[Dịch] Thế giới hoàn mỹ
Chương 2010 : Cổ địa chung cực.
Chương 2010 : Cổ địa chung cực.
5 chương nữa là hoàn thành rồi, khả năng chủ nhật là xong. Gần chục năm thì mới hoàn thiện bộ truyện này. :(((
Cầu phiếu đề cử, mọi người còn bao nhiêu thì quăng hết bấy nhiêu đi nào :111:
----------------------------
Đó là một luồng sức mạnh kinh người không gì sánh bằng, nó hóa thành ký hiệu trôi theo làn gió đánh thẳng về phía sau bờ đê!
"Hu..."
Tiếng kêu đầy đáng sợ vang vọng tựa như ma quỷ đang khóc, đó là cơn lốc được hóa thành từ phù văn đại đạo, nó nhanh chóng khuếch tán và bao phủ về phía chư thiên vạn vực.
Sức mạnh hùng hồn, mênh mông cuồn cuộn.
Dù cho đang ở trong Tiên vực thì mọi người cũng run lẩy bẩy.
"Răng rắc!"
Thiên địa giải thể và càng vỡ nát hơn.
Cảnh tượng này khiến người ngây dại, vốn Tiên vực đã chia năm xẻ bảy nhưng hiện giờ lại xảy ra cuộc tai nạn kinh khủng như vậy nữa, thành ra đã khiến người người sợ hãi, người người chấn kinh.
"A Man, tỷ qua đây nhanh!"
Thạch Hạo đứng dậy rồi đưa A Man, Đả Thần Thạch, Hoàng điệp cùng với mấy chục lão binh rời khỏi phế tích Thiên đình để tới nơi phong ấn.
Luồng sức mạnh kia quá cuồng bạo, tàn phá khắp thế giới.
"Ầm ầm ầm!"
Tiên vực hoàn toàn tan rã và vỡ nát, hóa thành hàng ngàn khu vực bồng bềnh về khắp mọi nơi.
Tiếp đó, cơn lốc hóa thành từ phù văn này khuấy động lan tràn, ầm, nó xuyên thủng giới bích và bao phủ về phía cửu Thiên thập Địa.
Ngoài ra, còn có những phù văn khác đang tràn về các nơi như Mai Táng địa.
"Rầm!"
Thạch Hạo xuất kích, dù như thế nào hắn cũng không thể để mặc cho ký hiệu đại đạo đầy đáng sợ này lọt vào cửu Thiên thập Địa được, nơi đó là quê hương thật sự của hắn.
Hắn nắm quyền ấn đập thẳng về cơn gió lốc.
Cả người hắn đứng giữa trời cao ngăn chặn phía trước, thân thể phát ra ánh sáng vô lượng tựa như là một người khổng lồ không ngừng hóa lớn chặn đứng cơn bão táp đáng sợ kia.
Vù, Thạch Hạo lấy ra vài món binh khí chuẩn Tiên đế, có chiến mâu giết đế của Vũ đế, có Tử Điện búa của Bất Diệt lão nhân, binh khí của bốn đại cường giả đều trở thành chiến lợi phẩm của hắn.
Hiện giờ hư không nổ vang ong ong, Thạch Hạo lấy ra những binh khí này để trấn áp gió lốc kia.
Hắn sừng sững giữa thiên địa, chọc thẳng vào trong vũ trụ đồng thời lấy ra vài món bin hkhí áp chế cơn gió lốc từ Giới hải cuốn tới, hắn đang đứng ở bên trên bờ đê.
Vù!
Đột nhiên, tinh khí đầy trời, tinh hoa vô tận từ bên trong trăm vạn khối vỡ vụn của Tiên vực lan tràn và phun trào về phía bên kia Giới hải.
Chuyện giống như vậy cũng xảy ra ở Mai Táng địa, dị vự, hơn nữa chúng cũng đang tan rã.
Đây quả là một luồng sức mạnh mênh mông và kinh khủng!
Hiển nhiên, các vực tổn thất khá là nặng nề, thiên địa bị chia thành hàng trăm hàng ngàn khối thì sẽ tạo ra đại họa.
Cảnh tượng này rất rợn người, gần như chỉ trong một lần bao phủ tới thì thiên địa khô kiệt đi không ít, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì các giới sẽ rơi vào thời đại mạt pháp ngay.
Ầm!
Tiên vực lần nữa rung lắc.
Hiện giờ nó đã nát thành hơn ngàn khối và bay về từng hướng khác nhau, hoàn toàn khác biệt và thảm thương so với ngày xưa.
Về sau rất nhiều mảnh vỡ đều biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu cả, mỗi mảnh đều tiến vào trong hư không khác biệt.
Thiên địa biến đổi quá nhanh!
Giống như sự giải thể của cửu Thiên thập Địa năm xưa vậy, được chia làm cửu Thiên cùng với mười khối đại lục, Tiên vực của hiện giờ thì lại bị chia thành hàng trăm hàng ngàn khối.
Nhưng mà, mảnh vỡ của Tiên vực thì sẽ lớn hơn rất nhiều.
Nó vốn là rất nhiều vũ trụ kết hợp lại, ngày xưa mỗi một vị Tiên vương sẽ thống trị một vùng vũ trụ.
Dù cho hiện giờ bị phân tách thì mỗi một khối cũng to lớn tới vô biên.
Cực thịnh rồi sẽ suy!
Thạch Hạo chỉ có thể than nhẹ một tiếng, Tiên vực giải thể và trở thành bộ dáng như thế này.
Nơi phương xa có ba sinh linh đang quan sát, đó là Nữ đế áo trắng, cường giả trên đỉnh đầu lơ lửng đỉnh lớn, Vô Thủy, bọn họ vô cùng cảm khái, Tiên vực của hậu thế lại tan rã như vậy.
Mảnh thời không kia của bọn họ cũng chỉ là một góc của Tiên vực này mà thôi.
Nơi sâu trong Giới hải, cơn lốc đại đạo tới nhanh mà lùi cũng nhanh, nó mang theo lượng lớn tinh khí, khiến cho chư thiên các vực ảm đạm đi khá nhiều.
Thạch Hạo ngung thần và cảm nhận được, nguốn sức mạnh vừa nãy ít nhất phải là cấp chuẩn Tiên đế, quả nhiên phía bên kia Giới hải còn có rấtr nhiều điều quái lạ.
Người người ở Tiên vực, Táng khu đều bàng hoàng, dù cho là cường giả cũng chấn kinh vô cùng.
Tới thời đại ngay cả Tiên vương cũng bỏ mạng và chẳng còn lại mấy người, cũng chỉ có số ít như Đồ tể, Táng chủ mà thôi.
Về phần Chân tiên thì không cách nào cảm ứng được những phần vỡ vụn của Tiên vực kia đã trôi về nơi đâu.
Trên thực tế, sau khi tan rã như vậy thì những mảnh vỡ kia bay đi càng xa hơn, có những cường giả Chân tiên cũng sẽ không thể gặp lại nhau được nữa.
Mỗi một mảnh vỡ của Tiên vực đều có tiên quang chiếu rọi để bảo vệ và phong ấn chính mình, hình thành nên giới bích của từng khu vực.
Thạch Hạo quan sát chứ không hề ra tay, như vậy cũng được, tách ra như thế nếu như có đại họa ập xuống thì sẽ có một ít cổ địa may mắn thoát được.
"Thến gian này có luân hồi hay không?"
Thạch Hạo lẩm bẩm, bởi vì hắn muốn những vị cố nhân đã chết trận kia sống lại.
Cố nhân đã từng kia đều ngã xuống từng người một, khiến hắn cảm nhận được sự cô độc, hắn ước ao tiếng cười nói của ngày xưa kia sẽ lại tái hiện lần nữa.
Nếu như có luân hồi thì hắn nguyện ý được đặt trong thiên địa này, để tu bổ lại thêm một lần nữa, để những người kia vãng sinh tái hiện trong trần thế.
"Ta nên rời đi rồi."
Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên kiên định.
Hắn muốn đi phía bên kia Giới hải để xem rõ ngọn ngành, nếu như có luân hồi vậy thì hắn sẽ sửa chữa lại thiên địa này, bố trí lại luân hồi.
Trên thực tế, tới giờ phút này hắn không thể không di chuyển được, bởi vì hắn mơ hồ cảm nhận được phía bên kia Giới hải có món đồ gì đó đang nhìn chằm chằm lấy hắn.
Lần này Thạch Hạo vượt biển nhanh hơn rất nhiều, bởi vì hắn từng đánh rơi và trấn áp một ít cổ điện tiếp đón, bên trong những điện cổ này đều có con đường kỳ dị nối liền với vùng đất hắc ám, có thể nhanh chóng tiến về phía bên kia vùng biển.
"Hoang Thiên đế lại lên đường nữa rồi!"
Có người của Tiên vực than thở, có kinh hỉ và cũng có sầu lo.
Hoang Thiên đế xuất thủ, tất nhiên sẽ bá đạo tuyệt luân thế nhưng hắn có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề phía bên kia Giới hải không?
Đám người Nữ đế áo trắng, Vô Thủy, sinh linh trên đỉnh đầu lơ lửng đỉnh lớn cũng muốn đi cùng thế nhưng lại phát hiện ra rằng, vùng thế giới này đang bài xích bọn họ, sông dài năm tháng hiện lên bên người.
"Rốt cuộc không thể đi tới được, nói như vậy vùng đất chung cực của Giới hải kia có đại nhân quả nên chúng ta không thể đặt chân vào, mạnh mẽ xông tới thì sẽ gặp cắn trả ngay."
Bọn họ thầm than, cuối cùng là lùi về sau chứ không có tiến vào cổ địa chung cực ấy.
Đăng lâm lên bờ bên kia Giới hải rồi Thạch Hạo tiến vào vùng đất hắc ám, tiếp đó lại xuyên hành hướng thẳng về cổ địa chung cực.
Dọc đường đi Thạch Hạo rất muốn kéo đại trưởng lão, Hỏa Linh Nhi, cọc gỗ cháy đen của Liễu Thần trở về, thế nhưng tạm thời từ bỏ ý định này.
Hắn đang lo lắng, nếu như đưa bọn họ trở lại và quay về Tiên vực, thế nhưng lỡ như cuộc đại quyết chiến lại tới thì cũng chưa chắc đã an toàn.
"Mọi người chờ ta nhén, trước tiên đi tới cổ địa cung cực kia để tìm hiểu ngọn nguồn cái đã!" Thạch Hạo lẩm bẩm.
Dù cho hắn không thể trở về thì mấy người đại trưởng lão, Hỏa Linh Nhi cũng có thể sống khỏe mạnh ở mảnh thời không kia, vẫn tương đối an toàn.
Hắc ám thối lui và sau khi rời khỏi khu cổ địa này, hắn nhìn thấy cũng không bao nhiêu óng ánh cả.
Trong mắt Thạch Hạo, nơi đây tựa như hoàng hôn nhuốm máu vậy.
Hắn đi tới cổ địa chung cực, mỗi một bước đều cực kỳ xa xôi, tốc độ cực kỳ nhanh.
Rất nhanh sau đó hắn dừng lại bởi vì thấy được một vài cổ điện thần thánh và rực rỡ được xây dựng trên mặt đất, đó chính là cổ điện tiếp đón.
Ở cổ địa chung cực này lại nằm dày đặc cổ điện tiếp đón.
Vù!
Sau khi tới nơi này thì có một vật trên người của Thạch Hạo phát sáng đồng thời chuyển động.
"Rương gỗ mục!"
Hắn khá là giật mình, rương gỗ mục có quan hệ với nơi này?
Thạch Hạo vô cùng cảnh giác đặt rương gỗ mục xuống mặt đất, kểt quả nó chợt rung lắc và bay về một tòa cổ điện tiếp đón to lớn nhất.
Ầm!
Rương gỗ mục và thẳng vào bên trong điện cổ to lớn kia thì liền yên tĩnh lại.
Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, nơi đây đã được xem như là nơi sâu nhất của cổ địa chung cực này, tới tột cùng nó có thứ gì đây?
Hắn nhìn về phía rương gỗ mục rồi đi vòng quanh điện cổ một vòng nhưng vẫn chưa hề phát hiện điểm đặc biệt nào cả, cuối cùng ánh mắt hắn lấp lánh, lần nữa tiếp tục tiến về trước.
Hắn không có mang đi rương gỗ mục mà tạm thời để nó ở đó.
Trên thực tế, tiến lên không được bao xa thì đã tới nơi sâu nhất của cổ địa chung cực này rồi.
Phía xa lấp lánh ánh sáng, có một tấm bia đá không quá cao thế nhưng trắng bóng như ngọc, thần thành hoàn mỹ.
Đây chính là phần cuối của vô số cổ điện tiếp đón, nếu như tiến về trước nữa thì sẽ có sóng sức mạnh cực kỳ kỳ lạ lan tỏa.
"Đây là..."
Thạch Hạo giật mình đồng thời vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hắn nhận ra được chất liệu của tấm bia đá đó, hoàn toàn tương tự với xương cốt của Nguyên thủy chân giải, thân bia trắng bóng như tuyết kia lại là xương cốt.
Bên trên được trạm trổ một ít phù văn rất rõ ràng và sâu sắc.
"Phần cuối cùng của Nguyên thủy chân giải!"
Nó được khắc lên trên tấm bia xương kia.
Thạch Hạo cẩn thận đọc kỹ và rất nhanh đã xác định được, quả thật đây chính là phần cuối cùng của Nguyên thủy chân giải, có liên quan với hai phần trước và cũng là thiên kết thúc.
Sau khi Thạch Hạo tìm hiểu thì nhắm nghiền cặp mắt, phần cuối cùng này vừa khéo để chuẩn Tiên đế tu luyện, thế nhưng cũng chỉ tới mức độ như vầy mà thôi.
Nó vẫn chưa hề đặt chân vào trong lĩnh vực Tiên đế thật sự.
"Ta cũng đã trở thành chuẩn Tiên đế rồi, hiện giờ lại học đại pháp này thì ý nghĩa không quá lớn, chỉ có giá trị để tham khảo mà thôi."
Thạch Hạo vừa nói hết thì chợt ánh mắt lấp lánh, ý thúc được một vài vấn đề nào đó.
"Người học ta sẽ sống, người giống như ta sẽ chết!"
Thạch Hạo thở dài, hắn đạt được sự dẫn dắt của nó và cảm nhận được các loại diệu dụng của cảnh giới chuẩn Tiên đê,s thế nhưng nếu như một mực mô phỏng theo thì cả đời sẽ bị nó hạn chế.
"Đây chính là sự khác nhau giữa khai sáng hệ thống cùng với kéo dài con đường của tiền nhân ư?" Thạch Hạo lẩm bẩm như bừng tỉnh.
"Pháp mà ta lưu lại cho hậu nhân, có người bỏ qua, có người lưu lại, đều dành cho bọn họ một con đường và gieo xuống một hạt giống, thế nhưng cần bản thân mình siêu thoát lên trên và sáng lập ra một pháp khác biệt khác, để rồi tiếp tục tiến về con đường phía trước."
Lại có chuẩn Tiên đế lưu lại những lời này, thật sự là vô cùng bạo tay.
Cùng lúc đó, nơi sâu nhất của cổ địa chung cực chợt hiện lên từng làn khói đen tựa như mây đen che kín thương vũ, đồng thời nơi đó lan tỏa gợn sóng đáng sợ không gì sánh bằng.
Thạch Hạo nhìn kỹ thì thấy được một tấm bia đá tả tơi nơi sâu của vùng đất chung cực, nơi đó có ghi lại vài chữ cổ được tạo nên từ phù văn đại đạo, bất luận là sinh linh của kỷ nguyên nào chỉ cần đủ mạnh thì đều có thể hiểu được.
"Bước ngoặt để thành đế..."
Thạch Hạo đọc, lập tức con ngươi co rút nhìn chằm chằm nơi đó.
"Đi nhanh, nhanh chóng rời khỏi nơi này!
Nhưng vào lúc này phía sau của Thạch Hạo lại đột ngột truyền tới một luồng thần niệm nhắc nhở hắn như thế.
Thạch Hạo đột nhiên quay đầu lại và nhìn về phía tòa điện cổ to lớn nhất nơi xa xa kia, chính là nơi rương gỗ mục đang được đặt bên trong.