khỏi đập thình thịch, niềm vui sướng cực độ hoàn toàn xóa sạch cảm giác bất an trước giờ. Nhìn vẻ mặt tràn ngập nỗi cô đơn của nàng, hắn vừa thấy đau lòng lại vừa cao hứng.
Nhìn ánh mắt sáng rực lên lúc này của hắn như có thể nhìn thấu toàn bộ tâm tư của mình, Lạc Tranh thực sự kinh hãi, vội vàng nhìn đi nơi khác, không dám tiếp tục đối mặt với hắn. Thái độ có chút lúng túng, nàng khẽ hắng giọng, "Anh không cần phải tự mình đa tình như vậy, tôi sao có thể yêu anh chứ?" Cố đè nén cảm giác đau đớn trong lòng, nàng nói thêm, "Anh cùng Deneuve đều xuất thân từ dòng dõi vương thất, kết hôn rất tương xứng. Đến lúc đó, tôi cũng được giải thoát."
"Em nói dối!" Louis Thương Nghiêu một mực phủ quyết, nhìn chằm chằm nàng, "Nếu như những lời em vừa nói đều là thật lòng, vậy tại sao không dám nhìn thẳng vào mắt anh?"
"Tôi..." Lạc Tranh ngước nhìn lên, lại bị ánh mắt sắc bén của hắn làm cho kinh hãi, khiến nàng lại bắt đầu tránh né, "Louis Thương Nghiêu, rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi yêu hay không yêu anh quan trọng đến thế sao? Cho dù yêu anh thì sao chứ? Công chúa của anh sẽ thế nào? Chẳng lẽ anh còn muốn đối đầu với cả gia tộc?
Thật xin lỗi, tôi không muốn tiếp nhận một tình cảm phức tạp như vậy. Hơn nữa, anh căn bản không phải là người đàn ông đáng để gửi gắm cả cuộc đời. Yêu anh? Không bằng hận anh còn có thể sống vui vẻ hơn. Tôi đâu có ngu ngốc như vậy chứ!"
Nghĩ một đằng nhưng những lời Lạc Tranh nói ra lại hoàn toàn khác. Thứ nhất là bởi nàng nhớ tới vẻ mặt đáng mến và sự yếu đuối của Deneuve. Thứ hai, cũng quan trọng nhất, chính là nàng không hy vọng bi kịch lại tái diễn. Nếu đó chỉ là tình cảm của riêng nàng, cho dù thừa nhận thì sao đây? Cũng chỉ có thể nhìn hắn kết hôn rồi đau lòng ra đi mà thôi. Nhưng nếu như đem cuộc hôn nhân này thật sự hủy bỏ, chẳng phải sẽ gây nên một cuộc đại chiến trong gia tộc hay sao? Nàng thật sự không muốn phải chịu đựng sự bàn tán cùng ánh mắt của người ngoài, càng không muốn gánh lấy tội danh là kẻ thứ ba. Hơn thế nữa, Louis Thương Nghiêu sẽ phải từ bỏ rất nhiều thứ...
Bởi nàng đã từng mất mát cho nên nàng hiểu rõ cảm giác có được là chuyện hạnh phúc đến chừng nào. Nàng không muốn mất đi tất cả, không muốn lại rơi vào cảm giác bất an và khiến tình hình trở nên nguy hiểm.
Suốt cả quá trình, Louis Thương Nghiêu vẫn chăm chú nhìn nàng, nghe giọng nói đầy mâu thuẫn lại có chút mất logic của nàng bằng thái độ an tĩnh lạ thường, cũng không hề ngắt lời nàng lần nào. Sau khi Lạc Tranh nói xong, hắn mới nhẹ nhàng lên tiếng, "Em có biết, lúc Liệt biểu lộ tình cảm của mình, anh đã nói gì với nó không?"
Hắn cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng để lời nói của mình không khiến nàng phải sợ hãi, cố gắng khiến cho bản thân thật nhẫn nại.
Lạc Tranh bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi toàn thân nóng ran lên, lại càng thêm có chút mất tự nhiên, cất giọng nói yếu ớt, "Không biết, cũng không muốn biết."
"Em không muốn, nhưng anh lại muốn nói cho em biết." Hắn không cho nàng chút cơ hội trốn tránh, nhấn mạnh từng lời, "Liệt muốn theo đuổi em và đã bị anh cự tuyệt! Nguyên nhân chỉ có một, đó là em là người phụ nữ của anh, người phụ nữ duy nhất có vị trí đặc biệt trong cảm nhận của anh."
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe!" Lạc Tranh bị những lời của nói của hắn làm cho sợ hãi, hoảng loạn đẩy hắn ra, sau đó với thái độ như trốn tránh dã thú, nàng mở cửa xe bằng tốc độ cực nhanh rồi chạy ra ngoài.
Nàng yêu hắn là sự thật, nhưng nàng không có dũng khí để tiếp nhận tất cả. Nàng chỉ muốn có cảm giác an toàn, một tình cảm đơn thuần mà thôi...
"Lạc Tranh!" Louis Thương Nghiêu thấy bộ dạng hoảng loạn chạy càng lúc càng xa của nàng có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Đem cửa xe đóng lại, hắn liền sải bước đuổi theo nàng.
Lạc Tranh vốn đã muốn làm đà điểu, lại thấy hắn hướng phía mình đuổi theo, trong lòng càng thêm hoảng hốt, chạy nhanh hơn về phía trước. Nhưng đôi giày cao gót trên chân nàng đâu cho phép như vậy, hơn nữa người đàn ông cao lớn phía sau chỉ cần vài bước dài là đã có thể đuổi kịp nàng. Bàn tay lớn của hắn vươn ra, giữ chặt lấy nàng.
"Em chạy đi đâu? Anh khiến em sợ hãi đến vậy sao?" Louis Thương Nghiêu vừa tức giận lại vừa buồn cười. Bộ dáng của nàng thế này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, khiến cho lửa giận trong lòng hắn nhanh chóng bị dập tắt.
"Anh thả tôi ra, ở đây có rất nhiều người đi đường." Lạc Tranh lo lắng thấp giọng kêu lên. Hắn đúng là kẻ điên mà, sao có thể giằng co giữa đường như vậy chứ.
"Anh không quan tâm." Đôi môi mỏng của Louis Thương Nghiêu bật ra tiếng cười nhẹ, "Em đang sợ cái gì? Không phải em vẫn luôn rất to gan hay sao? Lần đầu tiên gặp anh đã nói cho anh á khẩu không trả lời được, có thể cùng anh cưỡi ngựa, cùng anh đua xe, thậm chí có thể leo núi, còn dám chơi dù lượn. Người ở trên tòa khiến cho rất nhiều luật sư danh tiếng phải thúc thủ không phải là Lạc Tranh em sao? Hôm nay sao em lại sợ hãi mấy lời nói của anh đến vậy?"
Tâm tình Lạc Tranh càng lúc càng trở nên hoảng loạn.
"Bởi vì hôm nay anh thật quá lắm!" Nàng là người phụ nữ mạnh mẽ, đó là sự thật, nhưng như vậy không có nghĩa là về mặt tình cảm nàng cũng thế. Nếu như đứng trước mặt nàng chỉ là một người đàn ông bình thường, nàng sẽ không chút do dự nói cho anh ta, nàng yêu anh ta, cho dù có vị hôn thê thì sao chứ? Nàng sẽ để anh ta có sự lựa chọn của riêng mình.
Nhưng, người này là Louis Thương Nghiêu. Cho dù thân phận hay địa vị của hắn đều không hề bình thường. Người đàn ông như hắn nàng không có cách nào nắm bắt được. Nàng sợ, thật sự sợ khi ở bên hắn sẽ khiến một trường bi kịch lại tái hiện. Người đàn ông như hắn sẽ khiến phụ nữ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, kết cục sẽ là cực kỳ thê thảm. Nàng rất coi trọng cuộc sống của mình, không muốn cuộc sống của mình trở nên thê lương như vậy. Cứ cho là về chuyện này nàng rất ích kỷ thì cũng có gì sai đây?
"Anh quá đáng? Anh chỉ đang nói với em rằng anh sẽ xử lý ổn thỏa chuyện của Deneuve, anh chỉ muốn em cho anh thêm thời gian, sao lại khiến em sợ hãi thế này?" Louis Thương Nghiêu cười nhẹ, nhìn vẻ mặt khẩn trương của nàng càng khiến hắn buồn cười.
"Anh định xử lý cái gì? Louis Thương Nghiêu, anh tỉnh táo lại đi. Anh không phải trẻ con, anh cùng Deneuve đã có hôn ước." Lạc Tranh nghe ra ý tứ của hắn, tâm tình không khỏi run rẩy, toàn thân cũng trở nên vô lực, nàng không muốn gánh tội danh phá hoại cuộc hôn nhân này.
Ánh mắt Louis Thương Nghiêu nhìn nàng tràn ngập nhu tình, bàn tay khẽ giữ chặt lấy vai nàng, nghiêm túc nói, "Vậy phải làm sao? Lạc Tranh, anh chỉ muốn biết suy nghĩ của em, hiểu được tâm ý của em là được rồi, anh có thể..."
"Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe!" Lạc Tranh đưa tay bịt tai, lắc đầu ngắt lời hắn.
Tình hình này quả thực quá bất ngờ, lại quá nhanh khiến nàng không hề có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, cho nên những lời của hắn khiến cho tay chân nàng thực sự luống cuống.
"Tranh..."
"Louis Thương Nghiêu, xin anh đừng nói gì nữa, tôi...tôi thật sự không chịu nổi, thật sự...." Lạc Tranh vô lực hướng hắn nói lớn, "Cho dù anh muốn nói gì thì cũng đừng nói nữa, anh muốn tôi cho anh thời gian, được, vậy cả hai chúng ta cùng cho đối phương thời gian được không? Xin anh hãy để cho tôi yên tĩnh..."
"Em lại muốn trốn tránh cái gì? Vẫn chưa tin anh sao?" Tính cách của Louis Thương Nghiêu vẫn luôn bá đạo như vậy, sao có thể chấp nhận sự im lặng của nàng. Nhưng thấy sự vô lực cùng căng thẳng của nàng, hắn lại có chút không đành lòng. Nàng trước giờ chưa từng thế này.
"Tôi không biết, không biết. Thương Nghiêu, tôi xin anh, cái gì cũng đừng nói nữa." Lạc Tranh đẩy hắn ra, sắc mặt đã trở nên tái nhợt, "Xin anh cho tôi chút yên tĩnh được không?"
Nàng vô thức lùi về phía sau, dùng giọng khẩn thiết nói với Louis Thương Nghiêu, hy vọng hắn đừng tiếp tục cưỡng bách nàng như vậy.
"Thừa nhận yêu anh khó đến vậy sao?" Ánh mắt hắn thoáng hiện lên nét đau đớn rồi nhanh chóng ẩn đi.
Lạc Tranh nhìn về phía hắn, lùi dần về phía đám người hiếu kỳ đang dùng ánh mắt đầy hâm mộ nhìn hai người họ. Bởi dáng vẻ của cả hai người đều vô cùng nổi bật không hề thua kém bất kỳ minh tinh nào nên khiến người đi đường không nhịn được mà dừng lại ngắm nhìn.
"Tôi muốn đi bộ, nếu như anh tôn trọng tôi thì đừng đi theo tôi. Hiện giờ tôi rất bối rối, cần phải an tĩnh một chút..." Nàng không trả lời câu hỏi của hắn, lại nhìn đến ánh mắt tràn ngập vẻ đau xót của hắn, trong lòng càng thêm đau nhói.
Louis Thương Nghiêu lúc này cũng không cưỡng bách nàng thêm nữa, hắn dừng bước, nhìn nàng hồi lâu rồi lên tiếng...
"Được, anh sẽ không ép em, nhưng anh sẽ chờ em, ở trong xe chờ em..."
Lạc Tranh nhìn sững hắn một lúc rồi xoay người, xuyên qua đám đông hiếu kỳ rời đi.
Louis Thương Nghiêu vẫn đứng yên đó, thân hình cao lớn dường như có chút cô độc. Người đi đường lần lượt qua lại, dần dần che khuất bóng dáng của Lạc Tranh. Một lúc sau, hắn mới lưu luyến quay
người, theo phía ngược lại cất bước...
Chỉ một khoảng cách ngắn như vậy, lại giống như cách xa nhau vạn dặm...
Phía bên này, Lạc Tranh vẫn bước những bước chân nặng trĩu, đang khi nàng định rời khỏi đường lớn thì nghe thấy từ phía xa vọng lại một tiếng phanh xe gấp, rồi tiếp đó là một tiếng "rầm" vang lên...
Nàng đột ngột dừng bước, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Người đi đường quanh đó cũng phát giác thấy điều bất thường, chẳng bao lâu tiếng ồn ào lập tức truyền tới...
"Trời ơi...tai nạn..."
"Tai nạn, mau gọi xe cứu thương..."
Tim Lạc Tranh dường như bị một tảng đá lớn đè nặng, trong đầu lập tức nghĩ tới Louis Thương Nghiêu, toàn thân đột nhiên run rẩy, không nói tiếng nào mà chỉ liều mạng chạy ngược trở về...
Trong đám đông ồn ào, nàng giống như một chiếc thuyền nhỏ quay cuồng, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng...
Mà bên kia....
Louis Thương Nghiêu cũng nghe được tiếng va chạm kinh người, thân thể cao lớn khẽ run lên bần bật, bước chân cũng bất giác ngưng lại, hắn thậm chí còn cảm giác được mùi máu tanh lan tràn trong không khí...
Lạc Tranh! Lạc Tranh...
Hắn chợt cảm thấy tim nhói lên đau đớn, lập tức quay đầu nhìn về hướng Lạc Tranh vừa rời đi, chạy tới...
Trên đường, một đám đông đang tụm lại, một chiếc xe nằm xoay ngang giữa con đường, mùi máu tanh càng lúc càng nồng đậm...
"Thương Nghiêu....Thương Nghiêu..." Lạc Tranh chỉ cảm thấy máu trong người như xông thẳng lên đỉnh đầu, dùng sức đẩy đám người đang tụm lại ra. Khi thấy một người đàn ông nằm trong vũng máu, nàng đã chẳng thể quan tâm được chuyện gì nữa, điên cuồng xông lên trước, tay chân luống cuống, gọi tên hắn...
"Tiểu thư, xe cứu thương sẽ đến ngay, đừng nên động vào vị tiên sinh này!" Một người đi đường tốt bụng vội vàng nói. Chẳng bao lâu, xe cứu thương hú còi chạy tới, khi bác sỹ và nhân viên y tế đưa người bị thương lên băng ca, hai chân Lạc Tranh bất giác vô lực ngồi sụp xuống đường, máu tươi nhuộm đỏ quần áo nàng...
Không phải là Thương Nghiêu! Không phải hắn!
Khi nàng thấy rõ ràng khuôn mặt người bị thương, đột nhiên có cảm giác muốn khóc, nàng quá khẩn trương, cứ ngỡ người bị thương là Thương Nghiêu...
Đám đông dần dần bị cảnh sát giải tán, Lạc Tranh vẫn cứ không ngừng run rẩy, sắc mặt của nàng tái nhợt, ngay một khắc này, nàng mới biết rõ ràng, cái nàng muốn là gì!
Thương Nghiêu...
Thương Nghiêu đang ở đâu...
Nghĩ tới đây, Lạc Tranh vội vàng đứng lên, không ngờ lại nhìn thấy...Louis Thương Nghiêu. Hắn đứng cách chỗ nàng không xa, ánh mắt nhìn nàng mang theo bao nhiêu tình ý, còn có...chút căng thẳng và đau đớn.
Khoảng cách gần như vậy mà trong lúc nhất thời nàng lại giật mình sững người ra đó, nhìn người đàn ông cao lớn kia, nước mắt thi nhau chảy xuống...
Vừa rồi, khi nàng lầm tưởng người trong vũng máu là Louis Thương Nghiêu, trong đầu nàng đã thoáng hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên tất cả là ý nghĩ nếu như hắn thật sự chết đi, nàng phải làm sao?
Nàng không nên như vậy, khi nàng còn chưa nói với hắn rằng nàng yêu hắn thì hắn không được chết. Nếu như mất đi hắn, cuộc sống của nàng còn có ý nghĩa gì?
Cho đến khi trông thấy Louis Thương Nghiêu hoàn toàn không tổn hao gì đứng ở đó, nhìn bộ dạng thở hổn hển của hắn, nàng mới thật sự ý thức được nàng yêu hắn, yêu đến tận xương tủy, cũng không có cách nào trốn tránh sự thật này thêm nữa.
Sau một khắc, chỉ thấy Louis Thương Nghiêu bước nhanh đến trước, đưa tay ôm chặt nàng vào trong lòng, dùng sức ghì lấy nàng, giống như sợ mất đi một bảo vật vô giá vừa mới tìm lại được. Lạc Tranh rốt cuộc cũng không khống chế nổi tình cảm trong lòng, ôm chặt lấy hắn hệt như vậy...
"Em cho rằng... em cho rằng mình sẽ không còn được gặp lại anh..." Đôi mắt Lạc Tranh đã mờ lệ, cất tiếng nói đầy nghẹn ngào.
Louis Thương Nghiêu khẽ buông nàng ra, ánh mắt khẩn trương đã sớm hóa thành thâm tình, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, đau lòng nói, "Anh cũng vậy, anh điên cuồng quay trở lại tìm em, anh thật sự rất sợ mất đi em..." Nói đến đây, hắn nhìn nàng thật lâu rồi nhấn mạnh từng lời, "Lạc Tranh, em hãy nghe cho kỹ, về sau, nếu không có sự cho phép, em không được rời khỏi tầm mắt của anh nửa bước, bởi vì, anh thông thể chịu nổi cảm giác đau đớn khi mất đi em, bởi vì...Anh yêu em..."
Nói xong, hắn cúi đầu xuống, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng của Lạc Tranh, lần nữa đem nàng ôm chặt vào trong lòng giống như cả đời này cũng không chịu buông tay vậy...
Hồi 8: Yêu sâu đậm