[Dịch] Tru Tiên
Chương 186 : Nan Độ
Một ngày như mọi ngày khác, chuông thần lại cất lên một tiếng du dương, vang vọng trên dải Tu Di Sơn, ngân nga trong gió núi mây ngàn. Tiếng chuông xuyên qua biết bao ngày đêm năm tháng, lại như thể từ tương lai vọng về. Quỷ Lệ chắp tay đứng trong nắng sớm, chăm chú lắng nghe. Hắn khép hờ hai mắt, phảng phất như đang thưởng thức tiếng chuông ngân nga du dương ấy. Lúc này chẳng biết vì sao, Quỷ Lệ dung mạo mặc dù chẳng có vẻ gì khác trước, nhưng nhìn có cảm giác như bỗng hoàn toàn biến đổi, thần thái khí độ của hắn so với trước đây có thêm vài phần ung dung, mất đi một phần lệ khí. Phải chăng, là do Phật Pháp pháp trận đã phát huy tác dụng? Sau khi Quỷ Lệ tỉnh lại, nhiều tăng nhân của Thiên Âm Tự trong lòng cũng có nghi vấn ấy. Hôm trước, sau khi Quỷ Lệ tỉnh dậy, mấy người Phổ Hoằng thượng nhân có xem xét cẩn thận, toàn thân hắn không có gì đáng ngại, những chấn động sau khi liên tiếp trúng phải trọng kích tựa hồ chẳng hề tổn hại đến thân thể Quỷ Lệ. Phổ Hoằng thượng nhân rất vui mừng, nhưng để phòng vạn nhất, đã lưu Quỷ Lệ tại Thiên Âm Tự thêm vài ngày, Quỷ Lệ cũng chẳng từ chối, liền ở lại Thiên Âm Tự. Mấy ngày nay, Quỷ Lệ trầm mặc ít nói hơn bình thường, đối với nhân vật bỗng nhiên làm trời xanh nổi giận phát động Thiên Hình, tăng nhân Thiên Âm Tự quá nửa là xa lánh, chỉ có Phổ Hoằng thượng nhân cùng Pháp Tướng mấy người chẳng cố kị gì, thường ghé lại thăm. Nhưng tự Quỷ Lệ tựa hồ chẳng chú ý đến việc bên ngoài, không bước khỏi phòng, mỗi ngày, chỉ vào lúc tiếng chuông thần ngân lên, hắn mới ra vườn, lặng lẽ lắng nghe. “Boong…”. Tiếng chuông sau cùng, mang theo dư âm liên miên bất tuyệt, từ trong Thiên Âm Tự vang vọng lên trời, cuối cùng hoá thành vô thanh. Quỷ Lệ lúc này mới từ từ mở mắt. Tắm trong gió sớm của Thiên Âm Tự, khí tức trong cơ thể hắn không giống với vẻ ngoài an tĩnh, cuồn cuộn tràn trề, cả người dường như muốn bay bổng lên. Tăng nhân Thiên Âm Tự chẳng thể biết, nhưng riêng Quỷ Lệ đã minh bạch trong lòng. Trên bề mặt Vô Tự Ngọc Bích không ngờ bỗng lại xuất hiện kinh điển trong truyền thuyết Ma giáo: “Thiên Thư” quyển thứ tư. Người ngoài có thể không biết, nhưng hắn là người duy nhất trên thế gian tu hành xong ba quyển trước của Thiên Thư, liếc mắt là nhìn ra chính là quyển thứ tư mà trên con đường tu đạo hắn hằng mơ tưởng. Vô số những khó khăn tưởng chừng không thể bẻ gãy, những vướng mắc tựa hồ không thể vượt qua trong lúc tu hành ngày trước, phút này giây này, hắn đều đã nắm chặt trong lòng bàn tay, mở ra trước mắt hắn, dường như đã là một con đường lớn thênh thang, phẳng phiu vô hạn. Thậm chí trong lòng hắn cũng có cảm giác là, cứ theo con đường này mà đi, bản thân sẽ vô cùng thuận lợi, và hắn hoàn toàn có thể nhìn đến cảnh giới mà trước đây chẳng bao giờ dám mơ tới. Đối với những sầu muộn chất chứa trong lòng, vào lúc này hắn cũng đã có cảm giác siêu thoát, tựa như đạt đến một cảnh giới mới, từ đó nhìn lại sự việc đã qua. Chỉ không biết vì sao, vào lúc cực kỳ tốt đẹp như vậy, trong lòng hắn lại có một chút cảm giác hụt hẫng, nhưng chẳng biết hình dung như thế nào. Ý nghĩ thoắt ẩn thoắt hiện, hơi hơi bất an ấy vẫn dai dẳng trong tâm trí hắn. Quỷ Lệ đứng im một lúc lâu, chẳng ai biết hắn nghĩ gì, cũng chẳng ai đến gần làm phiền hắn. Hắn đột nhiên quay phắt người, lần đầu tiên trong mấy ngày nay rời khỏi khoảng vườn nhỏ này. Rời khỏi khu vườn, hắn chẳng hề ngoảnh đầu nhìn lại.
Hắn thong thả bước trên bậc thềm dưới chân, có kẻ nói rằng con đường này chính là do một vị tăng nhân có nguyện vọng lớn quảng bá Phật pháp, dùng đại thần thông tạo thành. Đến nay vô số người vẫn bước như thế trên con đường do ngài tạo ra, nhưng liệu mấy người biết, ngài đã siêu thoát thế gian? Đi trên con đường này, từng bậc từng bậc thô sơ không hoạ tiết, bước chân đạp xuống truyền nên cảm giác bình dị. Mấy ngày trước, trong trường đấu pháp ngoài ý muốn đất long núi lở, thiên địa biến sắc, chùa miếu điện đường trên đỉnh Tu Di Sơn đều có tổn hại khác nhau, chỉ mỗi dãy bậc thang bình dị này là chẳng bị một chút ảnh hưởng gì, vẫn chắc chắn trải ra trên mặt đất để vô số người bước theo con đường ấy đi lên. Không biết, đối với các thần minh bí ẩn trên trời cao, con đường này cũng có những tình cảm đặc thù tương tự như thế chăng? Quỷ Lệ không biết, cũng không muốn biết, hắn đi trên con đường này, chỉ lặng lẽ hồi tưởng về người cũ chuyện xưa, trầm trong hồi ức, hắn dần dần tiến đến Tiểu Thiên Âm Tự trên đỉnh Tu Di Sơn. Cánh cổng khép hờ, bên trong vẫn vẻ lặng lẽ thường ngày, Quỷ Lệ thong thả bước đến, phía sau cửa, ẩn ước truyền đến một giọng nói. Hắn gõ nhẹ cánh cửa. Âm thanh bên trong cánh cửa lập tức biến mất, chắc là có người ngạc nhiên, kêu lên một tiếng nhẹ, lát sau, cánh cửa “kẹt” một tiếng, mở ra, Pháp Tướng xuất hiện phía sau cửa. Nhìn thấy Quỷ Lệ, Pháp Tướn mỉm cười, Quỷ Lệ gật đầu, hỏi: “Phương trượng đại sư có tại đây không?”. Pháp Tướng mỉm cười tránh sang một bên: “Có, mời thí chủ vào!”. Quỷ Lệ tiến vào, chỉ thấy Phổ Hoằng thượng nhân xếp bằng ngay ngắn trên thiền sàng, cũng đang mỉm cười nhìn hắn. Quỷ Lệ đi về phía Phổ Hoằng thượng nhân, hành lễ: “Phương trượng đại sư”. Phổ Hoằng thượng nhân nhìn thân ảnh của Quỷ Lệ bước qua, mục quang chuyển từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn vào chân hắn, bỗng gật gật đầu, chắp tay nói: “Không ngờ trong vài ngày ngắn ngủi, thí chủ đạo hạnh đại tiến, thật đáng chúc mừng!”. Quỷ Lệ nhướng mày, không nói, Pháp Tướng giật mình kinh ngạc, đứng bên cạnh âm thầm đánh giá Quỷ Lệ. Im lặng một lúc, Quỷ Lệ hơi hơi cúi đầu nhìn Phổ Hoằng thượng nhân, nói: “Mấy ngày trước vì tại hạ mà làm huỷ mất Vô Tự Ngọc Bích trong thánh địa của quý tự, tại hạ trong lòng thật là bất an”. Phổ Hoằng thượng nhân khẽ lắc đầu, thản nhiên nói: “Việc nhỏ thôi, không đáng lo đến”. Quỷ Lệ hơi giật mình, thốt: “Vô Tự Ngọc Bích ấy chính là bảo vật trấn tự của quý tự, sao có thể không quý trọng?”. Phổ Hoằng thượng nhân chắp tay nói: “Thế sự thay đổi, chúng sinh đều thế, ai có thể biết được việc tương lai? Hôm nay là quý là trọng, làm sao biết ngày mai sau thế nào? Thí chủ không cần phải lo lắng”. Ngài chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nói: “Phía bên phải Tiểu Thiên Âm Tự này có một tảng lớn, thí chủ đi xem thử, biết đâu có thể hiểu được Phật tâm đạo lý”. Quỷ Lệ gật nhẹ đầu, nói: “Phải. Nhưng hôm nay tại hạ đến đây, muốn nói lời từ biệt với phương trượng”. Trên mặt Phổ Hoằng thượng nhân chẳng biểu lộ thần sắc gì, tựa hồ lão đã liệu được Quỷ lệ sẽ nói như thế, lão gật đầu nói: “Thí chủ muốn đi, lão nạp không dám ngăn trở. Chỉ là trước khi thí chủ ra đi, lão nạp có vài lời muốn nói với thí chủ”. Quỷ Lệ nhẹ nhàng: “Đại sư, xin cứ nói”. Phổ Hoằng thượng nhân nói: “Thí chủ trong khoảng thời gian này, kiếp nạn nặng nề, nhưng cuối cùng đều lần lượt phá giải, trải qua mọi sự, lão nạp thấy thí chủ trong lòng tự có sở ngộ, chẳng biết đúng hay không?”. Quỷ Lệ trầm ngâm một lát, gật đầu đáp: “Đại sư tuệ nhãn, tại hạ còn sống sau kiếp nạn, trong lòng đúng là có cảm xúc. Nhìn lại nửa đời người, thật có nhiều ý nghĩ cảm thán”. Phổ Hoằng thượng nhân ánh mắt sáng lên, nói: “Thí chủ thực là kẻ đại trí tuệ, đã nhìn thấu vậy, lẽ nào lại chưa nhìn xuyên qua tình cảm thế tục hay sao, quy nhập Phật môn của lão nạp, để lão nạp dẫn dắt, những tơ tưởng trong lòng thí chủ, chẳng qua chỉ cần một chữ “tình” mà thôi, ý của thí chủ thế nào?”. Quỷ Lệ im lặng đứng một lúc lâu, rồi hướng về Phổ Hoằng thượng nhân hành lễ, chầm chậm nói: “Đại sư điểm hoá cho tại hạ, tại hạ mười phần cảm kích. Chỉ là mặc dù trong lòng có sở ngộ, nhưng tại hạ vẫn chưa nhìn thấu thế tình. Ý của tại hạ là, tình cảm thế tục, thực là chẳng thể cắt đứt”. Phổ Hoằng thượng nhân lắc đầu nói: “Phật dạy: sắc tức thị không! Tục thế vạn vật cái gì không như vậy, ân oán tình cừu, mỹ nhân cừu địch, cũng chỉ là một chữ “sắc” này mà thôi, làm tâm trí người khổ sở, làm nhiễu thanh tịnh của người, lẽ nào thí chủ còn chưa nhìn ra?”. Quỷ Lệ ngửa mặt lên hít thở, cười một tiếng lớn, quay người rời đi, vừa đi vừa đáp: “Đại sư sai rồi! Sắc tức thị không, nhưng không ấy cũng là sắc. Đại sư muốn tại hạ nhìn thấu thế tình, nhưng chẳng biết làm cách nào để nhìn thấu được? Tại hạ thân ở giữa trời đất, ân oán tình cừu, chính là cảnh ngộ một đời này của tại hạ. Đại sư muốn tại hạ tĩnh lặng nhìn thấu, nhưng có biết được, khi đã nhìn xuyên qua rồi, có còn là tại hạ nữa không?”. Tiếng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng mất hút, nam tử ấy đã rời xa thiền phòng. Pháp Tướng im lặng một lúc lâu, rồi hướng về Phổ Hoằng thượng nhân nói: “Sư phụ, người ba lần bảy lượt điểm hoá cho hắn, đáng tiếc…”. Phổ Hoằng thượng nhân chầm chậm đáp: “Hắn ngộ thông đạo pháp tu hành, tương lai chỉ sợ chính là đệ nhất nhân vật trên thế gian. Nhưng nhân vật như vậy, lại không nhìn thấu được tâm ma của mình, ngày sau, phải trông vào tạo hoá của chính bản thân hắn vậy”. Pháp Tướng cúi đầu, chắp tay niệm phật, không nói gì nữa. * * * * * * Quỷ Lệ rời khỏi Tiểu Thiên Âm Tự, lúc ra khỏi cổng tự, bỗng nhiên dừng chân, rồi hướng về bên phải bước tới vài bước, quả nhiên nhìn thấy một khối đá lớn cao hơn nửa người nằm trên mặt đất. Hắn tiến đến trước khối đá nhìn qua một lượt, chỉ thấy từ trên xuống dưới chằng chịt về hằn, chẳng có một câu chữ nào, cũng chẳng có dấu vết gì của con người tạc khắc, nhưng không biết tảng đá này chứa đựng huyền cơ gì. Quỷ Lệ nhíu mày, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên mục quang dừng lại, chính là bị đỉnh của đại thạch hấp dẫn. Đại thạch này toàn thân loang lổ, hiển nhiên trong bao nhiêu năm tháng đá chẳng biết chịu bao phong đao sương kiếm, vết trầy xước chằng chịt, nhưng tại nơi đó, lại có vẻ nhìn giống như hình dạng một đồ án. Chỉ là qua quá nhiều năm tháng, chẳng dễ nhận ra. Quỷ Lệ bước tới, nhè nhẹ phủi đi lớp bụi trên đỉnh tảng đá, xem xét cẩn thận, một lúc lâu sau mới nhận ra nguyên là một cái vỏ sò, chỉ bất quá qua nhiều năm tháng, đã hoá thạch, hoà với tảng đá lớn này thành một thể. Sau đó Quỷ Lệ lại xem kỹ đại thạch, nhưng cũng chẳng tìm ra được điểm kỳ lạ nào. Ánh mắt hắn lại nhìn vào cái vỏ sò kia, chẳng lẽ thứ Phổ Hoằng thượng nhân muốn hắn xem lại là cái vỏ sò bình thường này, bên trong đó có bí mật gì?
Trong đầu hắn nhớ lại một lượt những lời Phổ Hoằng thượng nhân đã nói, ánh mắt nhìn vào vỏ sò kia, dần dần hiểu ra. Tu Di Sơn núi cao chót vót, trong vòng ngàn dặm, chẳng hề có biển rộng sông sâu, nhưng tảng đá này rõ ràng là vật trên đỉnh Tu Di Sơn, ngàn vạn năm trước, nơi này có lẽ là biển sâu sóng cả, thực chẳng thể biết được. Cuộc đời con người so với thiên địa luân chuyển, thế gian thương tang chỉ như hạt cát giữa biển xanh, hạt bụi trên núi Tu Di. Hắn im lặng không nói, quay người hướng về ngôi chùa nhỏ yên tĩnh hành lễ, lúc quay đầu lại, trên mặt đã lấy lại vẻ thản nhiên. Y phục khẽ động, một đạo bạch quang nhàn nhạt bốc lên, thân ảnh của hắn hoá thành một luồng sáng, bay vụt lên, dần dần biến mất giữa trời xanh. Nhìn thấu! Ai nhìn thấu được? Thế sự thương tang, sao hơn được nháy mắt trong lòng người, tia sáng loé lên trong khoảnh khắc ấy.
Thanh Vân Sơn, Đại Trúc Phong. Trận chiến Thanh Vân Sơn đã qua nhiều ngày, sau đó, vì chuyện Tru Tiên Cổ Kiếm, Đạo Huyền chân nhân giám sát người của Đại Trúc Phong một khoảng thời gian, nhưng gần đây, có vẻ như do đệ tử Đại Trúc Phong mười phần thành thật, chưởng môn cũng lơi lỏng bớt. Tất nhiên! Trong lòng đệ tử Đại Trúc Phong, mặc dù sự việc lần này trọng đại, chưởng môn Đạo Huyền chân nhân hành sự cũng thực có vài phần quá đáng. Nhưng dù có nói thế nào, sau một thời gian khá lâu không bị lùng sục, Đại Trúc Phong cũng dần dần hồi phục vẻ bình tĩnh khi xưa. Thương thế của hai người Ngô Đại Nghĩa và Hà Đại Trí cũng dần dần hồi phục, theo như Tô Như xem xét thì đã tốt hơn khá nhiều. Hai người đã có thể tự do đi lại, chỉ chưa thể làm việc nặng. Theo lệ cũ, khi quét dọn phòng ốc của mọi người, cũng đồng thời lĩnh nhiệm vụ quét dọn căn phòng yên tĩnh trong góc của người tiểu sư đệ đã bỏ đi ấy. Hôm nay, Tống Đại Nhân cùng Đỗ Tất Thư hai người lại hướng về căn phòng đó. Hai người cười cười nói nói, cũng như vô số những lần trước đây, bước vào khoảng vườn nhỏ. Nhưng lúc này, một bóng xám bỗng loáng qua nơi khu vườn nhỏ vốn yên tĩnh kia. Bóng xám ấy tốc độ cực nhanh, nhưng Tống Đại Nhân và Đỗ Tất Thư dường như cùng lúc nhìn thấy, hai người kinh ngạc, lập tức đưa tay gạt chướng ngại vật, bước nhanh lên. Chỉ thấy bóng xám nháy mắt đã không còn đâu nữa, hai người tìm khắp cả khu vườn, cả trên nóc nhà cũng tìm qua, nhưng chẳng phát hiện dấu vết gì. Đứng trong vườn, Tống Đại Nhân cùng Đỗ Tất Thư quay mặt nhìn nhau, Tống Đại Nhân nhíu mày nói: “Có lẽ nào chúng ta nhìn lầm?”. Đỗ Tất Thư cúi đầu suy nghĩ, vừa định nói, bỗng giật mình, kêu nhỏ: “Đại sư huynh, người nhìn bên kia”. Nói xong, chỉ tay về phía sau lưng Tống Đại Nhân. Tống Đại Nhân lập tức quay người nhìn lại, thì thấy theo hướng chỉ tay của Đỗ Tất Thư nguyên là phòng ngủ của tiểu sư đệ, cánh cửa đóng chặt, nhưng trên cửa sổ bên cạnh đó, chẳng biết từ lúc nào lại hé mở một bên. Trước đây, nơi này không ai cư ngụ, cửa sổ luôn được đóng kín. Tống Đại Nhân cùng Đỗ Tất Thư đưa mắt nhìn nhau, đều thấy mắt người kia ngạc nhiên bất định. Tống Đại Nhân định thần lại, trầm giọng nói: “Chúng ta đến xem sao”. Đỗ Tất Thư chẳng hiểu vì sao lại hơi khẩn trương, vừa gật đầu, lại vừa không nhịn được hạ giọng nói với Tống Đại Nhân: “Đại sư huynh, có khi nào lại là… lại là tiểu sư đệ…hắn…”. Khoé mắt Tống Đại Nhân khẽ giật, hiển nhiên trong lòng y cũng không nghĩ khác Đỗ Tất Thư bao nhiêu, nhưng suy nghĩ này cũng làm y lo lắn, nếu thực bây giờ gặp lại vị tiểu sư đệ đã trở nên xa lạ này, y cũng chẳng biết nên đối mặt ra sao! Tay vừa chạm vào cánh cửa, Tống Đại Nhân cùng Đỗ Tất Thư lại nhìn nhau, liền đó, tựa như lấy lại quyết tâm, Tống Đại Nhân nghiến răng, quát lên một tiếng, hỏi lớn: “Là ai?”. Cùng lúc, y đẩy tung cánh cửa. Dường như cùng lúc cửa phòng bật mở, bóng xám trong phòng loáng lên, có lẽ bị kinh động, từ trên bàn phóng lên trên giường, đồng thời quay người lại, hai đạo nhãn tình loang loáng chuyển động, nhìn hai người đang trợn mắt há miệng đứng đối diện ở cửa phòng, kêu “chi chi chi chi”. “Tiểu Hôi!”. Tống Đại Nhân cùng Đỗ Tất Thư đồng thời la lên.
“Rộp”. Tiểu Hôi nuốt đánh ực trái cây trong miệng, cầm một quả dại ở bên cạnh mình, cắn một miếng hết nửa, ăn rất ngon lành. Trong Thủ Tĩnh Đường Đại Trúc phong, lúc này lăn lóc hạt trái cây do Tiểu Hôi vứt ra, chỗ nào cũng có, khác với vẻ trang nghiêm đáng kính thường ngày, có đôi chút hoạt kê. Lúc này bao nhiêu người trên Đại Trúc Phong đều tụ tập tại đây, hướng về Điền Bất Dịch đang khổ sở nhìn hiện trường, nhưng chỉ thấy lão nhíu mày, không nổi giận, sắc mặt bình tĩnh, cũng chẳng biết đang nghĩ gì. Mười năm nay, ai cũng biết, Tiểu Hôi lúc nào cũng ở bên cạnh kẻ ấy, chưa từng rời xa, lúc này Tiểu Hôi lại ở đây, còn kẻ kia thì sao? Ngày ấy trước cửa Ảo Nguyệt Động Phủ trên Thông Thiên Phong của Thanh Vân Sơn, Tống Đại Nhân mấy người đích thân nhìn thấy Quỷ Lệ, cũng tận mắt thấy cảnh kẻ từng là tiểu sư đệ bị Tru Tiên cổ kiếm đánh trọng thương, sau đó vì vô số người đuổi theo, tuy nhiên từ đó đến giờ, chẳng hề có chút tin tức gì của hắn, nghe phong thanh rằng hắn đã được đồng đảng cứu. Nhưng mà Tiểu Hôi tại sao lại xuất hiện ở đây? Tiểu Hôi xuất hiện rồi, kẻ ấy hiện ở đâu? Mọi người đều bị nghi vấn giống nhau vương kín trong đầu, làm lòng người trầm xuống. Trên Thủ Tĩnh Đường chỉ mỗi Tiểu Hôi chẳng lo lắng gì nhồm nhoàm ăn trái cây, ngoài nó ra, còn một kẻ rất là cao hứng, khác hẳn mọi người xung quanh. Đại Hoàng. Con chó to lúc này rất hưng phấn, căn bản chẳng thấy vẻ mặt âm trầm của chủ nhân, miệng sủa oang oang không dứt, liên tục chạy vòng quanh cái bàn mà Tiểu Hôi đàn nằm, cái đuôi linh hoạt của Đại Hoàng ve vẩy liên hồi, vui mừng vô hạn. Bỗng nhiên Đại Hoàng gác hai chân trước lên bàn, mũi nó hít hà thân người Tiểu Hôi, lâu lâu lại thè lưỡi liếm Tiểu Hôi mấy cái. Tiểu Hôi nhe răng cười, gãi gãi đầu, thuận tay cầm quả táo bên cạnh, lắc qua lắc lại trước mặt Đại Hoàng, liền đó ném ra ngoài Thủ Tĩnh Đường. Đại Hoàng sủa oang một tiếng lớn, tức thì nhảy xuống, bốn chân vọt ra khỏi Thủ Tĩnh Đường, mọi người nhất thời kinh ngạc, đều nhìn ra ngoài, chỉ thấy Đại Hoàng bỗng nhiên đón tại nơi quả táo rơi xuống, ngoạm lấy khi nó còn ở trên không, rồi lập tức chạy trở về, chồm lên bàn, miệng nhả ra, quả táo rơi trên mặt bàn, lăn long lóc. Mọi người đều bật cười, Điền Bất Dịch hừ một tiếng. Còn mỗi Tiểu Hôi cười “chi chi chi chi” liên tục, hiển nhiên gặp lại bạn cũ là con chó này, tâm tình thật tốt, đuôi khỉ quấn lại, nhảy từ trên bàn xuống bờ vai vạm vỡ của Đại Hoàng, tay ôm chặt lấy thân của Đại Hoàng. Đại Hoàng sủa oang oang oang không ngừng, ngẩng đầu ưỡn ngực phóng đi, chẳng biết một chó một khỉ lại muốn đi đâu rong chơi nữa.