[Dịch] Thế giới hoàn mỹ
Chương 1994 : Bảo vệ.
Chương 1994 : Bảo vệ.
"Ngươi dám!" Lông mày của Thạch Hạo dựng thẳng, ánh mắt dữ tợn, nhiều năm qua đi rốt cuộc cũng gặp lại Hỏa Linh Nhi vậy mà Hồng đế lại dám ra tay đánh giết, thì làm sao có thể khoan nhượng chứ!
Hắn đã sớm chuẩn bị cả rồi, một chùm ánh đỏ lao ra, hắn dùng pháp lực bao quanh lấy Hỏa Linh Nhi rồi xé rách cổ điện tiếp đón nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Ầm!
Vào lúc này, Thương đế cũng xuất thr, mái tóc dài màu xám rối tung, cả người lao vút lên trời cao rồi một quyền nện thẳng về phía Thạch Hạo, thô bạo vô cùng.
Chân thân của Thạch Hạo đang tiếp ứng Hỏa Linh Nhi, hai tay vung mạnh triển khai các loại bí thuật chí cường, toàn thân đều phát sáng tựa như ngọn lửa bốc cháy khiến rất nhiều thiên thể của vực ngoại đều hóa thành bột mịn.
"Xoẹt!"
Cũng trong lúc đó Vũ đế cũng xuất thủ, hắn đứng trên chiến xa cổ xưa và cặp cánh thần sau lưng hắn vỗ mạnh, cả người đều hóa thành làn khí lành.
Đặc biệt, thanh đế mâu trong tay hắn đang nhỏ xuống máu tươi kia chợt phát ra ánh máu yêu diễm rồi đâm thẳng về phía Thạch Hạo, xuyên thủng đại vũ trụ.
Đám nhân vật này xuất kích, chỉ cần một người cũng đã đủ tiêu diệt một giới rồi thì huống chi cả ba đồng loạt săn bắt Thạch Hạo, nơi đây càng thêm khủng khiếp hơn.
Ầm!
Nơi đây nổ tung, trời long đất lở, rất nhiều thiên thể của vực ngoại đều hóa thành khí, trở thành hư vô, hỗn độn mãnh liệt cuồn cuộn dường như trở về lại thời đại khai thiên tích địa vậy.
Va chạm mạnh không ngừng!
Thân thể của Thạch Hạo lảo đảo ho ra một ngụm máu, gặp sự vây công của ba đại cường giả nên hắn vô cùng vất vả, sơ sẩy một cái là sẽ bị giết chết ngay.
Ầm!
Xung quanh hắn đã bị sức mạnh Đế cấp cắt lìa nên việc tiến về trước cực kỳ khó khăn, tuy rằng hắn dùng pháp lực bảo vệ lấy Hỏa Linh Nhi thế nhưng không cách nào kéo về đây được.
Quan trọng nhất chính là, uy hiếp của Hồng đế quá lớn, hắn muốn giết chết Hỏa Linh Nhi, lợi dụng thời cơ hai vị chuẩn Tiên đế kia ngăn cản Thạch Hạo thì hắn toàn lực tiêu diệt.
Đây là sự hiểu ngầm của ba đại cường giả vì đã sớm hiểu ra được những chuyện này rồi, là muốn giết chết Hỏa Linh Nhi để dao động đạo tâm của Hoang, quấy nhiễu khiến tâm thần hắn không yên.
"Phụt!"
Có thể thấy được, dưới áp lực của bàn tay lớn của Hồng đế thì hư không nát tan, tiên quang bảo vệ lấy Hỏa Linh Nhi đều chập chờn, có thể tắt đi bất cứ lúc nào.
"A!"
Thạch Hạo gào thét tựa như con dã thú bị thương rít gào, trong ao pháp tắc trên đỉnh đầu hắn sôi trào và một thanh kiếm thai lao ra chém về trước, Thạch Hạo liều mạng trong cơn điên loạn.
Bên trong hào quang chói mắt thì Thạch Hạo giết tới, đánh văng Thương đế, đánh giết Hồng đế, sau lưng thì lại ra sơ hở nên đã bị đế mâu của Vũ đế đâm thủng bả vai, máu tươi đầm đìa.
Đây chính là đế mâu, lực sát phạt ngập trời!
Xương bả vai của Thạch Hạo lập tức nổ tung, máu tươi tưới tinh không, đại địa lún xuống, uy thế của một mâu này không gì sánh được.
Nhưng, sau khi trả cái giá như thế này thì Thạch Hạo giết thẳng tới rồi bất chợt đấu một chưởng với Hồng đế.
Rầm!
Thạch Hạo chặn đứng một đòn đánh giết về phía Hỏa Linh Nhi kia, đã chặn đứng Hồng đế, cả hai bên rung lên liên hồi, sức mạnh hồng hoang sục sôi.
Giao thủ như vầy đã lan tỏa sức mạnh ra ngoài vô cùng mạnh mẽ, ánh sáng bên ngoài cơ thể của Hỏa Linh Nhi rốt cuộc cũng mờ đi và gần như chia năm xẻ bảy.
Đây là nguyên thần, nếu như vết tích này bị phá tan thì có ý nghĩa rằng, nàng sẽ chết!
"Gào!"
Thạch Hạo hét lớn một tiếng chấn động cả cổ địa chung cực này, hắn liều mạng xuất thủ, lan tỏa vô tận sinh cơ, sáng tạo vạn vật để ngăn cản Hỏa Linh Nhi hướng về tử vong.
"Hoang, nhận lấy cái chết đi!"
Thương đế quát lớn lần nữa giết tới, bàn tay của hắn phát sát đánh thẳng về Thạch Hạo.
"Chỉ là một người phụ nữ mà ngươi cũng bỏ xuống không được, kết thúc nhất định sẽ rất thê thảm!" Hồng đế lên tiếng, bàn tay của hắn càng ngày càng óng ánh bổ về phía Thạch Hạo.
"Boong!"
Về phía Vũ đế thì chẳng hề nói gì cả, trực tiếp lấy ra đế mâu đâm thẳng tới, ánh máu xé rách vũ trụ, lưỡi mâu không gì không xuyên thủng.
Phụt!
Thân thể Thạch Hạo rung lắc dữ dội, mặc dù hắn lấy ra hàng loạt binh khí phòng ngự thế nhưng dưới sự vây công của ba đại cao thủ thì vẫn ứa đầy máu tươi nơi khóe miệng.
Vừa nãy thật sự quá nguy hiểm!
Cơ thể hắn lướt sang ngang tách khỏi ba đại cao thủ, tuy rằng vết tich kia của Hỏa Linh Nhi đã chia năm xẻ bảy thế nhưng dưới bí thuật sáng tạo của hắn thfi đã gây dựng lại.
"Thạch Hạo!" Hỏa Linh Nhi rơi lệ hoảng sợ và nôn nóng, tuy rằng lúc này chỉ giao thủ trong ngắn ngủi, va chạm nhanh chóng thế nhưng nàng lại biét, trong thời gian ngắn ngủi đó Thạch Hạo đã gặp phải thử thách sinh tử.
Vù cứu nàng nên đã liều mạng chém giết, mạnh mẽ đỡ lấy một đòn nghiêm trọng của địch thủ.
Ví như, xương bả vai bên trai của hắn vừa nãy đã nổ tung, bị lưỡi mâu kia đâm thủng, bị pháp tắc của Vũ đế xé rách rồi nổ tung.
"Chớ có liều mạng vì muội, huynh không được chế." Hỏa Linh Nhi nghẹn giọng, nàng vô cùng lo lắng.
Nàng thậm chí còn muốn trở về nhà giam u tối, sợ sẽ trở thành gánh nặng cho Thạch Hạo và ảnh hưởng tới cuộc đại chiến này.
"Trận chiến ngày hôm nay nhất định sẽ trời long đất lở, thú được gọi là cổ điện tiếp đón, nhà giam u tối cũng có thể sẽ không tồn tại nữa, huynh làm sao yên tâm để muội tiếp tục ở nơi đó chứ."
Thạch Hạo âm thầm giải thích.
"hoang, có chút bản lĩnh đó!" Hồng đế lên tiếng thế nhưng sát ý cay nghiệt vẫn không giảm, khí tức càng ngày càng đáng sợ.
Thạch Hạo nhíu mày, hắn xuyên qua cổ điện tiếp đón để tra xét nhà giam u tối hòng tìm kiếm Mạnh Thiên Chính, đây là trưởng giả tựa như ân sư của hắn nên nhất định phải cứu về.
Có thể nói, nếu như không có Mạnh Thiên Chính thì sẽ không có Hoang Thiên đế của hiện tại!
Lấy thân làm chủng quá gian nan, năm xưa chính Mạnh Thiên Chính đã giúp hắn, dẫn hắn rời đi và trả giá bằng lượng lớn tâm hueyét.
Rốt cuộc thì Thạch Hạo cũng tìm được, và đang mạnh mẽ mở ra nhà giam này.
Như hắn đã nói với Hỏa Linh Nhi, hôm nay nhất định sẽ là trời long đát lở, hắn lo lắng nha giam u tối sẽ bị đánh nát, sợ mất đi hoàn toàn vị cố nhân đã từng này.
Lần này, Thạch Hạo không chỉ mở ra một hai nhà giam u tối mà là mở ra cả một loạt, đều là những người đầy đáng thương bị nhốt ở bên trong.
"Trở về!"
Thạch Hạo hét lớn, hắn bảo vệ lấy Mạnh Thiên Chính cùng với một ít nguyên thần khác chém giết thẳng ra ngoài.
Ầm!
Hồng đế lần nữa xuất kích, một bàn tay to lớn bao phủ thiên địa ngăn cản mỗi một động tác của Thạch Hạo, muốn tiêu diệt nguyên thần của Mạnh Thiên Chính.
Hoàn toàn chính xác, đây là một hồi chém giết.
Thạch Hạo muốn giúp đại trưởng lão nên bản thân hắn không trả giá cực lớn thì không được.
Bên trong tiên quang, bên dưới lưỡi mâu đáng sợ, ở giữa ánh tím sục sôi thì hắn chém giết với ba đại chuẩn Tiên đế, và rồi nguyên thần của đại trưởng lão vỡ vụn.
Về phần chính hắn thì trên người xuất hiện thêm vài lỗ máu, có chưởng ấn đầy đáng sợ cùng với lỗ quyền xuyên thủng cơ thể, thương thế cực kỳ ghê rợn.
Nên biết, đây là vết thương do chuẩn Tiên đế gây nên!
Cũng chỉ có thể đánh đổi cái giá như vầy thì Thạch Hạo mới bảo vệ được nguyên thần của đại trưởng lão và đưa tới bên cạnh mình.
Thạch Hạo đứng ở nơi xa xa yên lặng chữa trị thương thế, huyết nhục hồi phục lại như cũ, thế nhưng pháp tắc chuẩn Tiên đế vẫn còn luẩn quẩn nên hắn đang từ từ hóa giải.
"Có quá nhiều nhiều kiêng dè trong lòng, như thế ngươi sẽ chết càng thảm hơn!" Hồng đế đánh giá thẳng, cho rằng có quá nhiều việt Thạch Hạo không thể bỏ xuống được.
"Đã như vậy thì sẽ tặng ngươi một đại lễ vậy!" Vũ đế đứng ở trên chiến xa chứ chưa hề hạ xuống, bễ nghế thiên hạ, một tay cần đế mâu rồi vung mạnh, nói: "Giết thẳng về Tiên vực!"
Sau lời này thì phần cuối đại địa chợt xuất hiện đông đảo bóng hình, tiếp đó chiến xa ầm ầm hiện ra một luồng nhân mã mang sức mạnh hắc ám ngập trời.
Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn thấy được luồng nhân mã kia, người dẫn quân chính là cao thủ cấp Tiên vương, là một nhóm vương giả sa đọa!
Đột nhiên thân thể hắn cứng ngắc, con ngươi co rút khi nhìn thấy thân thể của đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính, người này mang theo khí hắc ám nồng đậm, uy thế bất phàm.
"Tiên vương sa đọa!"
Đó chính là thân thể của Mạnh Thiên Chính, hai trăm vạn năm đã thành tự vương vị sa đọa.
Ngược lại Thạch Hạo cũng không quá giật mình với chuyệnày, năm đó sau khi cuộc chiến ở Đế quan Biên hoang kết thúc thì đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính đã không thể thành tiên trong hoàn cảnh thành tiên.
Hơn nữa, Mạnh Thiên Chính cũng từng Lấy thân làm chủng và chỉ kém nửa bước là có thể hoàn toàn thành công, thế gian mênh mông này cũng chỉ có Thạch Hạo cùng với hắn từng đi tới con đường này.
"Nhưng bên kia Giới hải, hãy đưa con dân của chúng ta trở về, còn những loài khác thì cứ việc giết sạch!" Vũ đế nói.
Đây là thể loại sát phạt như thế nào vây? Thạch Hạo chợt run rẩy toàn thân.
Nếu như nhóm vương giả sa đọa này dẫn đầu giết thẳng sang phía bên kia Giới hải thì sẽ là tai nạn ngập tròi, vậy thứu được gọi là bão táp hắc ám lớn kia sẽ được trả lời bởi bọn họ ư?!
"Dạ!"
Những sinh linh này chỉ đáp lại một chữ, chỉnh tề như một, vang dội mạnh mẽ, khí sát phạt lập tức ngập trời chấn động cả khu cổ địa chung cực này.
Ở nơi sâu trong vùng đất này, không ngờ lại có đại quân nữa.
"U..."
Có sinh linh thổi lên kèn lệnh, cùng lúc này phụ cận Giới hải chợt sóng biển ngập trời, ký hiệu đại đạo lan tỏa khuếch tán về trong biển!
Đó là tù và do chuẩn Tiên đế ban xuống, được thổi lên như vậy thì quả thực trời long đất lở.
Luồng đại quân này chuẩn bị lên đường bước vào vùng đất hắc ám để vượt biển tiến sang bờ bên kia, đương nhiên bọn họ cũng sẽ không cần phải tốn mấy chục mấy trăm vạn năm gì cả, bởi vì trong Giới hải có con đường được xây dựng bởi cổ điện tiếp đón, có thể giáng lâm trực tiếp ở phía bờ bên kia của Giới hải!
Thạch Hạo cũng chưa có xuất thủ mà chỉ nhìn chằm chằm về trước.
Rất nhanh hắn lại nhìn thấy được người quen, con ngươi càng thêm lạnh lùng hơn, hắn nhìn thấy Vương Trường Sinh, không ngờ cũng đang ở đây!
Hai trăm vạn năm trôi qua và hắn đã trở thành cao thủ cấp Tiên vương!
Với tu vi của người này thì Thạch Hạo cũng không giật mình gì, bởi vì năm xưa cũng chỉ mỗi một mình Vương Trường Sinh mới có thể hơn thua với Mạnh Thiên Chính.
Hơn nữa, hắn tựa như không phải lạc lối mà lúc này chợt nở nụ cười với Thạch Hạo, rất là kỳ lạ, hoàn toàn nhận ra Thạch Hạo.
"Ngươi nhớ ta à?"
Lời nói của Thạch Hạo rất lạnh, ánh mắt âm trầm.
"Tất nhiên, xưa nay ta luôn là ta, chỉ là ngày xưa luyện công xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nên đã rơi khỏi cổ điện tiếp đón, nguyên thần xương cốt các loại đều nằm rải rác ở Biên hoang."
"Xương của Tần Hạo, còn có của Mục Trường Sinh nữa, đều bị ta thu cả rồi." Vương Trường Sinh bổ sung.
"Bọn ngươi đều đáng chết!" Thạch Hạo quát lên.
Nhưng lúc này chợt xảy ra bất ngờ, Mạnh Thiên Chính đứng bên trong sinh linh dẫn quân kia chợt xoay người, tay phải cầm lấy một thanh Loan Nguyệt nhận phát sinh ánh sáng chói mắt bổ mạnh tới.
Phụt!
Đầu lâu của Vương Trường Sinh bị cắt lìa, nguyên thần bị xé rách!
Đây là một biến cố, dù cho ba đại chuẩn Tiên đế cũng vô cùng kinh ngạc, không ngĩ tới Mạnh Thiên Chính sẽ ra tay như vậy, tại sao lại làm phản?
Cũng trong lúc đó thì Thạch Hạo chuyển động vọt thẳng tới, hắn sớm đã chuẩn bị tâm tư này rồi, bởi vì năm xưa dù cho Mạnh Thiên Chính đã rơi vào trong hắc ám thì vẫn ra tay cứu hắn.
Khi tàn tiên mời một tên Chân Tiên truy sát hắn thì chính Mạnh Thiên Chính hắc ám đã xuất thủ đánh gục tên Chân Tiên kia, và kéo lấy thi thể ấy rời đi.
Thế gian này có lời đồn rằng, người rơi vào hắc ám thì hầu như đều sẽ lạc lối, thế nhưng cũng sẽ tồn tại một chút bản năng thậm chí là không ít ký ức cũ, đó là một phần nguyên thần còn lưu lại gây nên.
Hiển nhiên, đại trưởng lão thuộc về trường hợp như thế.
Phụt!
Thạch Hạo xuất kích một quyền đánh nổ tung Vương Trường Sinh, dù cho nguyên thần của Tiên vương không dễ tiêu diệt thế nhưng trước mặt chuẩn Tiên đế thì không đáng nhắc tới, hình thần đều diệt.
Cũng trong lúc đó, thân thể của Mạnh Thiên Chính cũng được Thạch Hạo bảo vệ bên cạnh.
Lần này ba đại chuẩn Tiên đế cũng không có ngăn cản Thạch Hạo nữa mà lộ ra vẻ trầm tư, tình huống của Mạnh Thiên Chính khiến bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc nên đang suy tư.
"Giết!"
Sau đó, cuộc chiến Đế giả bùng phát, một mình Thạch Hạo đại chiến với ba vị chuẩn Tiên đế, khốc liệt vô cùng, đế huyết tung bay, vừa mới bắt đầu mà đã chém giết tới gay cấn tột độ.