[Dịch] Thế giới hoàn mỹ
Chương 2004 : Diệt Thế lão nhân.
Chương 2004 : Diệt Thế lão nhân.
Cả vùng vũ trụ cô quạnh lạnh lẽo và u tối, ngàn tỉ năm tới nay đều chẳng có chút tiếng động nào cả, thế nhưng ngay hôm nay đã xảy ra thay đổi.
Một bộ tàn thi phút chốc mở ra hai mắt và bắn ra ánh sáng xuyên thủng đại vũ trụ, hai chùm sáng còn khiếp người hơn cả tiên kiếm, sắc bén vô cùng.
Từ xa nhìn lại thì tựa như hai tia chớp đang bùng phát trong bóng tối, đánh tan sự yên tĩnh.
Sau khi hắn nói ra những lời kia thì từ từ đứng dậy rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm về một phương hướng, cả bộ thân thể khô kiệt dần tỏa ra sinh cơ, cơ thể ngập tràn sinh mệnh.
Hắn chỉ có một chân, vả lại một chân này lại thiếu đi bàn chân, một tay của hắn cũng bị cụt, rất không đầy đủ, sợi tóc khô vàng trên đầu như cỏ dại, cả người khiến người khác sinh ra cảm giác rất cổ xưa, trải qua sự lắng đọng của năm tháng.
Vù!
Hắn giơ cánh tay lên chấn động cả đại vũ trụ, sau đó chỉ về một phía.
Ầm, nơi sâu trong vùng đất hắc ám, bên trong cổ địa chảy máu kia chợt có một cánh tay chuyển động lao vút lên trời cao, xuyên thủng giới bích và xuất hiện ở nơi này.
Sau đó bịch, cánh tay khô kiệt kết nối cùng với thân thể của ông lão này, gây dựng kết nối hoàn thành.
Cũng trong lúc đó, nơi sâu trong Giới hải ngập tràn sóng lớn, một cái chân gãy mang theo vết máu xé rách bầu trời và biến mất từ đó, việc này khiến cho trong lòng Thạch Hạo chợt run lên.
Ầm!
Bên trong vũ trụ cô quạnh kia, vị lão nhân đó đã nối liền chân cụt.
Sau đó, hư không vô ngần nổ tung hình thành nên từng vết nứt đen ngòm đầy đáng sợ không biết nối liền với nơi nào, ầm, từ nơi nào đó bay ra một bàn chân và nối liền với thân thể tàn phế của hắn, tới lúc này thân thể của hắn đã trở nên hoàn chỉnh.
Trên người hắn có bộ hắc y cổ xưa, dù cho thân thể tả tơi và bồng bềnh troi nổi trong vùng vũ trụ này không biết bao nhiêu kỷ nguyên rồi thế nhưng vẫn còn trên người.
Bên trên có vết máu, có lỗ thủng, nhìn rất cổ xưa, lúc này cùng với thân thể của hắn thức tỉnh thì bộ hắc ý phá nát này cũng bắt đầu căng phồng, sau đó bugf nổ ra khói đen ngập trời.
Giây lát đó, cả vùng vũ trụ này bị mây đen bao trùm.
Đó là sức mạnh bản nguyên hắc ám vô cùng đậm đặc.
Không cách nào nhìn thấy được thân thể của hắn trong bóng tối này mà chỉ có một đường viền, khô khốc gày còm, cao to thế nhưng con mắt lại càng ngày càng hừng hực, tựa như là hai vầng thái dương nhỏ trong màn đêm vậy, chói mắt tới dọa người.
Một lát sau, hắn bước ra một chân xuyên thấu hư không, đánh gỡ giới bích, mang theo uy thế vô biên giáng lâm trong Giới hải.
Giây lát đó, Giới hải sôi trào tiếp đó là sóng lớn phân tán cuốn thẳng lên trời cao.
Khi ông lão này hạ chân xuống thì mặt biển nổ tung và bị ép về bốn phương tám hướng, nơi đó nhanh chóng khô cạn chẳng còn nước biển đâu nữa, bộ hắc y của hắn căng phòng phá tan mọi ngăn cản.
Một chùm ánh đen lượn lờ, khí tức của hắn hết sức kinh khủng.
Chính vì như vậy nên phụ cận của hắn đã không còn vật thể nào nữa, ngay cả khu vực bên dưới của Giới hải cũng bị sấy khô!
Lão nhân giáng lâm, uy thế ngập tràn bát hoang!
Đột ngột xuất hiện một sinh linh như vầy khiến Thạch Hạo không thể không phong bị, hắn cảm nhận được, thể nội của ông lão này có sức mạnh hắc ám mênh mông khó lường, vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này, Vũ đế, Hồng đế, Thương đế rất thê thảm, đã mấy lần bị Thạch Hạo đánh nổ thân thể và thi thoảng cũng chém tan thần hồn của họn họ, gần như muốn bỏ mạng rồi.
Sau khi nhìn thấy ông lão này thì ba đại Đế giả gắng gượng thân thê tàn phế của mình lao tới chào hỏi.
"Tiền bối!"
Thương đế lên tiếng, lại dùng danh xưng như thế này.
Hồng đế cũng rất cả nể, mở miệng nói một tiếng tiền bối.
Vũ đế rất cứng đầu, chỉ chắp tay chứ không có gọi là tiền bối, nhưng như vậy cũng có thể thấy được thân phận của kẻ ngày kinh người tới mức nào rồi, ngay cả ba đại chuẩn Tiên đế cũng rất xem trong.
"Người trong đồng đạo, cần gì phải thế." Ông lão gật đầu nói.
Uy thế của hắn rất thịnh, giáng lâm ở đây đã khiến cho Giới hải rung chuyển, sóng biển nơi phương xa ngập trời không ngừng đánh lên thương vũ, sức mạnh hắc ám ngập tràn giữa càn khôn.
Hắn nhuộm cả Giới hải thành màu đen.
Ngược lại ông lão này cũng rất khách sáo với đám người Hồng đế, Thương đế, xem như không phân cao thấp.
"Tiền bối chính là đệ nhất Đế từ khi khai thiên tích địa tới giời, chúng ta đều là người tới sau cả tất nên phải dùng lễ kính để đối đáp." Thương đế nói.
Những lời này Thạch Hạo nghe rõ ràng, trên thực tế một ít TIên vương phía sau bờ đê thuộc Tiên vực cũng nghe thấy được, không ai không hít vào khí lạnh.
Đệ nhất Đế từ khai thiên tích địa? Lai lịch này đáng sợ tới mức nào chứ.
"Đều là Tiên đế cả, ngươi ta đều là người trong đồng đạo cả mà." Ông lão nói.
Sau đó hắn nhìn về phía Thạch Hạo, nói: "Làm gì phải khổ như vậy chứ, tới tầng thứ này còn có gì mà nhìn không thấy chứ, chỉ vì một chút sâu kiến thì có đáng không? Ngươi và ta mới là cùng một loại người, chuẩn Tiên đế cũng chỉ có vài người, tội gì lại phải tự giết hại lẫn nhau?"
"Ngươi không những mất đi nhân tính mà còn tự cho rằng siêu nhiên ở bên trên, ta không muốn nhiều lời cùng với ngươi!" Thạch Hạo lạnh lùng đáp.
"Nếu như ngươi sống trong thời gian đủ xa xưa thì tất cả những thứ này đều có thể buông thả được. Gì mà thất tình lục dục, gì mà tình cảm cố thổ, gì mà hận cùng cuồng, đều có thể cười tươi bỏ qua cả. Đại đạo vô tình, cuồi cùng ngươi ta đều là sinh linh như vậy cả, khi trảm tình tuyệt dục thì ngươi không bỏ bỏ xuống được, là vì ngươi đang còn trẻ, sau khi năm tháng gột rửa thì trái tim chợt lạnh tanh tang thương, những chú ý, những coi trọng của ngày xưa hết thảy đều biến thành tro tàn, tới khi đó ngươi sẽ rõ ràng, chỉ có đạo của mình mới vĩnh hằng." Ông lão ôn hòa nói thế.
"Đó là ngươi, chứ không phải là ta!" Thạch Hạo đột nhiên nhìn về phía hắn, hắn cảm thấy ông lão này là một nhân vật kinh khủng.
Ông lão này lắc đầu, nói: "Người và ta đều cùng một loại người, tương tự như Thương đế, Hồng đế, Vũ đế cũng thế, chỉ có chúng ta mới có thể kết bạn cùng đi, cùng nhau thăm dò con đường Tiên đế."
"Năm xưa Vũ đế, Hồng đế, Thương đế, ai mà chẳng có dòng dõi thành đàn, bộ tộc mạnh mẽ, thành tập đại giáo truyền thừa vạn cổ bất diệt, sau này thì như thế nào? Những người kia đều hoa trong gương trăng trong nước cả, cát bụi trở về với cát bụi, cũng có một số ít do chính tay bọn hắn chôn lấp!" Ông lão nói.
Những lời này khiến trong lòng Thạch Hạo nhảy một cái, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng, hắn không muốn nhiều lời nữa.
"Tiền bối, hắn muốn đột phá rồi." Hồng đế nhắc nhở.
"Không phải đột phá, hắn chỉ là biết bàn sinh ra tiên thai, hoặc là càng thêm viên mãn hơn mà thôi, cũng có thể nói là tiến thêm một bước nữa, một chân bước vào cảnh giới Tiên đế, nhưng chung quy lại là công dã tràng, giống như ta năm xưa thôi." Ông lão nói.
"Cũng giống ngài năm xưa à?" Thương đế kinh ngạc.
Sở dĩ hắn cung kính cũng là bởi vì biết được sự đáng sợ của ông lão này, nghe nói hắn thiếu chút nữa đã trở thành Tiên đế.
Đám người Hồng đế vô cùng kiêng kỵ hắn cũng bởi vì như vậy.
Nghe đâu, ông lão này từng đột phá thế nhưng rồi xém tí thân tử đạo tiêu, và rồi phong ấn chính mình lại.
Đồng thời ông lão này cũng chính là 'người dẫn đường' của bọn họ, để thành tựu chính quả Tiên đế nên bọn họ dứt khoát tiếp xúc với hắc ám, muốn tìm kiếm chỗ đột phá từ nơi này.
Bởi vì, toàn bộ con đường bọn họ đều nếm thử cả rồi, thế nhưng vẫn không thể nào tiến lên nửa bước được.
Mà bản nguyên hắc ám thì đã giúp bọn họ có chút tiến hóa, nhìn thấy được hi vọng trên con đường cụt, nhìn thấy được một vệt ánh rạng đông để thành công.
"Trong hắc ám nhìn thấy được quang minh, dù sao dễ dàng hơn." Đây chính là nguyên văn năm xưa ông lão từng nói.
"Ngươi nói ta đột phá không thành công thì sẽ hông thành công à?!" Thạch Hạo không tin, lúc này toàn bộ lớp da khô bên ngoài cơ thể hắn đều đã bóc ra và một bộ tiên thể óng ánh xuất hiện.
Thể nội của hắn có tiên huyết chảy đỏ tươi óng ánh chảy xuôi, hắn không chỉ khôi phục mà pháp lực càng hùng hồn hơn, khí thế bàng bạc không gì sánh bằng, ngay cả mái tóc cũng trong suốt như tiên kim.
Lúc này, trong khi hắn chớp mắt thì có sức mạnh chấn động tâm hồn lưu chuyển, khiến cho đám người Thương đế đều biến đổi sắc mặt đầy sợ hãi.
"Con đường của ngươi đã tới phần cuối, nếu như mạnh mẽ vượt cửa ải thì chỉ có con đường chết." Lão nhân hắc y vẻ mặt trịnh trọng, hai mắt thâm thúy nói.
Thạch Hạo không thèm để ý tới, bất luận người nào cũng không thể lay động được bản tâm của hắn, khí thế của hắn đang tăng lên, sát ý của hắn đang sôi trào, nnhư trước vẫn muốn chém giết đám người Vũ đế.
"Ầm!"
Thạch Hạo xuất thủ nắm quyền ấn bễ nghễ thiên hạ, dù cho ông lão này sâu không lường được thì hắn vẫn tiến về trước, mặc cho ông lão này có ngăn cản hay không thì hắn vẫn xuất kích với Vũ đế, Hồng đế, Thương đế.
Giây lát đó, Giới hải phá diệt, mảng lớn hải vực đều khô cạn.
Dưới một quyền này của Thạch Hạo thì hoàn toàn hủy diệt, từng bọt nước là từng tàn giới đều biến mất sạch sẽ, trở về với hỗn độn.
Ánh quyền chói lóa rọi sáng cổ kim tương lai!
Hồng đế, Thương đế, Vũ đế đều kinh hãi, với trạng thái hiện tại của bọn họ thì làm sao chống đỡ được chứ?!
"Người trẻ tuổi, để cho ngươi nhìn thấy đạo năm xưa của lão phu, tuy rằng cũng đi xa như ngươi thế nhưng chung quy lại đều là tử lộ cả." Ông lão lắc đầu.
Ầm!
Hắn đánh là một chưởng đen kịt như mực ngăn trở lấy Thạch Hạo.
Ở trong đó có đạo của hắn, có pháp của hắn, có sức chiến đấu cái thế của hắn, tất cả đều được thể hiện, trong lúc xoay tay thì chư thiên đều muốn lật úp!
Cảnh tượng nơi đó chính là chuyện cũ của thời xưa.
Quả thật ông lão từng lột xác thế nhưng hắn là dựa vào sức mạnh hắc ám, bản nguyên đều đen kịt như mực tương tự như Thạch Hạo, đã diễn ra sự lột xác và hóa thành thân thể hắc ám.
Sức mạnh không giống, thế nhưng triển vọng lại tương đồng.
Cuối cùng khi hắn đột phá trở thành TIên đế thì bản thân tan vỡ đứt thành từng khúc, nguyên thần cũng như thế, cứ thế hướng về phía hủy diệt.
Thạch Hạo lạnh lùng nhìn chẳng hề bị lay động gì cả, nói: "Ngươi là ngươi, ta là ta, các ngươi đã mất đi nhân tính, là vì cầu đạo nên không chưa thủ đoạn nào cả, nhưng ta thì vẫn sinh động như trước, vẫn trước sau như một."
Những lời nói này khiến cho Vũ đế, Thương đế, Hồng đế đều biến sắc.
"Trẻ tuổi rất là tốt, nhiệt huyết năng động vẫn còn, nhiệt lệ vẫn có thể đầy mặt thế nhưng, chung quy lại cũng chỉ công dã tràng thôi." Ông lão lắc đầu thở dài, nói: "Đại đạo xưa nay đều vô tình, ngươi không gần đạo thì làm sao thành đạo, hóa thành Tiên đế chứ?!"
"Đại đạo vô tình hay là có tình, chỉ là xem bản thân lấy hay bỏ mà thôi, các ngươi có con đường của các ngươi, ta có đạo của ta!" Thạch Hạo lạnh lùng đối đáp, nói: "Còn nữa, ngươi còn chưa hề trở thành Tiên đế, vậy mà lại dám quơ tay múa chân với ta? Ta không phải là ba người bọn họ!" Thạch Hạo chỉ về đám Thương đế.
Quyền ấn của Thạch Hạo vẫn không ngừng, lần nữa đánh về trước.
Vù, sức mạnh hắc ám dâng trào và ông lão xuất thủ, vận dụng tới sức mạnh cái thế, lớp da khô của hắn cũng bong tróc và lần nữa lột xác ra thần thai hắc ám.
Va chạm đầy kịch liệt, phía Giới hải nơi này ngập tràn khói xám, đại dương cuộn trào, khu vực này hoàn toàn bị sấy khô và có thể nhìn thấy được cả đáy biển khô cạn.
Nơi đó có đá ngầm, có hỗn độn, cũng có tiên cốt các loại đã chìm xuống trong ngàn tỉ năm.
"Đạo hữu u mê không tỉnh, ngươi cũng biết, làm như vậy chính là ngăn trở con đường của chúng ta, con dân hắc ám càngn hiều thì lực bản nguyên ở vùng đất hắc ám càng mạnh, như vậy ngươi ta mới có cơ hội để đột phá. Chung quy lại ngươi cũng đã cùng loại người như chúng ta thì làm sao phải khổ sở như vậy chứ, hà tất phải như vậy, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hiểu rõ thôi." Ông lão khuyên nhủ.
Thế nhưng bàn tay của hắn lại vô tình, hủy thiên diệt địa, bá đạo tuyệt luân, thực lực của hắn rất mạnh mẽ, đủ đứng ngang hàng với Thạch Hạo hiện tại đang mạnh mẽ hơn này!
"Đã như vậy, đạo hữu, chúng ta sẽ hạ quyết tâm giúp ngươi, sẽ giúp ngươi diệt luôn một giới này!" Ông lão nói.
Bùm, hắn đánh ra một chưởng về phía Tiên vực, muốn hoàn toàn biến nơi đây thành tử địa, hóa thành đất hoang vĩnh hằng, vào lúc đó sinh cơ sẽ thành không.
"Ngươi dám!" Thạch Hạo hét lớn.
"Ta tên là Diệt Thế lão nhân, xuất chưởng diệt giới nhiều vô số kể." Ông lão bình thản nói.
Vừa mới bắt đầu thì Thạch Hạo đã cảm thấy được điều kỳ lạ từ ông lão này rồi, rất khó lường, ngập tràn sức mạnh thần bí, lai lịch khủng khiếp tới rợn người, không hề đơn giản như trong lời nói của hắn chút nào.
Thế nhưng Thạch Hạo không hề sợ, đón đỡ trực diện.
"Đây chính là ba hạt đế đan mà tâm huyết cả đời ta luyện thành, các ngươi nhanh chóng ăn vào để khôi phục thần thể rồi đi diệt sạch Tiên vực kia, đứt đoạn suy nghĩ nhớ nhung của vị đạo hữu này, cuối cùng hắn cũng sẽ hiểu rõ thôi." Diệt Thế lão nhân nói.
Hắn lấy ra ba hạt đan tựa như được luyện chế từ tiên kim hắc ám bay về phía ba vị chuẩn Tiên đế, nó tản ra ánh đen óng ánh đồng thời lan tỏa hương thơm ngát mê người.
Sau khi ba vị chuẩn Tiên đế nhận dược thì áp sát về phía trước, sát ý sục sôi.
"Các ngươi dám!"
Thạch Hạo hét lớn đồng thời chặn đứng con đường phía trước của bốn đại cao thủ, không cho bọn họ tiến về phía sau của thế giới bờ đê kia.
"Hừ, có người tới rồi!" Vũ đế nhíu mày.
Diệt Thế lão nhân cũng đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía dòng sông thời gian, sắc mặt của hắn chợt lộ vẻ khác thường!