[Dịch] Thế giới hoàn mỹ
Chương 1966 : Tung hoành dị vực.
Chương 1966 : Tung hoành dị vực.
Côn đế phía trước, Thạch Hạo đuổi sát theo sau, đại chiến kinh thiên!
Giữa hai người đều sục sôi chùm sáng Tiên vương, khí tức bất hủ mãnh liệt, lúc tinh huyết lướt ngang thiên địa thì nhật nguyệt tinh thần đều tịch diệt, chiến đấu quá khủng khiếp.
Đó là một tòa thành, là một trong những cánh cửa của dị vực, Côn đế xông thẳng vào và Thạch Hạo truy sát tiến theo vào trong dị vực, trong thành có sinh linh ngăn cản thế nhưng làm sao có thể ngăn cản được vương?
Phụt phụt phụt...
Phàm là sinh linh công kích Thạch Hạo thì không ai không tan xương nát thịt, bị khí thế Tiên vương nghiền ép hóa thành từng chùm máu tươi, cơ bản không cùng một cấp độ.
"Côn đế, ngươi nạp mạng đi!" Thạch Hạo giết tới đỏ cả mắt, mái tóc rối bời, máu tươi chảy đầy cơ thể.
Ầm!
Hắn nhanh như tia chớp, một bước hạ xuống là một vùng sao trời thụt lùi về sau, hắn nắm lấy quyền ấn đấm thẳng tới sau ót của Côn đế hòng diệt nguyên thần của hắn.
Tới tầng thứ này của bọn họ thì chỉ có công kích nguyên thần thì mới hữu hiệu nhất, nếu như muốn tiêu diệt hoàn toàn thì phải chém giết nguyên thần của nó!
Ven đường đi, rất nhiều tinh đấu bị đánh hạ, là khi Thạch Hạo vung ống tay áo đã đánh rơi những tinh đấu này, cảnh tượng dọa người.
Gào!
Côn đế rống lớn xoay người lại, một tay nắm pháp ấn còn tay kia cầm lấy bình luyện tiên đánh giết tới Thạch Hạo.
Lập tức, nơi đây là vô số mưa ánh sáng, ráng màu ngập trời, đó là pháp lực của Vương Bất hủ cùng với tinh huyết của hắn lan tỏa tới cùng cực, uy năng cường tuyệt.
Thạch Hạo bị chấn cho lùi lại, khóe miệng tràn ra vệt máu tươi, chiến đấu ở trình độ như vầy thì dù cho hắn đã tu thành Bất Diệt kinh cũng vẫn bị thương.
Có thể tưởng tượng ra được, nếu là Tiên vương khác tới thì thân thể chắc chắn đã bị kích nứt thành bốn mảng, Côn đế tay cầm bình luyện tiên toát lên dáng vẻ vô địch.
Phụt!
Côn đế cũng không hề dễ chịu gì, một cánh tay cong vòng do quyền ấn của Thạch Hạo đập nát, máu thịt be bét, xương vụn đều hiện ra ngoài.
Ngoài ra, nơi ngực của hắn thông suốt từ trước ra sau, bị một cánh tay khác đang cầm kiếm thai của Thạch Hạo đâm thủng bị trí nơi tim, ánh sáng đỏ đậm không ngừng chảy xuôi.
"Giết!"
Bọn họ chém giết vô cùng khốc liệt, huyết dịch tung tóe và từng nôi sao lớn lờ tối biến mất khỏi thế gian.
Phàm là những thứ bị vương huyết hoặc là tiên huyết rơi trúng thì chắc chắn sẽ tan rã, trên thực tế vùng tinh vực này đã chẳng còn ra hình thù gì nữa rồi.
Vương Bất hủ thống trị vùng vũ trụ này bị kinh động, nổi giận đùng đùng rồi giết thẳng tới.
"Côn đế tiền bối, ta tới trợ giúp người!"
Sau khi hiểu rõ tình huống thì vị Vương Bất hủ này cũng giết thẳng vào.
Từ cách xưng hô thì có thể thấy được thân phận cực cao của Côn đế khi ở dị vực này, dù gì, đều là Vương Bất hủ thì đã có thể xưng hô là đạo hữu rồi, thế nhưng hắn vẫn gọi là tiền bối như trước kia.
"Vù!"
Kiếm thai Đại La rung lắc phát ra ánh sáng chói mắt và đi kèm là mưa ánh sáng, có người phi tiên còn có người ngồi trên quan tài cổ, mộ lớn được biển máu chảy qua, đỏ đậm khắp chốn, mộ lớn sụp lún.
Ầm!
Tên Vương Bất hủ kia bị thương, đã bị một chiêu kiếm này của Thạch Hạo chém cho thổ máu thối lui.
Việc này khiến hắn sợ hãi, Hoang mạnh tới mức nào? Hắn suy đoán không ra.
Lúc này, sự chú ý của Thạch Hạo đều nằm hết trên người Côn đế, sở dĩ phát sinh một đòn như vậy cũng là vì chủ yếu công kích về chủ nhân của bình luyện tiên.
Ầm!
Lúc này, bình luyện tiên hóa lớn tựa như ngọn núi đầu tiên từ trước tới nay, cứ thế đè xuống khiến người khó thở.
Mạnh như Thạch Hạo thì thân thể cũng lảo đảo loạng choạng, tựa như trên lưng đang vác lấy cả bầu trời sao, toàn bộ vũ trụ này.
Hắn chống đỡ lấy uy thế nặng nề như thế!
"Giết!"
Thế nhưng hắn cũng đang ghét lớn, triển khai thần thông của mình, sáu bí cảnh lớn đồng thời phát sáng và ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành nên bí thuật vô thượng của chính mình.
Giây lát đó, sung lưng hắn có cánh côn bằng xuất hiện, có ngọn lửa chân hoàng niết bàn mãnh liệt, hắn tăm rửa trong ngàn tỉ luồng ánh sáng rồi tránh thoát khỏi thứ này.
Ầm, Thạch Hạo một quyền đánh văng bình luyện tiên bay qua bên một vùng vũ trụ khác.
Ầm!
Chưởng của Côn đế đã tới, tàn nhẫn và tinh chuẩn, vô tình và cay độc, con ngươi màu bạc của hắn hóa thành chữ Thập đánh vỡ hư không, bàn tay tựa như đao chém đi một mảng nơi bụng của Thạch Hạo.
Hắn muốn chém lìa nơi hông của Thạch Hạo, hạ thấp sức chiến đấu của hắn.
Vù!
Bên trên thân thể của Thạch Hạo lấp lánh ký hiệu, đó là quy tắc đại đạo bất diệt, cơ thể hắn cứng chắc mạnh mẽ tới đáng sợ.
Tuy rằng bị chém bay một mảng và máu tươi không ngừng chảy ra, thế nhưng thân thể của hắn phát sinh ánh sáng vạn trượng óng ánh cực kỳ để ngăn cản lực phá hoại của chưởng ấn kia lại.
Thân thể của Thạch Hạo đang khép lại, mạnh mẽ tới kinh người, Côn đế bị chấn cho lùi lại, đây chính là sự thể hiện một cách tự nhiên của Bất Diệt kinh.
Cũng trong lúc đó, quyền ấn của Thạch Hạo không gì sánh được đánh xuyên lồng lực của Côn đế, khiến nơi đó lần nữa thông suốt và một trái tim màu đỏ bạc bị xé rách.
Vù!
Cũng trong lúc đó, kiếm thai Đại La tựa như cầu vồng kinh thiên lao tới như muốn cắt lìa vũ trụ này, uy năng tuyệt thế.
Côn đế rên lên một tiếng đi kèm theo đó là dòng máu bắn ra, hai tay của hắn ôm chặt nơi cổ đồng thời nhanh chóng lùi lại, con ngươi co rút, trên mặt lạnh lùng cực kỳ.
Đầu lâu của hắn thiếu chút nữa đã bị chém lìa, đòn đánh kia của kiếm thai Đại La quá nhanh, không gì không phá!
Kiếm thai đã được người tí hon ngồi bên trong tiên quang trên đỉnh đầu của Thạch Hạo tế luyện và điều khiển, chém ma giết tiên, phá tan vạn linh.
Đầu lâu thiếu chút nữa đã rơi xuống đã khiến Côn đế giật nảy mình, từ ngàn tỉ năm tới nay có mấy ai có thể làm thương hắn như vậy chứ, khiến cho con ngươi màu bạc của hắn càng lạnh giá hơn.
"Tên đao phủ ghe tởm nhất trong lịch sử, chết đi cho ta!"
Thạch Hạo hét lớn, thế tiến công càng mạnh bạo hơn, tất cả chùm sáng Tiên vương quanh người chợt xé tan vũ trụ này, muốn đại khai sát giới ở nơi đây, muốn giết chết Côn đế.
Hắn nghĩ tới cửu Thiên thập Địa, cũng bởi vì gót sắt của dị vực nên đã chết bao nhiêu sinh linh rồi? Nhiều người vô tội hóa thành máu và xương như thế.
Có rất nhiều người đã đứng lên chống trả nên đã tạo thành tổn thương trong lòng người khi nhớ lại chuyện xưa.
Đế quan, những nhân vật già cả kia, những đại thống lĩnh không sợ chết kia, người sau theo bước người trước, máu huyết rơi khắp Biên hoang.
Đế thành nguyên thủy, đốt cháy hạ xuống, đời sau của bảy vương Biên hoang gần như chết sạch cả!
Hiện giờ Đế quan đã không còn, đã bị người san bằng, cửu Thiên thập Địa đã không được trọn vẹn, bị người hủy đi chẳng ra hình thù gì nữa.
"Ầm!
Đại chiến kịch liệt, phạm vi lan ra rất rộng lớn, vị Vương Bất hủ bên cạnh kia ngơ ngác phát hiện, dù cho hắn có ra tay giúp đỡ Côn đế thì cũng không đủ sức.
Phụt!
Côn đế nhuốm máu, lần nữa xém tí bị chém lìa hông, hắn xoay người rời đi, quyết định không muốn ham chiến nữa, không muốn liều mạng với Thạch Hạo nữa.
Chiếu đấu như vầy thì làm sao có thể giấu được những cường giả khác chứ?
Từng vị Vương Bất hủ lần lượt thức tỉnh trong cơn trầm miên rồi trông lại nơi đây, cũng có một ít người xuất thủ.
Thế nhưng Thạch Hạo tựa hồ phát điên không hề từ bỏ, vẫn đang đuổi giết Côn bằng, muốn tiêu diệt vị cường giả lâu năm này.
Thời khắc này, chư hùng của dị vực đều sợ hãi, Côn đế là ai, hiện giờ mơ hồ đã là đệ nhất cao thủ của dị vực, thế nhưng lại thua vào tay Hoang?
"Tiểu bối, chớ có khinh người quá đáng, ngươi cho rằng hôm nay có thể chém được hồn phách của ta à?" Côn đế quát lớn, tốc độ của hắn cực kỳ nhanh trốn về nơi sâu nhất.
Từng vùng vũ trụ ven đường chạy trốn đều là ranh giới của từng Vương Bất hủ khác.
Mái tóc của Thạch Hạo bay ngược tựa như lửa cháy phát ra ánh vàng, cả người đều hừng hực, toàn thân như đúc từ vàng ròng, uy mãnh tới kinh người.
Pháp thể của hắn lúc này không gì không xuyên thủng, tranh đấu lung tung như vầy khiến cho từng tòa trận pháp của Vương bất hủ ven đường đi đều bị xuyên thủng.
Pháp thể của hắn vững chắc, thần dũng vô địch!
Xoẹt!
Rốt cuộc Côn đế không còn trốn nữa, hắn hạ xuống bên trên một khu vực vững chắc bất diệt rồi chợt quay đầu nhìn về phía Thạch Hạo.
Đây là một khu cổ địa bồng bềnh trong vũ trụ, vững chắc bất hủ.
Nơi đây rất lớn, phía trước có một ngôi thần miếu phát ra hào quang màu vàng óng ánh, thần thánh vô cùng, đi kèm theo đó là mưa ánh sáng khiến nơi đây vô cùng an lành.
Nó tựa như có thể hóa giải sự phân tranh trên thế gian, tiêu diệt sát ý trong chư thiên.
Nơi này yên tĩnh an lành thần thánh tới yêu dị làm người khác không biết diễn tả ra sao.
Dị vực vì tìm kiếm hạt giống kia nên đã không tiếc hủy đi ctt, đồ diệt vạn linh, những Vương Bất hủ nơi đây ai chẳng dính đầy máu tươi nơi tay.
Nhưng, nơi đây lại có một vùng đất yên ắng như vầy, thánh khiết hoàn mỹ như muốn người quên đi mọi thứ, chém sạch sát ý.
Thế nhưng, Thạch Hạo là ai? Hiện giờ đã là bá chủ trong Tiên vương, khó gặp địch thủ!
Sau phút thất thần thì rất nhanh lạnh lùng khôi phục lại, ngoại vật khó áp đảo được tâm chí của hắn.
Sắc mặt Côn đế lạnh lùng, nói: "Giờ chết của ngươi đã tới, lần trước xông vào giới ta thì cũng thôi vậy, thế nhưng hôm nay lại còn dám vào nữa, ngươi chắc chắn chết không có chỗ chôn!"
"Lão già chết tiệt, với thân phận của ngươi như vậy thì làm sao dễ dàng lưu vong chạy trốn được chứ, cũng từng tung hoành cả cổ kim khó gặp được đối thủ. Hôm nay ta đuổi tới đây cũng là cố ý xem thử ngươi có thủ đoạn ra làm sao!" Thạch Hạo bình tĩnh nói.
"Người trẻ tuổi, giọng điệu cũng mạnh mẽ đó chứ, lá gan cũng lớn ghê đó, một mình dám xông vào đây thì ngươi cũng xem là một kẻ hung ác rồi!" Côn đế nói.
Xung quanh hiện lên vài bóng người, không chỉ có một Vương Bất hủ đuổi tới đây, mỗi một người đều lộ vẻ cay nghiệt muốn hợp lực giết chết Hoang.
Thế nhưng Thạch Hạo cũng không có để ý tới bọn họ mà nhìn chằm chằm tòa thần miếu kia, hắn cảm thấy tất cả điểm quái lạ đều xuất phát từ đó, ẩn chứa nguy cơ.
"Thật là to gan!" Một vị Vương Bất hủ quát lớn.
"Sự mạnh mẽ của giới này không hề mạnh như các ngươi tưởng tượng đâu, cũng không phải cao cao tại thượng đâu, năm đó Liễu Thần cũng từng giết thẳng qua đây thì có là gì chứ!" Thạch Hạo cười nhạo.
Hắn có thực lực này, rèn luyện ở Giới hải mấy năm, nhìn thấy hàng loạt sinh tử, nhìn thấy sự giãy giụa của Tiên vương, hắn đã tìm hiểu kỹ và càng thêm mạnh mẽ.
Giết thẳng vào dị vực này quả thật sẽ có nguy cơ, thế nhưng hắn rất tự tin, nếu hắn muốn đi thì không ai có thể cản được.
Hắn giết sang đây chính là muốn lập uy, cùng với muốn ngắt thêm đầu lâu của Vương Bất hủ!
"Gốc liễu kia có thể làm càn là bởi vì không gặp phải lão phu!" Côn đế lạnh lùng nói.
"Hôm nay ta gặp ngươi thì sao nào, chẳng phải vẫn phải trốn thẳng về đây ư? Thạch Hạo cười to.
Sắc mặt Côn đế tái xanh, hắn cũng không phải là chạy trốn mà là có ý định dẫn đối phương tới đây để tuyệt sát, thế nhưng giờ nhìn lại quả thật hắn giống như đang lưu vong vậy.
"Côn đế tiền bối muốn tiêu diệt chân hồn của ngươi nên mới cố ý làm thế, chớ có ngông cuồng!" Một vị Vương Bất hủ quát lớn.
Nơi xa hư không rạn nứt và một cây trường thương màu vàng óng dài tới cả ngàn tỉ dặm đâm tới, An Lan đã đến, hắn muốn giết Thạch Hạo.
Ngoài ra Du Đà cũng xuất thủ, cách cả một vùng biển sao phát động uy thế đánh tới Thạch Hạo.
Vương giả lục tục kéo tới!
"Các ngươi phải cẩn thận đó, lùi về sau hết đi!" Côn đế lên tiếng, hắn không muốn người khác vây công, trên thực tế những người khác cũng ngầm hiểu, ra tay chốc lát thì sẽ khắc chế được ngay.
Bọn họ chia tách nhau vây Thạch Hạo ở giữa.
Lúc này, đã có tới chín tên Vương Bất hủ kéo tới!
Côn đế không đợi thêm nữa, hắn lùi sang một bên của tòa thần miếu vàng óng đó rồi bắt đầu tụng một đoạn thần chú cổ xưa, những Vương Bất hủ khác thì biến sắc và lần nữa rút lui.
Ầm!
Một luồng sức mạnh kinh khủng bùng phát, ma ảnh ngập trời đột ngột từ bên trong tòa thần miếu vọt lên, nó to lớn vo obiên đứng sừng sững trong vùng đại lục và đè ép cả vũ trụ này.
Thạch Hạo lạnh lùng quan sát, hắn đang phòng bị và cũng muốn xem thử, Côn đế có thủ đoạn ra làm sao.
Lần này, sắc mặt của hắn chợt biến đổi, hắn từng gặp qua bóng đen khổng lồ này rồi!
Ngày xưa khi Xích vưng sừng sững ở thượng du dòng sông thời gian, quan sát vạn cổ và muốn động thủ thì đã dẫn tới cô gái mặc áo trắng xuất hiện để đại chiến với hắn.
Ở trong lúc pháp thân của Xích vương bị thương thì đã kêu gọi ra một bóng đen khủng khiếp nào đó để chống lại cô gái áo trắng kia.
Thạch Hạo vững tin, chính là sinh linh khổng lồ vô biên trước mắt này!