[Dịch] Thế giới hoàn mỹ
Chương 1972 : Quái vật.
Chương 1972 : Quái vật.
Chương 03 nhé, thêm chương nữa đủ bù hôm qua. :(((
===========
Nơi sâu trong Tiên vực có khu vực đất chết lên tới ngàn tỉ dặm, không một bóng người nào!
Còn có khu vực cỏ dại phủ kín, vô cùng thê lương, thiếu đi tinh khí, cơ bản không phải vùng đất thành tiên.
Còn có một ít khu vực từ xa nhìn lại thì được một màn áo bạc bao phủ, tựa như tuyết trắng mênh mông chỉ riêng một màu, nó yên tĩnh chẳng chút tiếng động nào cả, ngập tràn dáng vẻ tử vong, đó là bởi vì xương cốt trắng hếu trải dài cả vùng, hóa thành một biển xương cốt.
Cũng có một ít khu vực san sát hồ nước thế nhưng lại có màu đỏ tươi, mùi máu tanh nồng, đó là máu huyết của sinh linh cổ đại! Vô số năm tháng trôi qua thế nhưng máu huyết này vẫn chưa hề khô cạn mà đọng lại nơi đó, mang theo sức mạnh khiếp người.
Đây chính là nơi sâu nhất của Tiên vực, có rất nhiều địa phương cổ quái, ẩn chứa sát cơ lớn.
Thạch Hạo đã tới!
Hắn cùng với Liễu Thần hắc ám, đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim, Thiên Giác nghĩ, Hống lông vàng cùng nhau tới đây!
Đây là một việc chưa bao giờ xảy ra, từng ấy năm tới giờ bất kể cùng người phương nào khai chiến thì cũng chỉ mỗi một mình Thạch Hạo rời đi, thế nhưng hiện giờ lại có tới mấy đại cao thủ đồng hành, quả thật trước nay chưa từng có.
Đây là một khu rừng đá yên tĩnh chẳng chút tiếng động nào cả, đá lớn ngổn ngang, có ngọa hổ thạch, có bàn long phong...
Toàn bộ rừng đá đều có màu nấu xám, bao la bát ngát, hoàn toàn khác biệt với những rừng đá bình thường khác ở ngoại giới, chúng quá mênh mông tựa như là cả một vùng biển rộng lớn vậy.
Bên trong rừng đá có một ít xác sao to lớn không biết đã được lưu lại từ niên đại nào, thế nhưng nếu so sánh với khu vùng đất đá này thì chẳng tính là gì.
Có thể thấy được, nơi này rộng lớn tới cỡ nào.
Đây chính là chỗ cần tới!
Thạch Hạo tới nơi, bên trên đỉnh đầu của hắn có một chùm sáng óng ánh bao quanh lấy một người tí hon đang bồng bềnh cảm ứng tất cả biến hóa cùng bí mật của nơi này.
"Tìm thấy rồi!"
Ánh mắt của Thạch Hạo lạnh lẽo, hắn nhìn thyấ được một tòa điện cổ ở cách đây mấy trăm vạn dặm, bên trong hào quang vàng óng lượn lờ từng tia hắc ám!
"Đi!"
Thạch Hạo dẫn đầu, là người đầu tiên giết tới, hắn sợ gặp nguy hiểm nên một mình che chắn phía trước, sự mạnh mẽ của cơ thể hắn đã được xem như là bất diệt.
Bên trong rừng đá, ngôi điện thờ kia rất tả tơi thế nhưng lại rất hùng vĩ, lan tỏa hào quang vàng óng, thần thánh và an lành, nếu không phải có một tí khói đen mịt mờ và có chút quái lạ thì thật sự sẽ khiến người khác cảm thấy đây là một nơi tịnh thổ.
Đám người Thạch Hạo, Liễu Thần hắc ám, đệ thị thiên hạ dừng lại cách đó rất xa, tất cả lạnh lùng đứng đối diện với lối ra của cổ điện rồi lạnh lùng nhìn vèo bên trong.
"Cổ điện Tiếp đón!"
Thạch Hạo nói ra bốn chữ vầy, nói ra lai lịch của nó.
Vẻ mặt của hắn nghiêm túc, đây dù gì cũng là nguyên nhân dẫn tới mấy đại cao thủ kia, dính tới những cố sự nghiêm trọng nhất, vả lại hắn cũng cần giúp đỡ.
Vùng đất hắc ám, cổ điện Tiếp đón, những nơi này đều có liên hệ to lớn với nhau, không thể phân cách được.
Mà có sinh linh lại có thể trốn ra từ nơi đó, có thể thấy được họ mạnh mẽ tới cỡ nào!
Thạch Hạo làm sao dám bất cẩn chứ?
Từ xưa tới nay, bên trong Nhà giam u tối thì được mấy sinh linh có thể nghịch thiên, lần nữa bừng lên thiên quang? Phi thường khó!
"Nếu như chính bản thân từ trong Nhà giam u tối đánh ra tới đây thì chắc chắn sẽ mạnh tới khủng khiếp!" Thạch Hạo lên tiếng, nhắc nhở mấy người thật phải cẩn thận.
"Đạo hữu, vì sao lại tới đây vậy?"
Một luồng âm thanh bình thản vang lên ròi một chùng sáng xuất hiện, đó là một con bạch hổ với bộ lông toàn thân toát ra khí tức canh kim, có sát ý lạnh tới thấu xương.
Lời nói của nó rất nhã nhặn thế nhưng lại chấn động tâm hồn.
Khi nhìn kỹ thì thân thể của con bạch hổ này có chút kỳ quái, có vẻ rất cứng nhắc còn nguyên thần thì lại vô cùng mạnh mẽ, phát ra hào quang bao trùm lấy thân thể.
"Tới vì cổ điện Tiếp đón!" Thạch Hạo nói.
"Ồ, nhiều năm như vậy cũng không phải không có Tiên vương tới đây, từng có một vị bá chủ đã chết vì thế, bọn ngươi còn không hết hi vọng à? Chúng ta không muốn gặp mặt đám người các ngươi, cũng không nên quấy nhiễu việc thanh tu của chúng ta!" Bạch hổ rất cương quyết, lời nói cũng biến thành dữ dằn.
Thạch Hạo cũng không có đề cập tới Tần Hạo, lo lắng đối phương sẽ bắt bí.
"Vậy thì chiến thôi!"
Liễu Thần hắc ám rất quyết đoán, cành cây giang rộng đâm thủng hư không, hàng vạn sợi xích thần trật tự màu đen lao ra bao phủ về phía bạch hổ.
"Bá chủ!"
Con ngươi của bach hổ bắn ra chùm sáng tựa như ánh đao.
Gào!
Nó hét lớn một tiếng, miệng mũi đều phun ra từng tia khí trắng, đó chính là khí canh kim, bạch hổ chủ sát phạt, bá chủ của tộc này khi ở Tiên vực cũng có tiếng tăm lừng lẫy.
Thế nhưng hiện tại đã suy vong, bởi vì Bạch Hổ Tiên vương năm xưa đã rơi vào hắc ám, và rồi bỏ mạng!
"Ầm ầm!"
Hai bên bùng phát ra ánh sáng chói mắt, khí canh kim va chạm khốc liệt với xích thần trật tự màu đen và bùng phát ra ánh sáng đại đạo khủng khiếp, càn không đang nổ tung.
Rầm!
Hai mắt của bạch hổ trở nên hung dữ vung lên móng vuốt lớn chộp về trước.
Thế nhưng, Liễu Thần cũng là chí cường giả, cành đen tung bay hóa thành xiềng xích cuộn lấy móng vuốt lớn kia, hai bên lan tỏa hàng ngàn hàng vạn ký hiệu đại đạo, không ngừng đối kháng nhau.
"Bạch Hổ Tiên vương, ngươi không phải đã chết rồi ư, vĩnh viễn đã đọa lạc vào trong bóng tối rồi!" Đạo nhân tiên kim hoảng sợ.
"Ta chỉ là trở về nhà cũ mà thôi!" Bạch Hổ Tiên vương lạnh giọng nói, đã từng là bá chủ thế nhưng trạng thái hiện tại có gì đó không đúng, da lông nổ tung, trên trán hiện lên phù văn kỳ dị.
"Keeng!"
Phần lưng của nó nứt ra và một cặp cánh màu vàng mang theo ánh sáng chói mắt lan tỏa đốt cháy chư thiên, tinh hoa thái dương cuồn cuộn mãnh liệt.
Đó là một cặp cánh kim ô, khi vỗ nhẹ thì trời long đất lở, mang theo uy thế vô thượng quét về phía Liễu Thần hắc ám hòng hoàn toàn tiêu diệt nó.
"Kim Ô vương dực!" Đệ nhị thiên hạ giật mình.
Hắn nhận ra được, đó chính là khí thế của Kim Ô vương, thần thông đang được triển khai chính là của tộc này, tinh hoa thái dương quá nồng đậm, tựa như cả vùng biển mênh mông đang sục sội vậy.
Bộ tộc Kim ô vô cùng mạnh mẽ, từ xưa tới nay lần lượt xuất hiện hai ba vị Tiên vương, mãi cho tới đương đại này thì còn có một vị sống sót!
Có thể nói, đây là một chung tộc mà ngay cả thiên địa cũng phải đó kỵ.
"Ồ, là ta!" Nói tới đây thì con ngươi màu bạc của bạch hổ chợt biến thành màu vàng, đồng thời một luồng khí tức từ thể nội chảy xuôi, nó tựa như một vầng thái dương óng ánh ban trưa.
Thạch Hạo hít vào ngụm khí lạnh, suy đoán xấu nhất đã trở thành hiện thực, vương bên trong Nhà giam u tối đã nuốt chửng lẫn nhau và trở thành quái vật.
Con quái vật trước mắt này, tuyệt đối là như thế!
Ầm!
Nhưng mà, Liễu Thần hắc ám hiện tại cũng không một ai có thể địch được, hiện tại nó chính là một vị bá chủ, cuồng bạo xuất thủ, toàn bộ cành cây đều hóa thành tiên kim hắc ám.
Đồng thời, nó vận dụng tới một đại pháp khác, dung hợp trong thiên địa này tựa như đang khống chế ý chí thiên địa, thân cây hòa làm một với nhịp đập của thế giới này.
Ầm!
Hỏa tinh thái dương, kim ô vũ dực đều bị đánh văng, thân thể bạch hổ của con quái vật kia bị chấn cho lùi về sau.
Hai bên chém giết đầy tàn khốc, thế nhưng Liễu Thần hắc ám vẫn mạnh hơn, cuối cùng một xích thần màu đen đâm thủng lồng ngực của bạch hổ sau đó quấn chặt ép nó nứt thành bốn pahàn.
Vù, một luồng ánh sáng nguyên thần chạy ra và tiến vào bên trong cổ điện Tiếp đón.
Liễu Thần hắc ám muốn truy theo!
Xoẹt, từ bên trong cổ điện lao ra một cây kiếm thai đen kịt như mực, ánh đen chảy dài, đó chính là kiếm thai nguyên thần không gì không xuyên thủng, chém phá vĩnh hắn.
Sau khi Thạch Hạo thấy vậy thì con ngươi co rút lại, hắn nhận ra được, đó chính là Bình Loạn quyết!
Keeng!
Hắn giơ tay lập tức trong hư không hiện lên vô tận ánh kiếm, đây là môn kiếm quyết được hắn sáng tạo nên sau khi hắn dung hợp kiếm ý và Bất Diệt kinh lại, uy lực lớn vô cùng.
Ầm!
Phía trước cổ địa Tiếp đón chợt thiên địa rung chuyển.
Nơi này nổ tung, hai loại kiếm khí quá mãnh liệt tựa như muốn hủy diệt vạn vật vậy.
Trong lịch sử có ba đại kiếm quyết được mệnh danh là đại thuật sát phạt vô địch, hôm nay vậy mà một lúc hiện ra hai loại.
"Cũng hay đó, không ngờ ngươi cũng hiểu loại kiếm đạo này."
Bên trong cổ điện Tiếp đón truyền ra âm thanh lạnh lùng.
Xoẹt!
Nhưng lúc này, một vệt cầu vống lao ra khiến vạn vật điêu tàn, toát ra vẻ ai oán khi thần chết ma khóc, cùng với một loại lạnh lẽo khiến người tê dại da đầu, một vệt ánh kiếm quét tới.
"Tiên kiếp kiếm quyết."
Hống lông vàng khiếp sợ, hắn nhận ra laoị bảo thuật vô thượng này.
Sở dĩ khiếp sợ là bởi vì môn kiếm quyết này cũng được gọi là vô địch thuật, được đặt ngang hàng với Bình Loạn quyết, Thảo Tự kiếm quyết, là một trong ba đại kiếm quyết.
Kiếm ý của nó hùng vĩ bao la, khủng khiếp dọa người, giảng giải chính là kiếp nạn của tiên, một chiêu chém ra thì sinh linh Tiên đạo đều phải ứng kiếp.
Ầm!
Bàn tay của Thạch Hạo phát sấng, một quyền luân hồi nện tới khiến nơi đó rung lên bần bật, kiếm khí bị khuấy động ngang dọc chém chết vạn vật.
Ngoại trừ Liễu Thần hăc ám ra thì đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim, Hống lông vàng đều chấn động biến đổi sắc mặt.
Ba đại kiếm quyết đồng loạt xuất hiện!
Những môn này đều có lai lịch cực kỳ to lớn!
"Thảo Tự kiếm quyết!"
Nhưng lúc này, từ bên trong cung điện cổ lại truyền tới âm thanh như thế, trong hư không hiện lên vô số ngọn cỏ, mỗi một ngọn cỏ mọc ra chín chiếc lá rồi chợt xoay tròn, kiếm khí lan tỏa ngàn vạn tia!
Người này cũng nắm giữ cùng lúc ba đại kiếm quyết, chắc chắn làm người nghe phải kinh hãi!
Thạch Hạo không hề sợ hãi, hắn cũng nắm giữ loại kiếm quyết này nên lập tức triển khai, hai người cùng một loại kiếm ý không ngừng khuấy động nơi đây.
Giây lát đó, thiên địa biến sắc!
Tới cuối cùng, tiếng rung mạnh vang lên, cung điện rung lắc xuất hiện vết rách.
Tòa cổ điện được bố trí trận pháp Tiên vương tuyệt thế vậy mà hiện tại thiếu chút nữa đã bị hủy diệt.
Rốt cuộc thì sinh linh kia cũng đi ra, nó mọc ra tới chín cái đầu lâu, đầu lâu chính giữa có hình người, còn những đầu lâu còn lại có cổ thú, có ác điểu... đều mang theo khí tức Tiên vương.
"Lẽ hào hắn... đã dung hợp, nuốt chửng tới chín đại Tiên vương?!" Đạo nhân tiên kim cảm thấy việc này quá ghê rợn.
"Vậy thì ăn lấy ta một đòn diệt thế nào!" Sinh linh kia rất tự phụ, đầu người ở giữa có mái tóc xám dài tung bay, con ngươi màu xám, hắn ầm ầm lên tiếng rồi nổ ra một quyền.
Cả người đều hóa thành một tia chớp màu xám cực tốc lao tới, hắn rất mạnh mẽ và cũng vô cùng tự phụ, trong khoảng cách gần muốn giết chết Thạch Hạo.
Đây hoàn toàn chính xác là một tên bá chủ, vả lại còn mạnh hơn cả Côn đế!
Có thể nói, người này đã đạt tới cực hạn của thế gian, nếu đi tiếp nữa cũng chỉ có thể cân nhắc thành Đế.
"Không ngờ lại là Diệt thế quyền!"
Đệ nhị thiên hạ biến sắc vì nhận ra quyền ý vô địch kia, đây là pháp của một trong những người khai sáng ra hệ thống Tiên vực, uy năng mạnh mẽ không gì sánh được.
Rầm!
Thạch Hạo đồng dạng nắm quyền ấn đón đánh, hai bên bùng phát ánh sáng chói lóa, chiếu rọi ra ánh sáng vĩnh hằng.
Tiên quang bao phủ nơi này, hết thảy đều phải phai mờ và chỉ còn lại hai bóng người đang dây dưa với nhau, đang quyết đấu với nhau, chém giết đầy khốc liệt.
Phụt!
Cuối cùng, hai đại cường giả đều tung máu và lùi về sau.
"Tên quái vật nhà ngươi tại sao lại có loại quyền pháp này, lẽ nào bên trong Nhà giam u tối kia đã nuốt chửng nguyên thần của một tỏng những người khai sáng hệ thống Tiên vực?" Đạo nhân tiên kim quát hỏi.
"Pháp của ta quá nhiều, còn người mà ngươi nói chẳng phải đã chết từ lâu rồi sao, nếu như gặp nhau thì ai nuốt ai cũng khó nói lắm." Sinh linh chín đầu thản nhiên nói.
"Tới tột cùng ngươi là sinh linh như thế nào?" Thạch Hạo hỏi.
"Chẳng phải ngươi đã đoán ra rồi sao, chúng ta tới từ Nhà giam u tối, từng nuốt chửng lấy một ít nguyên thần và rồi mượn nhờ sự sụp đổ của cổ điện, khi nhà giam đó rạn nứt thì trốn thoát được."
Sinh linh chín đầu cũng rất thẳng thắn, hai tay chắp sau lưng cực kỳ tự phụ.
Con mắt màu xám của hắn nhìn chằm chằm Thạch Hạo, nhìn thân thể của hắn, nói: "Thể phách rất mạnh, bản vương thích rồi đó!"
Hắn muốn đoạt xác, thân thể hoàn mỹ thật sự rất khó gặp, đây là một bộ thân thển hắn rất coi trọng.
"Qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ các ngươi không phải vẫn luôn tìm kiếm những mảnh vỡ thân thể của từng người khi xưa à?" Thạch Hạo hỏi lần nữa.
"Không sai!" Sinh linh này gật đầu.
Thạch Hạo thầm than, lời đồn quả nhiên không phải giả, đúng y như thế.
Việc này cũng khiến cho hắn thông suốt nhiều thứ, trên người Tần Hạo có kột khối tiên cốt, vậy quá nửa là thuộc về những người này thành ra mới bị bắt và mang tới nơi này.
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- Momo, Viettelpay, Zalopay,: 0377078181
- Paypal: @ronkute
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc