[Dịch] Thế giới hoàn mỹ
Chương 1969 : Liễu Thần hắc ám.
Chương 1969 : Liễu Thần hắc ám.
Tới hiện giờ hắn đã giết ra được uy danh hiển hách, mặc dù chỉ là Tiên vương vừa mới xuất hiện thế nhưng không hề kém cạnh ai cả, thậm chí có thể tung hoành khắp thiên hạ, quét ngang cường địch.
Hiện giờ lại có người dám mưu đồ với hắn, muốn ép hắn vào con đường chết ư, muốn mượn tay của dị vực để săn giết hắn trong Giới hải.
Chuyện như vầy khiến hắn tức giận căm phẫn, hắn chém giết ở bên ngoài thế nhưng bên trong Tiên vực thì lại có người hành sự như vầy, mượn tay kẻ địch để trừ khử hắn.
"Đúng rồi, xưa giờ ta cũng không phải là sinh linh của Tiên vực, chỉ là một vị khách qua đường mà thôi, thế giới này không thuộc về ta, nói gì là người cùng phe chứ!"
Thạch Hạo lạnh lùng nói, trong mắt mang theo sát quang vô tận rồi trở nên thâm thúy.
Lần này đã khiến hắn rất thất vọng, phía sau lại có người dám làm như vầy với hắn, thật là gan to bằng trời, ác độc tới cùng cực nên khiến sát ý của hắn tăng mạnh trước nay chưa từng có.
Một ít vương giả hoảng sợ, khi nhìn thấy dáng vẻ của Hoang thì đều lộ vẻ sầu lo, có thể nói ra lời này thì hắn muốn rời khỏi Tiên vực ư?
Đây chính là đại sự vô cùng gay go!
Hiện giờ Hoang có tu vi ra làm sao? Nếu như hắn ruống bỏ Tiên vực thì tổn thất quá to lớn, vả lại nếu như làm ra một ít động tĩnh lớn thì Tiên vực lại càng hao tổn nnữa.
"Đạo hữu bớt giận!" Có người mắt nhắm mắt mở tiến lên khuyên can.
Dù cho là Bàn vương, Hỗn Nguyên Tiên vương cũng tiến lên truyền âm với hắn, nói hắn chớ có tức giận, Tiên vực tất sẽ cho hắn một câu trả lời.
"Đạo hữu, sau khi chúng ta nhận được tin tức thì đã giết thẳng ra Tiên vực, chạy ngay tới Giới hải để tiếp đón ngươi, xin đừng có sinh lòng khúc mắc gì cả." Có ngươif nói.
"Ta chỉ hỏi một câu, lão già kia đang ở đâu?" Thạch Hạo biểu thị lòng biết ơn với những người này, thế nhưng lão già kia lại khiến hắn sinh ra sát niệm vô cùng mãnh liệt.
"Đạo hữu, xin hãy bớt lại cơn lửa giận!" Chư vương tiến lên khuyên can, nói hắn không nên vọng động làm gì.
Những người này dù sao tới đây cũng là vì cứu hắn, cho nên Thạch Hạo cũng không thể không cho chút mặt mũi được.
"Ta chờ hắn tới gặp ta!"
Thạch Hạo nói xong câu này thì mang nhân mã của Thiên đình rời đi.
"Đạo huynh!" Phía sau có người lên tiếng.
"Cảm ơn các vị đạo hữu đã giúp đỡ, ta đi dưỡng thương, ngày sau sẽ tới báo đáp các vị." Thạch Hạo ôm quyền.
Mọi người cảm thấy hổ thẹn, nói là đi Giới hải để tiếp đón nhưng thực sự bọn họ chẳng hề giúp đỡ đại ân gì cả, Hoang quá dũng mãnh, một người chém giết trong Giới hải và tác dụng của bọn họ cũng chỉ là mở ra con đường tiến vào Tiên vực mà thôi.
Sau khi trở về thì Thạch Hạo cẩn thận tìm hiểu tình hình.
Đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim đều tức giận, Thạch Hạo lại bị nhốt ở bên ngoài và phía sau lại có truy binh theo sát, vậy mà lại không thể tiến vào trong được.
Đồng thời bọn họ cũng nói ra một chuyện khiến Thạch Hạo nổi giận.
Người được gọi là lão tiền bối kia sau khi trở về đã nhanh chóng hưng binh vấn tội, ép bức Thiên đình, khí thế mạnh bạo không gì sánh được.
Nếu như không phải có đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim tọa trấn thì khả năng Thiên đình đã nguy rồi.
Đồng thời Bàn vương cũng nhanh chóng chạy tới, ngoài ra sư phụ của A Man cũng kinh động và ra tay bảo vệ nơi này.
"Tên được gọi là lão tiền bối kia kinh khủng vậy à?" Thạch Hạo thay đổi sắc mặt.
"Là một vị bá chủ từng có uy danh hiển hách ở Tiên vực này, bốn phương đều tôn kính, vô cùng mạnh mẽ!" Đệ nhị thiên hạ trịnh trọng nhắc nhở.
Nếu không, Tiên vương bình thường vừa mới trở về thì làm sao có thể chi phối những tên tiên tướng trấn thủ thông đạo kia chứ, chủ yếu là do uy danh ngày xưa quá thịnh.
"Ngươi bị thương à?" Đạo nhân tiên kim hỏi.
Điểu gia và Tinh Bích đại gia đều lo lắng, Thạch Hạo vô cùng cường hãn và đã thể hiện rõ như ban ngày ở Giới hải, thế nhưng phần đa Tiên vương một khi bị thương thì là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Thạch Hạo gật đầu, nói: "Cổ khí khởi nguyên rất đáng gờm, ta cần bế quan một quãng thời gian để dưỡng thương."
Thiên đình rất an bình, không có bất cứ động tĩnh gì cả.
Mọi người của ngoại giới đều đang suy đoán, khả năng Hoang đã phụ trọng thương khó lòng tưởng tượng được.
Nếu khong, với tính cách của hắn thì làm sao sẽ yên tĩnh như thế chứ?
Trong một hang động đá Thạch Hạo đang bế quan tu dưỡng, hắn bị thương quả thật là không giả thế nhưng cũng không hề nghiêm trọng như trong tưởng tượng của mọi người, hắn chủ yếu đang lĩnh hội lại quá trình của trận chiến vừa rồi.
Cổ khí khởi nguyên đã để lại ấn tượng quá sâu sắc cho hắn, có thể uy hiếp đầy nghiêm trọng tới hắn!
Trong mắt Thạch Hạo, đây chính là một trong những đại sát khí của hiện tại, quá nguy hiểm mà.
Một khi hoàn toàn mở ra chiếc rương đó thì sẽ xảy ra chuyện gì? Hắn đang suy nghĩ.
Hắn không biết dị vực có phát hiện món cổ khí này từng rạn nứt hay không.
Lúc hắn rời đi, rời xa chiếc rương kia và không còn tiếp xúc nữa thì vết rạn nứt trên thân rương cũng dần dần biến mất.
Vết thương của Thạch Hạo sớm đã chữa khỏi, và hắn đang nghiêm cứu về những đồ vật trên người mình, tới tột cùng là thứ gì mà lại có thể mở ra được cổ khí khởi nguyên?
Quả thật trên người hắn có một vài thứ đặc biệt, đều là độc nhất vô nhị, ví dụ như kiếm thai Đại La, tảng đá đen thui được mang về trong động phủ của người tiên kim bảy màu, khối xương trắng bóng ghi lại Nguyên thủy chân giải...
Ngoài ra còn có một chùm lửa từng đi kèm với Tam thế đồng quan, hiện giờ cũng đang ở trong cơ thể hắn.
Tới cấp độ Tiên vương thì Thạch Hạo cũng đã nhìn ra được điểm kinh khủng của chùm lửa này.
Nó khắc lại các loại đại đạo trên thế gian!
Tới tột cùng là thứ nào?
Còn có chiếc rương gỗ mục kia nữa!
Ngày xưa, chiếc rương gỗ mục này không cách nào thu vào trong pháp khí không gian được, thế nhưng sau khi Thạch Hạo trở thành Tiên vương thì vấn đề này dần dần đã được giải quyết.
Đương nhiên, chuyện này là sau khi hắn trở thành bá chủ trong Tiên vương thì mới làm được.
Ban đầu tiến vào lĩnh vực Tiên vườn thì hắn cũng không thể nào thu hồi được rương gỗ mục, chỉ có thể cầm nơi tay mà thôi.
Thạch Hạo nghiên cứu tới nửa ngày nhưng cũng không thể xác định được, tới tột cùng là đồ vật nào có thể mở ra cổ khí khởi nguyên kia.
"Một hạt giống hóa thành chìa khóa." Hắn khẽ nói.
Đột nhiên Thạch Hạo bừng tỉnh, hai mắt chói lóa hào quang, hắn nghĩ tới một loại khả năng, vẫn luôn tìm kiếm ngoại vật mà quên đi bản thân mình.
"Ta Lấy thân làm chủng, chuyện này..."
Sau khi nghĩ tới khả năng này thì làm sao hắn không chấn động chứ, thế nhưng rất nhanh liền phủ định, hạt giống này đã được truyền lưu từ vô số kỷ nguyên trước rồi.
Hắn Lấy thân làm chủng thì chỉ mới thành công ở đương đại này, hẳn là không phải.
Dù nói gì thì hắn biết, chính mình có thể mở ra được chiếc rương kia, phá giải bí mật chung cực của cổ khí khởi nguyên.
Thạch Hạo cẩn thận cất đi những thứ này, chỉ cần bảo vệ đuọc thì sớm muốn gì cũng sẽ biết.
Tiếp đó, Thạch Hạo lấy nguyên thần của tên Vương Bất hủ vừa mới chém giết trước kia từ trong ao ra, rồi bắt đầu quan sát tình huống của hắn.
Bởi vì, hắn từng ném nguyên thần của kẻ này về phía cổ khí khởi nguyên và khiến hắn kêu la thảm thiết, lúc đó đã xảy ra dị biến.
"Đang suy kiệt, lâu dần thì nguyên thần sẽ bị tiêu diệt?" Thạch Hạo lộ vẻ kinh sợ, cổ khí khởi nguyên thật sự là kinh khủng, lực sát thương kinh người.
Mấy năm sau Thạch Hạo xuất quan, sau khi gặp mọi người của Thiên đình thì hắn kêu gọi Thiên Giác nghĩ tới mật thất, tiếp đó thả ra nguyên thần của Hạc Vô Song.
"A..." Con mắt của Thiên Giác nghĩ đỏ bừng, huyết lộ lăn dài, hắn nhớ tới huynh trưởng mình, nghĩ tới mấy vị tỷ tỷ của mình, những người thân kia đã không thể gặp lại được nữa.
Đây là chấp niệm của nó, giờ khắc nào cũng sục sôi, khi nhìn thấy được đại cừu nhân thì nó căm tức tới điên người.
"Ta muốn tự tay giết hắn, ta muốn tự tay giết hắn!" Thiên Giác nghĩ rống lớn.
Rất nhiều người nghe được âm thanh như phát điên của Thiên Giác nghĩ, hắn như nổi điên rồi, mái tóc với thân thể hình người rối bời tiếp đó là hóa ra bản thể.
Từ sau ngày hôm đó, Thiên Giác nghĩ đã biến mất.
Chỉ có cao tầng mới biết nó đã phát điên và rơi vào trong tu luyện điên cuồng, cuối cùng là tiến vào trong vùng đất đại hung thuộc về bộ tộc Thiên Giác nghĩ ở Tiên vự này.
Đó là tổ địa của bọn chúng, nó bắt nguồn từ Tiên vực thế nhưng sau khi tộc này diệt vong thì nơi đó đã sụp lún, ẩn chứa sát cơ vô tận.
Thiên Giác nghĩ bị kích thích vì Hạc Vô Song ở cảnh giới Tiên vương, nếu không phải có Thạch Hạo thì nó căn bản giết không được người này.
Nó muốn quật khởi, nó muốn bế quan nên tiến vào tổ địa của tộc mình, không ngại liều chết rèn luyện bản thân ở đó.
Hắn nhờ Thạch Hạo phong ấn nguyên thần của Hạc Vô Song lại, tương lai sau này sẽ tự tay mình kết thúc.
Thạch Hạo gật đầu đồng ý, kích thích lên đấu chí vô tận của Thiên Giác nghĩ thì rất có thể nó sẽ phá quan thành vương, Thạch Hạo chờ mong một ngày đó.
"Lão già kia không tới à?" Thạch Hạo hỏi Điểu gia cùng Tinh Bích đại gia.
"Không có, thế nhưng lại có Tiên vương có quan hệ không tệ với hắn từng tới tìm hiểu thương thế của ngươi." Đệ nhị thiên hạ nói.
"Lão chết tiệt!" Sát ý trong mắt Thạch Hạo càng tăng hơn, đối phương còn muốn động thủ với mình nữa à? Thân là Tiên vương, một khi nổi giận thì có thể hiện ra hàng loạt dị tượng.
Ngày hôm đó, bên trong vùng vũ trụ này mấy gió rung chuyển, huyết vân đỏ đậm che kín bầu trời.
Thạch Hạo xuất kích tựa như lôi đình, điên cuồng không gì sánh được, chấn kinh tất cả mọi người.
Hắn chủ động giết tới tận cửa, có Tiên vương ven đường khuyên can thế nhưng đều bị sát ý của hắn chấn nhiếp thối lui.
Hoàn toàn chính xác, đây sẽ là một cuộc đại chiến đỉnh cao.
Không thể không nói, lão tiền bối này thần thông quảng đại, pháp lực vô tận, quả thật là một vị bá chủ, có thể chém giết cả ngàn hiệp với Thạch Hạo.
"Tiểu bối, ngươi muốn phản Tiên vực à?" Lỗ Cốc quát mắng.
Hắn đã hối hận, sự mạnh mẽ của người trẻ tuổi này đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn, còn lợi hại hơn cả lời đồn.
Việc này khiến hắn không cách nào hiểu được, một nhân tài chỉ vừa mới xuất hiện thì làm sao có thể mạnh mẽ như vầy, khiến cho một vị bá chủ như hắn cũng phải cảm thấy vất vả không cách nào chịu đựng nổi.
Lỗ Cốc, niên đại được sinh ra xa xưa tới kinh người, tu đạo năm tháng dài đằng đẵng, thiên tài tới cỡ nào mà chưa từng thấy qua chứ, thế nhưng hoang vẫn là người đầu tiên hắn gặp phải.
"Ngươi có thể đại biểu cho cả Tiên vực? Nếu như ngươi có thể, vậy thì ta sẽ rời khỏi Tiên vực, thế gì sao nào?!" Thạch Hạo quát lớn.
Lời nói này mà hắn cũng dám nói, đổi lại bất kỳ một vị Tiên vương nào sẽ không dám.
Phụt!
Đại chiến tới cuối cùng, Thạch Hạo dùng tay không xé rách lão tiền bối này, và trấn áp nguyên thần của hắn trong ao pháp tắc.
Không phải là giết không được mà hắn phát hiện, lưu lại nguyên thần của người này thì sẽ có tác dụng lớn, ví dụ như có thể kích nổ cửa thành của dị vực Tiên vực.
Nếu như để người khác biết được hắn lưu lại nguyên thần của những người này làm gì thì chắc chắn sẽ trợn tròn mắt nói không nên lời, đây là một lãng phí vô cùng xa xỉ!
Người khác nếu có thể giam cầm được nguyên thần của một vị Tiên vương thì nhất định sẽ có cách nghĩ khác, sẽ nghiên cứu đạo quả và tìm các cướp đoạt.
Thạch Hạo Lấy thân làm chủng, hiện giờ không cần mượn vật ngoài, nếu không cũng sẽ không mạnh mẽ như vầy, hắn bước lên con đường của chính mình nên hiện tại không cần những thứ này.
Hắn đang suy nghĩ, có thể dùng nguyên thần Tiên vương để giúp đỡ cho một ít thần tướng của Thiên đình.
Lỗ Cốc bị chém, lập tức gợi ra sóng lớn ngập trời.
Tiên vực như gặp động đất, các tộc không ai không chấn kinh, chuyện này tựa như đâm thủng trời cao, một vị bá chủ lại bị Thạch Hạo giế chết, thật sự đã uy hiếp các tộc.
Cũng có người tới cầu tình nhờ Thạch Hạo thả nguyên thần của Lỗ Cốc ra, nói đây chính là chí cường giả một đời của Tiên vực, bảo vệ vùng đất này tuyệt không thể thiếu hắn được.
Thạch Hạo từ chối thẳng, có thể lưu lại Lỗ Cốc thế nhưng hắn sẽ rời khỏi Tiên vực.
Trải qua cuộc chiến này thì Thạch Hạo đã xác lập được địa vị bá chủ của mình, trước kia khi giết đám người Ngao Thịnh, Thái Thủy... thì hắn đã có thần uy hiển hách, không ai dám chọc giận cả.
Thế nhưng, chung quy lại là hắn quá trẻ, một ít lão già từ trong Giới hải trử về vẫn không quá tôn trọng hắn, cậy già lên mặt.
Trrải qua trận chiến này thì địa bị bá chủ trong Tiên vương của hắn lần nữa tăng lên, không ai dám làm trái, nhất thời thiên hạ các tộc không ai không kính nể!
Hơn nữa hắn không chỉ có một lần giết vào trong dị vực, ngay cả Côn đế mà cũng bị đánh bại cho nên lại khiến uy danh tiến về đỉnh cao!
Năm tháng dần trôi, hai mươi vạn năm cứ thế qua đi.
Trong hai mươi vạn năm này, Giới hải đã xảy ra rất nhiều cuộc bạo loạn, có sinh linh mạnh mẽ lên bờ giết thẳng về Tiên vực, xông thẳng dị vực, bùng phát rất nhiều lần nguy cơ lớn.
Trong lúc này, Thạch Hạo cũng tự mình tham dự vài lần đại chiến, có một lần nghiêm trọng nhất, hắn tự tay đánh chết một vị bá chủ bên trong Giới hải.
Sau mươi vạn năm qua đi, tình hình lại càng nghiêm trọng hơn, lần này là lần bết bát nhất, trong chiến dịch này Tiên vực chết trận tới sáu vị Tiên vương, nhiều vùng vũ trụ bị đánh cho tả tơi.
Hắc ám náo loạn, lần sau khủng khiếp hơn lần trước.
Đáng vui nhất chính là, Hoang quật khởi, tu vi càng ngày càng mạnh mẽ, có một lần vô cùng nguy hiểm, hắn giết tới điên cuồng, máu me be bét khắp người, một lần tiêu diệt hai vị bá chủ tới từ bên trong Giới hải, đồng thời quét ngang về sau, xông vào Giới hải rồi đại khai sát giới.
Đây là niên đại của mưa máu tung bay, cũng là thời kỳ bùng phát kiếp nạn Tiên vương.
Cao thủ trên thế gian không ngừng héo úa!
Thạch Hạo nhạy cảm phát hiện, có cường giả mạnh hơn đang hấp thu vết tích của Tiên vương chết đi và thu được đạo quả của bọn họ.
Vì thành Đế, thảm kịch trên thế gian này càng ngày càng nhiều hơn.
Bảy mươi vạn năm qua đi, rốt cuộc cũng chào đón được một khoảng thời kỳ êm dịu, chiến loạn hơi giảm một chút thế nhưng mọi người đều biết, chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão lớn mà thôi.
Thạch Hạo lợi dụng mười vạn năm để yên lặng bế quan, đánh bóng bản thân, hắn muốn phá vương thành Đế!
Trong giai đoạn bình yên này Thạch Hạo cũng đang suy diễn, hắn muốn biết hiện giờ Liễu Thần đang ở nơi nào, phái người đi tìm kiếm toàn bộ vết tích mà Liễu Thần đã lưu lại trước kia.
Cuối cùng, Thạch Hạo chuyển động thân thể, mạnh mẽ như hắn cũng phải trả giá nhất định thì mới có thể suy diễn ra được chút manh mối về Liễu Thần.
"Hoang, lại tiến vào Giới hải nữa rồi!"
Nhất cử nhất động hiện giờ của Thạch Hạo đều tác động tới tâm thần của vô số người, hắn quá mạnh mẽ, một khi có cử động thì Tiên vương đều sẽ thức tỉnh, đều sẽ chú ý.
Cho tới dị vực, sau khi nhận được bẩm báo thì cũng quan tâm mật thiết.
Thế nhưng, lần này tạm thời không có ai tiến vào Giới hải ngăn chặn hắn cả, bởi vì trong mấy chục vạn năm này hắn đã giết nên uy danh hiển hách, không mấy ai đồng ý đi trêu chọc hắn cả.
Ven đường đi, hắn cứ thế giết địch, phàm là sinh linh muốn tiến công Tiên vực thì đều bị hắn giết chết không ít.
Thạch Hạo vừa đi đã là hai vạn năm, rốt cuộc hắn cũng leo lên một hòn đảo.
"Trận pháp truyền tống, thực sự hiếm thấy mà!"
Bên trong Giới hải này không cách nào bố trí được trận pháp, chỉ có những hòn đảo đặc biệt thì mới có tạo hóa này, trong tình huống bình thường đều bị tiêu diệt cả.
Một trận pháp có thể giúp Tiên vương bớt đi mấy chục vạn năm, nếu không, cứ phi hành như vầy thì không biết năm tháng nào mới có thể tiến vào nơi sâu nhất trong Giới hải.
Vù!
Trận pháp đan dệt ánh sáng, Thạch Hạo rời đi.
Khi hắn lại xuất hiện thì vẫn là ở một hòn đảo nơi sâu trong Giới hải, nơi này lưu chuyển ánh sáng lộng lẫy và mang theo một loại khí thế thần thánh và yêu dị nào đó, rất là quái lại=.
Thạch Hạo chấn kinh!
Hòn đảo này rất lớn và cũng rất trống trải.
Phía ngoài hòn đảo là sóng lớn mãnh liệt, mù mịt khắp chốn, không thấy được phần cuối và cũng không cách nào thấy được nơi xa.
Bên trên hòn đảo có một gốc liễu khổng lồ vô biên, nó chọc thẳng vào trong tầng mây, rủ xuống ngàn tỉ cành lá và mang theo sức mạnh của trật tự.
'Liễu Thần!"
Thạch Hạo hét lớn, hắn xông về trước thế nhưng khi tới gần thì chợt dừng lại.
Bởi vì, cả gốc liễu đều đen kịt như mực, ánh đen lan tỏa, cành cây ngọn lá tựa như mặc ngọc khắc thành vậy, ánh đne chảy xuôi, khí tức kinh khủng.
Đây là một gốc liễu hắc ám!
Liễu Thần đã rơi vào trong hắc ám?
Trong lòng Thạch Hạo trở nên nặng nề!
Cây liễu này rất yên ắng tựa như bị phong ấn và cũng giống như đang trầm miên, nó không thể thức tỉnh nữa.
Tâm trạng của Thạch Hạo nặng nề, có ngàn vạn lời muốn nói thế nhưng nhất thời không nói nên lời, hắn yên lặng tới gần.
Bỗng dưng thần sắc của hắn cứng ngắt vì nhìn thấy được một tấm bia đá, bên trên có cốt văn rất rõ ràng ghi lại một chút chuyện, đó là do Liễu Thần lưu lại!
"Bỏ qua thể xác, đặt chân hắc ám, lướt ngang thời khắc sống còn..."
Thạch Hạo chấn kinh, hắn đọc kỹ từng chữ một, chăm chú quan sát bia văn và hiểu rõ được một chút chân tướng kinh người.
Liễu Thần đã bỏ qua thể xác, muốn dùng nguyên thần để tiến vào hắc ám và tới vùng đất cuối cùng kia của Giới hải, nó cứ thế giết thẳng tới như vậy.
Đồng thời, còn có một chút ghi chép khác nữa.
Liễu Thần không chỉ niết bàn mỗi một lần, nó từng lưu lại một ít pháp thể khi lột xác ở khắp nơi, ví như thân cây màu đen trước mắt này.
Trước khi rời đi thì Liễu Thần kích hoạt toàn bộ tích lũy trong mấy thế, toàn bộ sức mạnh niết bàn tập trung hết vào một thân, thực lực đột phá tới một tình huống rất khủng khiếp.
Nó nhớ lại quá khứ, hiểu hết những việc trước khi niết bàn.
Cuối cùng, nói suy nghĩ cẩn thận và phát hiện, muốn vượt biển tới phần cuối thì cần phải tiêu tốn năm tháng dài đằng đẵng.
Cuối cùng, nó lựa chọn một con đường mà không một ai dám tưởng tượng ra được, chủ động để hắc ám ăn mòn, bỏ qua thân thể và để mặc cho nó sinh ra nguyên thần mới.
Mà nguyên thần chân chính của nó thì lại tiến vào trong Nhà giam u tối, lựa chọn đột phá từ nơi này và giết thẳng về vùng đất chung cực!
===========
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- Momo, Viettelpay, Zalopay,: 0377078181
- Paypal: @ronkute
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc