[Dịch] Thế giới hoàn mỹ
Chương 2014 : Bình định hắc họa.
Chương 2014 : Bình định hắc họa.
Ai có thể xưng vô địch, ai dám nói bất bại?
Đây là một loại tự tin, khí thôn thiên địa, bao trùm cổ kim tương lai, ai dám tranh hùng?
Niềm tin vô địch đồng thời cũng ẩn chứa vẻ tang thương, hắn đã trải qua sự gột rửa của vạn cổ rồi thoát ra khỏi, sau đó đã trở lại thành người đương đại này.
Máu tươi óng ánh ngưng tụ thành hình hóa ra chân thân của Thạch Hạo và đứng sừng sững nơi đó, tựa như hắn chưa bao giờ rời đi vậy.
Thế nhưng khí thế của hắn lại quá khủng khiếp, nếu như so với trước kia thì đây rõ ràng đã xảy ra biến hóa về chất, đã trở thành Đế giả cái thế chứ không còn là chuẩn Tiên đế nữa!
Vẻn vẹn chỉ đứng sừng sững nơi ấy mà hắn đã muốn ép sụp van cổ chư thiên, sông dài hăm tháng, toàn bộ như không còn vững chắc dưới sự tồn tại của hắn, cơ thể hắn có thể trấn áp hết thảy.
"Ta vừa mới khôi phục lại sức chiến đấu đỉnh cao, có gì mà sợ chứ!" Thi hài Tiên đế lạnh lùng nói, hiện giờ thân thể của hắn đã hoàn chỉnh và thân thể không trọn vẹn kia đã được bù đắp đủ rồi.
Dù cho là dấu vết nguyên thần cũng đã quy nhất!
Hắn đang ngồi bên trên ghế đá và dáng vẻ như quân lâm thiên hạ, cao cao tại thượng, mắt nhìn xuống Thạch Hạo đầy băng lãnh vô tình.
Cọt kẹt!
Xích thần trật tự quấn quanh trên người hắn chợt đứt rời, cũng không còn tiếp tục trói buộc hắn vào ghế nữa.
Ầm!
Hắn đứng thẳng dậy, thân thể khổng lồ sừng sững giữa thiên địa khẽ lắc lư chợt hỗn độn phá diệt, trật tự chư thiên đều tan rã!
Chủ là, thân thể hắn càng ngày càng đen tối, thức tỉnh từ trong cơn trầm miên nên đã khác hoàn toàn với ngày xưa, pháp lực Đế cuồn cuộn lan tràn vô bờ vô bến.
Nếu như không phải có Hoang đang che chắn ở phía trước thì Giới hải nhất định sẽ sục sôi, quy tắc Đế đạo của hắn gần như bao phủ chư thiên vạn vật, vạn linh vạn vực đều có thể bỏ mạng!
"Răng rác!"
Màn ánh sáng màu đen vốn đang bao trùm lấy khu vực này chợt vỡ nát tựa như những bông tuyết và bị hấp thu sạch, đó là quy tắc sức mạnh mà năm xưa hắn đã tự phong ấn bản thân.
Hiện giờ lại trở về thế nhưng cũng không còn là chính mình của năm đó nữa, thần hồn hắc ám bốc cháy hừng hực, bá đạo tuyệt luân, chỗ trống trong con ngươi của hắn chợt abứn ra ngọn lửa màu đen.
Đây mới là Tiên đế đích thực!
Hắn đi ra khỏi tuyệt địa, phá tan phong ấn của chính mình và chân chính đặt chân trên thế giới này, tách rời khỏi hỗn độn và ngưng mắt nhìn về phía Hoang, hắn muốn xuất thủ.
Keeng!
Kiếm thai Đại La phát ra tiếng ngân vang và những mảnh vỡ loang lổ đã bong tróc ra đều hòa làm một thể, lần nữa hóa thành một thanh kiếm thai.
Bịch, kiếm thai Đại La xuất hiện ở trong tay và đồng thời phóng lớn tương xứng với cơ thể hắn, trở thành một thanh cự kiếm đầy đáng sợ.
"Minh châu trong đêm, đế kiếm quá vất vả rồi!" Thi hài Tiên đế lạnh lùng nói, mái tóc xõa tung, toàn bộ thân thể trào dâng chấn động tâm hồn.
"Đế kiếm, dựa vào bọn ngươi mà cũng dám dùng bậy à, xứng ư?!" Lời nói của hắn đầy u ám đồng thời mang theo vẻ ngạo khí, ý tứ rất rõ ràng, chỉ có hắn mới xứng để sử dựng thanh kiếm này.
Ngày xưa, quả thực đã xảy ra rất nhiều chuyện đáng sợ.
Kiếm thai Đại La, các đời chủ nhân đều chết thảm, không cách nào chết được tử tế, sẽ không một ai có thể sống sót.
Cho nên, trong dòng lịch sử thì nó còn được gọi là binh khí chẳng lành, về sau cũng chỉ có những cường giả không hề có chút danh tiếng nào thì mới dám dùng nó, kết quả tất cả cũng đều bị lấp kín trong bụi bặm của lịch sử.
Mãi cho tới tận khi Thạch Hạo xuất thế và đạt được nó, lần nữa nâng lên thanh kiếm này.
Ở hậu thế này, Hoang chính là một vị kiếm chủ còn sống duy nhất!
Thế nhưng, hắn cũng đã bị chính thanh kiếm này chém đôi một thần, dù sao thân thể cũng đã hóa thành ngàn tỉ giọt máu.
"Chém!"
Thi hài Tiên đế quát lớn, canh tay vung mạnh bổ một kiếm về phía Thạch Hạo, cảnh tượng này vô cùng kinh khủng, Tiên đế xuất thủ thì sẽ chấn động cả cổ kim tương lai, ảnh hưởng quá sâu.
Ầm, hỗn độn hải bị chém lìa, kiếm khí tung hoành ngàn tỉ dặm chẳng thấy điểm cuối đâu, không có gì là không thể giết.
Diệt độ muôn dân!
Uy thế một kiếm này của hắn đủ để tiêu diệt chư thiên, hết thảy đều sẽ hướng về sự hủy diệt, quá đáng sợ.
Liền ngay cả dòng song năm tháng cũng đang run rẩy và biến mất khỏi nơi này.
"Ầm!''
Thạch Hạo đánh trả, trong tay hắn chẳng hề có thanh đế khí nào cả thế nhưng một tay che trời rồi quét thẳng về sau, cứ thế mạnh mẽ và thô bạo đón đỡ đồng thời trấn áp lấy thanh kiếm thai kia.
Đây chính là một loại đại khí phách, niềm tin vô địch ăn sâu tận thể phách, muốn trấn áp tất cả các đối thủ.
Đồng thời, tỏng lúc này hắn cũng phong tỏa và ngăn chặn lại sát ý cùng chiến khí mênh mông đang bao phủ tràn ngập tới của thi hài Tiên đế kia, khiến cho nó không cách nào lan tràn về phía bờ bên kia Giới hải được, tất cả đều đã bị chặn đứng hết.
Boong!
Bàn tay lớn ấy bao trùm lấy bầu trời và đánh thẳng lên trên kiếm thai, khiến cho nó văng ra thật xa đồng thời ánh kiếm ngàn tỉ vệt xé rách chư thiên vạn cổ!
Giây lát đó, nơi đây như trở lại điểm khởi đầu, thiên địa lật nhào, hết thảy đều bị đánh cho sụp đổ, tinh đấu chư thiên đều hóa thành bột mịn, không chỉ mỗi một vùng vũ trụ này là tan vỡ.
"Ngươi chỉ vừa mới đặt chân lên lĩnh vực này nên chưa thể nào tranh đấu cùng ta được, tiễn ngươi lên đường nhé!" Vật chất hắc ám sôi trào đồng thời thi hài Tiên đế rít gào.
"Nói nhiều làm gì, giết!" Thạch Hạo lạnh lùng đáp trả đồng thời tay không đánh tới đầy kiên định, có ta vô địch.
Tiên kiếm của hắn, ao pháp tắc của hắn đều là pháp khí chuẩn Tiên đế, thế nhưng hắn vẫn dám tiến lên trước nhất như vậy, điềm tĩnh, thong dong, bình tĩnh, hào quang hừng hực lan tràn.
Đế giả vô địch!
Mặc dù Thạch Hạo chỉ vừa mới thành Tiên đế thế nhưng lại có phong thái như vầy.
"Cổ kim tương lai, thân thể ta là nhất, vạn đạo thành không, trấn áp địch đương đại!"
Thi hài Tiên đế rống lớn, thời khắc này hắn vận dụng vói sức mạnh chí cao vô thượng chân chính của bản thân, không hề bảo lưu gì cả, bí thuật cấm kỵ hiển hiện hòng giết chết Hoang.
Hắn ý thức được, đây là một tên địch thủ vô cùng kinh khủng, hắn đang gặp phải phiền toái vô cùng lớn nên phải nhanh chóng giết chết đối thủ, nếu không hậu quả khó mà lường được.
"Phí công mà thôi, vô dụng mà thôi."
Thạch Hạo đánh giá đơn giản như vậy rồi triển khai đế pháp cái thế.
Hắn hóa tự tại, hắn hóa vạn cổ, giây lát đó từng bóng người hiện ra và đều là Thạch Hạo, tổng cộng tới bốn người hơn nửa nơi xa xa còn có bóng người đầy mơ hồ không có hoàn toàn hiện ra thành công.
"Ngươi..."
Thi hài Tiên đế với con ngươi đen ngòm linh cảm tới điều không ổn.
Ầm!
Chân thân của Thạch Hạo dẫn theo vài bóng người đồng thời giết về phía trước, tất cả đều nắm quyền ấn tiêu diệt tới.
Phụt!
Thi hài Tiên đế phun ra ngụm máu đen, cả người bị đấm bay ngược ra sau, kiếm thai vang lên ong ong thiếu chút nữa đã tuột khỏi tay.
Hắn đột nhiên ngẩn đầu với mái tóc bù xù, khuôn mặt u ám tới đáng sọ nhìn chằm chằm Thạch Hạo, thế nhưng rất lâu sau không nói gì cả.
"Giết!"
Hắn vung mạnh kiếm thai Đại La giết thẳng về trước, ánh kiếm óng ánh rọi sáng cả thời đại này, tiếp đó là chiếu thẳng quá khứ cũng như lao vút về tương lai.
Tựa như là tia chớp rọi sáng những bầu trời lịch sử khác nhau.
Chỉ là, khi đối mặt với một đòn vô thượng như vầy thì Thạch Hạo rất lạnh lùng, như trước vẫn nâng quyền nện tới.
Mấy bóng hình khác xung quanh hắn cũng như thế, vẻ mặt lạnh lùng nắm quyền ấn đồng thời giết tới.
Phụt!
Thân thể của thi hài Tiên đế bị xuyên thủng, có nắm đấm xuyên vút từ phía bên này qua phía bên kia của thân thể kéo theo mảng lớn máu đen, có quyền ấn nện thẳng lên trên kiếm thai chấn cho nó nổ vang ầm ầm.
Quá kinh khủng.
Đây chính là cuộc đại quyết đấu của sức mạnh chí cao.
"Gào..." Thi hài Tiên đế gào thét thế nhưng vẫn không thể thay đổi được gì cả, hắn khiếp sợ phát hiện ra rằng, kẻ đến sau này quá kinh khủng.
Hắn hóa tự tại, hắn hóa vạn cổ, đây chính là một môn đế pháp vô địch, dù cho là thi hài Tiên đế cũng không thể tiếp thu được sự thật này, hắn không ngăn cản được.
"Giết!"
Thạch Hạo cứ thế quét ngang về sau, đấm ra một quyền trời long đất lở, mấy bóng hình khác cũng đi theo chấn cho thi hài Tiên đế máu phun phè phè.
Đồng thời thân thể hắn rạn nứt, đặc biệt là cánh tay cầm kiếm thai Đại La kia đã bị chấn gãy lìa.
"Giết!"
Thi hài Tiên đế giãy giụa rít gào, cánh tay cụt mọc lại và tiếp tục liều mạng, muốn quyết chiến tới cùng.
Đáng tiếc Thạch Hạo không hề cho hắn chút cơ hội nào cả, mấy bóng hình kia đồng thời quét thẳng về trước, quyền ấn vô song và áo nghĩa Hắn hóa tự tại hiển hiện ra toàn bộ.
Ầm!
Thi hài Tiên đế bị đánh cho nát thành năm thành bảy.
Một sinh linh mạnh mẽ như vầy đã bị Thạch Hạo quét ngang, đánh phá thân thể này.
"Năm tháng, lịch sử không thể chạm vào được, ngay cả ta cũng không thể sửa được, trái lại còn dẫn ra đại nhân quả nữa." Thi hài Tiên đế than thở.
"Còn có di ngôn gì nữa không?" Thạch Hạo lạnh lùng hỏi hắn, hắn muốn biết đối phương vì sao sau khi trở thành Tiên đế thì lại còn có thể bị sức mạnh hắc ám ăn mòn.
Thi hài Tiên đế cũng không có lời gì cả, rất ương ngạnh và cũng rất lạnh lùng.
Hắn hét dài một tiếng rồi nhanh chóng gây dựng lại thân thể, nguyên thần dường như đốt cháy lần nữa đánh tới.
Thế nhưng lại rất đáng thương, đối diện với Hắn hóa tự tại đại pháp thì hắn hoàn toàn bị áp chế tới chết.
Ầm!
Thi hài Tiên đế bị đánh bay thân thể, nguyên thần mờ tối gần như lại muốn nổ tung lần nữa.
"Giết!" Thạch Hạo xuất kích đầy bá đạo, mấy bóng hình đều hành động nhất trí đánh giết thi hài Tiên đế, chấn cho hắn thành những mảnh vỡ.
"Ngươi..."
Thi thể Tiên đế tức giận thế nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào cả, thật sự không phải là đối thủ và bị Hoang nghiền ép, hắn lần nữa gây dựng lại thân thể.
Thạch Hạo trấn áp lấy hắn và cũng bắt đầu luyện hóa.
Trực tiếp như trước kia, ra tay một cách lôi đình, đơn giản và ngông cuồng.
Lần luyện hóa này tiêu tốn thời gian rất dài, Thạch Hạo cùng với mấy bóng hình kia ngồi xếp bằng trong mấy ngàn năm để luyện hóa vị Tiên đế này.
Chủ yếu là do sức mạnh hắc ám quá nồng nặc, biến hóa bất tận, một khi gợn sóng lan ra thì đó chính là hao kiếp, sinh linh của bờ bên kia Giới hải không cách nào ngăn cản được.
"A..."
Cuối cùng, sau vạn năm thì thi hài Tiên đế hét lên tiếng kêu thảm cuối cùng, hắn đã bị tiêu diệt hoàn toàn và biến mất triệt để.
Vật hắc hắc ám nồng đậm cũng bị luyện hóa đi hơn nửa và sau đó bị phong ấn lại.
Thạch Hạo tiến vào nơi sâu nhất trong cổ địa chung cực, hắn nhìn thấy được chiếc ghế đá kia và rồi dưới cú vỗ mạnh thì kinh thiên động địa, phù văn Tiên đế đầy trời lan tỏa.
Thế nhưng những thứ này đều được Thạch Hạo trấn áp lại, lúc này hắn chính là vô địch, áp chế hết thảy thần quang cùng sức mạnh đại đạo của cấp bậc Tiên đạo.
Cái ghế to lớn như núi cao kia hóa thành bột mịn không còn tồn tại nữa, đồng thời giữa bầu trời chợt có sấm sét nổ vang.
Giữa bầu trời có vô số xích thần trật tự hiện lên và chợt xuất hiện một lổ hổng vị trí đối diện với chiếc ghế đá kia.
Tới lúc này thì Thạch Hạo lộ vẻ nghiêm túc.
Hắn nhìn thấy được nơi phía vòm trời kia có một lổ hổng với thần quang trật tự lượn lờ, vả lại còn có mây đen không ngừng tràn ra ngoài,
Đáng sợ nhất chính là, bên trong lổ hổng trên vòm trời kia lại mang theo những giọt chất lỏng óng ánh màu đen bất cứ lúc nào cũng sẽ nhỏ xuống đây.
Thạch Hạo hít vào ngụm khí lạnh, thi hài Tiên đã bị chất lỏng màu đen nhỏ xuống từ trong lổ hổng trên bầu trời kia ăn mòn?
Đó là nơi nào?
Trong lúc mơ hồ tựa như có vô tận quy tắc đáng sợ từ nơi đó lao ra, với khí tức khiến người người run rẩy.
Thạch Hạo đứng dậy rồi bay lên trời cao.
Hắn tới vòm trời cao và nhìn về phía lổ hổng kia, đây tựa như là một lổ hổng được hình thành từ việc giới bích không biết vì sao bị xé rách ra.
Thạch Hạo nhìn xuyên qua lổ hổng này và mơ hồ thấy được một ít cảnh tượng.
Hắn nhìn thấy được một tấm bia, và bên trên có viết một ít dòng chữ thần bí.
Nơi này được gọi là bên trên trời xanh, trường tồn vĩnh hằng, luân hồi khó phủ, vùng đất vô thượng.
Ánh mắt của Thạch Hạo lưu chuyển nhìn kỹ lổ hổng này, hắn cảm nhận được tựa như phong ấn tạm thời bị phá tan và một ít bí mật đã lộ ra bên trong lổ hổng giữa bầu trời này.
"Phong!"
Cuối cùng, Thạch Hạo dùng vô thượng pháp di chuyển chiếc quan tài nhỏ rơi từ trong kiếm thai Đại La ra rồi chặn đứng ở miệng lổ hổng này, và dùng sức mạnh cấp Tiên đế chí cao phong ấn nơi đó này.