[Dịch] Thế giới hoàn mỹ
Chương 1956 : Thiên đình không thể lập.
Chương 1956 : Thiên đình không thể lập.
Từ xưa tới nay, người muốn lập Thiên đình đều chết sạch, không một ai có kết quả tốt đẹp cả.
Chuyện này không có chút nghi ngờ nào cả, thậm chí có người chuẩn bị phá tan vương cảnh, đã nhìn thấy được ánh rạng đông để thành Đế thì về sau vẫn gặp phải kết thúc đầy thê lương.
Nếu như một đời người thì không nói làm gì thế nhưng lại tới mấy đời và có tới mấy cái Thiên đình được lập, nhưng trước sau đều bị đánh sập, gây họa tới chủng tộc của người lập nên và gần như bị diệt sạch!
"Đồ tể đang ở Giới hải, đây là một cao thủ cái thế, trong Giới hải cũng có thể xem là bá chủ vô thượng, tổ tiên của hắn từng cùng với vài người hoàn thiện pháp môn tu hành của Tiên vực." Bàn vương nói rõ.
Tổ tiên của Đồ tể cũng xem như đã công tham tạo hóa, cùng với mấy lão Tiên vương khác đều có thực lực nghịch thiên, đều dám giết sang bên kia Giới hải, dám đánh rơi cổ điện Tiếp đón.
Thế nhưng, về sau mấy lão Tiên vương kia đều bỏ mạng, Thiên đình mà bọn họ cùng nhau lập nên đều sụp đổ.
Cuối cùng, mấy bộ tộc kia cũng chỉ có mỗi Đồ tể cùng với một hai người tránh thoát được kiếp nạn, còn lại đều chết sạch, hết thống diệt tận.
"Hít!"
Thạch Hạo hít vào ngụm khí lạnh, cũng tà ma thật đó chứ.
Chuyện này hắn từng nghe nói qua, ở năm mươi vạn năm trước thì cô gái lưng mọc cánh chim vàng óng đứng trên ngọn Thế Giới thụ từng đề cập qua với hắn, nói hắn không nên tùy ý lập Thiên đình.
"Tới cùng là thứ gì đã dẫn tới?!"
Thạch Hạo suy đoán không ra, hắn nhìn về phía Bàn vương để mong được biết những thứ khác.
Dù sao, đây cũng là một vị Tiên vương sống trong vô tận năm tháng, những gì hắn biết chắc chắn muốn nhiều hơn Thạch Hạo.
"Không biết nữa, tình huống quá phức tạp, có hàng loạt lời đồn kèm theo..." Bàn vương lắc đầu thế nhưng vẫn nói ra một chút.
Có Tiên vương cổ đại nói, khả năng Thiên đình bị nguyền rủa, ở thời đại Đế lạc kia thì từng xảy ra không ít sự kiện lớn nên không cho phép nó tái hiện lại.
Cũng có người nói, hắc ám cùng không rõ trời sinh đối lập với Thiên đình, một khi có người lập nên thì sẽ bị tìm tới và diệt sạch.
Còn có người nói, Thiên đình đã từng tồn tại, đã từng vô cùng cường thịnh, mạnh tới mức tận cùng nhưng tiếc thay ở thời đại Đế lạc đã tiêu hao sạch số mệnh, làm bạn cùng tai ách. Cho nên, người đời sau ai dám lập nên Thiên đình thì chẳng khác nào đang trả lại đại khí vận vậy.
Lời đồn khác biệt, mỗi thứ đều rất mơ hồ.
Thạch Hạo cau mày, hắn không quá tin tưởng về những chuyện này.
"Nói không chừng đây cũng là sự thật đó, nói chung ngươi chớ có ý định lập là được, miễn rước họa vào thân." Bàn vương nhắc nhở, ở dưới hạ giới thì không nói làm gì, dù sao cũng chưa hề tính dáng tới cảnh giới Tiên đạo.
Ở giới này thì lại khác, trên thực tế rất nhiều gia tộc cổ xưa đều thèm khát, ai mà không muốn dùng cái tên Thien đình chứ, nếu như lập nên thì tất có ảnh hưởng to lớn.
Nhưng, ai dám làm như thế chứ?
"Còn có lời nói khác nữa, chẳng phải bên trên bờ của thế giới bờ đê kia có một vài dấu chân mơ hồ à, có ngừi suy đoán, đây chính là thứ do sinh linh có quan hệ với Thiên đình ở thời đại Đế lạc lưu lại."
Cũng chình vì hai dấu chân đó nên đã dẫn tới từng đời Tiên vương này tới đời Tiên vương khác, lớp sau theo lớp trước truy theo nó để rồi tiến vào Giới hải, ai cũng muốn tới điểm cuối cả.
"Xuyên qua vùng đất hắc ám và phần cuối nơi đó sẽ là bí mật chung cực." Bàn vương than thở.
Thạch Hạo lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả bí mật của Thien đình cũng chỉ về phía phần cuối của Giới hải?
Vùng đất hắc ám, cổ điện Tiếp dẫn, Thiên đình, tất cả đều có cùng một mục tiêu!
"Xây dựng thần miếu đi, sinh linh các tộc trên thế gian sẽ thường luyện ngâm tụng tên của chúng ta, như vậy có thể giúp nguyên thần của Tiên vương càng vũng chắc bất hủ!" Bàn vương nói.
Dưới Tiên vương thì tượng đất của hắn được thờ cúng bên trong các tòa thần miếu, như vậy sẽ đạt được sức mạnh tín ngưỡng, còn ở cảnh giới Tiên vương thì lại có ý nghĩa hoàn toàn khác, có thể kiên cố nguyên thần.
"Còn có loại này nữa à?" Thạch Hạo kinh ngạc.
Hắn vẫn cho rằng xây dựng cung điện lớn khắp thiên hạ và nhận được lời cầu nguyện của vạn tộc thì chiếm được cũng chỉ là nguyện lực, có quan hệ với tín ngưỡng để xây dựng nên thần thể.
Hiện giờ nhìn lại, còn có bí mật khác nữa.
Thường xuyên ngâm xướng tên của một người thì bằng với việc đang gia trì cho nguyên thần của người nọ, có thể giúp hắn càng thêm mạnhh mẽ, nguyên thần vạn kiếp bấ hoại.
Thạch Hạo sau khi tìm hiểu kỹ và tự mình lĩnh hội qua, hắn vừa mới từ dị vực giết trở về đây nên đã có không ít sinh linh các tộc đang ngâm xướng tên của hắn.
"Ồ, có ít một chút."
Hắn cảm thấy thú này sẽ không ảnh hưởng quá sâu với bản thân hắn, bởi vì đạo của hắn không giống, hắn Lấy thân làm chủng, ý nghĩa cơ bản nhất chính là không mượn ngoại vật trong thiên địa, tự tìm đạo từ bản thân mình.
Được sức mạnh của chúng sinh để thai nghén nguyên thần, vậy đâu phải là sức mạnh do chính mình tu hành nên đâu chứ?
Tựa như nhìn ra được vẻ ngờ vực của hắn thì Bàn vương giải thích, nói: "Đó cũng chỉ là phụ trợ mà thôi, Tiên vương cũng sẽ không ký thác hoàn toàn vào vật ngoài thân này, đều là tự bản thân tu luyện làm chủ, thế nhưng, có chút phụ trợ thì cũng có lợi mà."
"Thế giới này rất cân bằng, Tiên vương cần phải trả cái giá gì đây?" Thạch Hạo hỏi.
"Bảo vệ người đi cùng." Bàn vương giải thích.
Nếu như có người nào đó ngâm xướng đủ thành kính một cái tên nào đó vậy thì Tiên vương sẽ cảm nhận được, đặc biệt là những người hành hương trong đó thì sẽ được bảo vệ.
"Thậm chí, có Tiên vương in khắc tên thật và báo cho thế nhân biết, người nào thành kính thì vào thời khắc sinh tử hắn sẽ hạ xuống một tia pháp thân để cứu giúp người đó."
Bàn vương nói như thế.
Thứ được gọi là tên thật kia là cái tên ẩn chứa thần chú, khi hô vang cái tên thật này thì chẳng khác nào đang ngâm tụng một đoạn thần chú cầu khẩn và khai thông trong cõi u minh với một vị Tiên vương nào đó.
Lúc Tiên vương ôn dưỡng nguyên thần thì sẽ lưu lại nguyện lực vô cùng khổng lồ, khi đó sẽ sản sinh ra cảm ứng và vì thế có thể hạ xuống một tia pháp thân.
Đương nhiên, khi ngâm xướng cái tên thật này thì cũng phải trả cái giá cực lớn, không phải gia tộc mạnh mẽ thì tuyệt không dám ngâm tụng cái tên thật của Tiên vương này, bởi vì sau đó cần phải hiến tế.
Hiến tế, là đưa lên bảo vật hi thế tựa như tiên kim, Thế Giới thạch... hoặc là lôi kéo càng nhiều bộ tộc khác thờ cúng tượng thần của vị Tiên vương này.
Thạch Hạo bừng tỉnh và nghĩ tới dị vực, những cái tên thật của Vương Bất hủ kia cũng không thể nào dễ dàng gọi lớn được, nếu không sẽ xảy ra vấn đề lớn ngay!
Hai giới có lẽ có chút khác biệt thế nhưng liên quan tới việc gọi lớn tên thật thì hẳn là tương đương nhau.
"Nếu như ta lập nên thần miếu thì ta cũng không cần phải thai nghén ra nguyên thần cho thứ này, mà chỉ cần tích tụ nguyện lực pháp thể và nếu như ta không ở thì thứ này có thể trấn thủ Thiên đình, hoặc cũng có thể thờ cúng một ít thần tướng để bọn họ hưởng được chút tạo hóa." Thạch Hạo lên tiếng.
Bàn vương biến sắc lại lần nữa nhắc nhở hắn, tuyệt không thể lập Thiên đình.
Hai bên nói rất nhiều chuyện và Bàn vương cẩn thận chỉ điểm, nói cho hắn rất nhiều vấn đề sau khi trở thành Tiên vương, có thể giúp hắn bớt phải đi các đường vòng xa xôi.
Hắn từ biệt Bàn vương để đi gặp cố nhân.
"Thạch Hạo!"
Thái Âm ngọc thỏ nhảy nhót la lớn, giương nanh múa vuốt đánh tới, năm mươi vạn năm trôi qua nàng vẫn là một tiểu nha đầu tầm mười mấy tuổi, vẫn chưa trưởng thành.
Dáng dấp cao ráo, mái tóc bạc thả dài tới eo nhỏ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đôi măt to tròn đỏ đậm, xinh đẹp và có linh khí.
Những người khác thì ngẩn người, bởi vì hiện giờ Thạch Hạo đã giết ra uy danh hiển hách, tuy rằng vẫn là hắn năm xưa thế nhưng có mấy ai không cảm thấy kiêng kỵ chứ, không dám ngả ngớn như trước kia nữa.
Dù sao thì hắn đã là Tiên vương, địa vị có thể ngang hàng với bá chủ mạnh mẽ nhất của Tiên vực này, có thể tru diệt Tiên vương và các tộc chẳng thể làm gì được cả.
Thế nhưng Thái Âm ngọc thỏ thì chẳng thèm quan tâm tới những chuyện đó, giơ tay múa chân lao tới, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn ấy mếu máo, nói: "Biến mất lần năm mươi vạn năm, ngươi có biét chúng ta thương tâm tới cỡ nào không hả, không không chảy nhiều nước mắt nữa chớ!"
Thạch Hạo nghe vậy thì dù đã trở thành Tiên vương, tâm như sắt đá thì cũng cảm thấy buồn rầu, năm mươi vạn năm, đã có rất nhiều thời đại trôi qua, có rất nhiều người đã già đi.
Đồng thời trong lòng hắn trở nên ấm áp rồi dùng sức xoa vò mái tóc trắng bóng của Thái Âm ngọc thỏ, quả thật như muốn tọa thành một cái tổ chim rối mù vậy.
"A, ta liều mạng với ngươi!"
Thái Âm ngọc thỏ la làng ra sức giãy giụa, kỳ lân trắng như tuyết bên cạnh nàng rụt cổ, đây là đời sau của Thập hung, chính là tên khốn ngày xưa được nàng ôm trong lòng mà nay đã trưởng thành như vầy rồi.
Những người khác cũng há hốc miệng, ai dám đùa giỡn như thế với Tiên vương chư?
"Đừng quậy nữa, chút nữa cho ngươi miếng thịt thật lo, một chén rượu thật đầy!" Thạch Hạo cười ha hả.
Năm đó, thỏ con này không ngừng la hét mình ăn chay trường không đụng rượu thịt, thế nhưng mỗi lần như vậy đều ăn cả miếng lớn thịt nướng, hơn nữa còn uống say bí tỉ nữa chứ.
"Đáng tiếc, Tào Vũ Sinh không có ở." Thái Âm ngọc thỏ đột nhiên khóc lớn.
Bởi vì, trước kia ba người bọn họ đều cùng nhau xé miếng thịt lớn cụng ly rượu đầy.
"Ta tin chắc hắn vẫn còn sống, ta sẽ dẫn hắn vào Tiên vực cho." Thạch Hạo nói.
Năm xưa Mai Táng địa bị sụp nứt đã nằm ngoài dự liệu của hắn, người nào dám giết về phía Táng khu chứ?
Ngày xưa, một chiếc hồ lô vàng óng từ trên trời giáng xuống, ánh sáng hỗn độn dâng trào và đánh vỡ phía ngoài của Táng khu!
"Thật không đó, hắn còn sống à?!" Con mắt của Thái Âm ngọc thỏ sáng rực, tiếp đó là cao hứng hét lớn: "Được, phải đưa hắn lên đây đó, phải mang hắn vào Tiên vực này!"
Thập Quan vương cũng tới, Trích tiên cũng có mặt, Đại Tu Đà cũng xuất hiện...
Lại được gặp nhau, ai cũng đều cảm khái vạn ngàn, năm xưa cùng nhau tranh bá, cùng nhau tranh giành xem ai là đệ nhất nhân trong thế hệ, hiện giờ sau năm mươi vạn năm thì giữa nhau chênh lệch càng lúc càng lớn.
"Ngươi còn sống thì tốt rồi, năm đó chúng ta nghe được tin dữ kia nên khó mà vượt qua được, tiếc hận thay cho ngươi..." Yêu Nguyệt công chúa lên tiếng.
Thái Âm ngọc thỏ đã làm những hành động kia nên những người khác cũng không còn căng thẳng kiêng kỵ gì nữa, không tới nỗi phải gò bó chân tay lời nói.
Thạch Hạo dặn dò người của Thiên đình chuẩn bị một bữa tiệc rượu để chiêu đãi những bạn bè ngày xưa, đây là một cuộc tụ hội rất sôi động.
Tề Hoành chủ nhân của chiến xa Ngũ Linh, Thác Cổ Ngự Long, một nữ còn sót lại trong tứ hoàng Vệ gia, tiểu Thiên vương.... Một nhóm cố nhân đã tới, bao gồm cả Thạch Nghị cũng có mặt bên trong.
Khiến Thạch Hạo nhíu mày chính là không có Tần Hạo, hơn nữa những người khác cũng chẳng biết hắn đi nơi nào, thậm chí không biết sống chết ra sao.
"Ông nội!"
Thạch Trung Thiên dẫn theo A Man tới đây.
Trên thực tế, Thạch Hạo sớm đã phái người đi mời và thậm chí còn muốn tự mình đi tới, chỉ vì một ít cố nhân ở đây nên hắn chưa thể rời đi được.
Trước mắt, tổ phụ của hắn lại tự mình tới đây.
Ông cháu hai người ôm nhau một cái thật chặt và cười ha hả không ngớt, chỉ là trong mắt ẩn chứa dòng lệ nóng.
A Man cũng đang cười và giúp hai người lau đi lệ nóng, bản thân nàng cũng khóc, những năm này sống không dễ chút nào.
Rất nhiều người đều tới chào hỏi Thạch Trung Thiên.
"Sống là tốt rồi!" Trường Cung Diễn than thở, hắn cũng xuất hiện rồi và chạm ly với Thạch Hạo, hai người ôm nhau một cái và đôi bên đầu cảm nhận sự tiếc nuối năm xưa.
Thiên Giác nghĩ, Mục Thanh, Đả Thần Thạch tất nhiên chẳng hề khách sao gì, giúp Thạch Hạo tiếp đón và chăm sóc các tân khách nơi đây.
Thạch Hạo nhìn về bọn họ, Thiên Giác nghĩ đã trở thành tiên, Thập Quan vương cũng như thế... Khi suy nghĩ kỹ lại thì những người mạnh nhất trong nhóm này đều đã là Chân Tiên cả rồi, nhưng có người sẽ trở thành Tiên vương ư? Dù cho là có thì phỏng chừng sẽ không ai cho bọn họ thời gian cả.
Tình huống ở Giới hải quá mức phức tạp, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ có một số bá chủ giết tới.
Trên thực tế, năm mươi vạn năm qua cũng không biết đã có nhao nhiêu xung kích vào Tiên vực này.
"Cần phải hàng phục một số cao thủ mới được!" Thạch Hạo cân nhắc.
Người tiên kim bảy màu của Thiên đình trước kia sớm đã rời đi, tam đại Quỷ tiên về sau cũng tiến vào Tiên vực này, thậm chí còn làm phản đối phó với những người của Thiên đình.
Hiện giờ, trong ba đại anh linh thì chỉ còn một người còn sống, vẫn đang ở lĩnh vực Tiên đạo như trước kia.
Thạch Hạo nghĩ tới Biên hoang của Ba ngàn châu, nơi đó có một con rồng tên là 'Đệ nhị thiên hạ', còn có một đạo nhân hoàng kim và thú cưỡi của nó chính là Tiên Kim ngưu.
Có thể mời hai đại cao thủ này tới không? Thạch Hạo đang cân nhắc.
Nơi đây là khu vực thống trị của Bàn vương nên Thạch Hạo trực tiếp truyền âm hỏi dò Bàn vương.
Sở dĩ làm như vậy là bởi vì hắn cảm thấy lực lượng của Thiên đình còn quá yếu, cần phải có cao thủ tọa trấn.
"Hai sinh linh kia năm xưa quả thật rất mạnh, một tên thì dám tranh bá với chân long, còn một tên thì lại là tiên kim thông linh rồi trở thành vương giả, vững chắc bất hủ, không đánh nổi!" Bàn vương than thở.
Thế nhưng hắn liền chuyển đề tài và báo cho Thạch Hạo tin xấu, nguyên thần của hai người này đều đã xảy ra vấn đề lớn, gần như đã héo tàn rồi.
Chủ Cấm khu, xương sọ thủy tinh, cốt chưởng màu vàng cùng tròng mắt nhỏ máu cũng than thở, quá đáng tiếc, nếu không hai sinh linh này sẽ dũng lực không gì sánh được.
Nếu như bọn họ hoàn hảo thì bọn họ cũng sẽ không ở nơi đó.
"Trừ phi ngươi có thể luyện chế ra một lò đại dược thì may ra còn có thể chuyển biến, thế nhưng, lò đại dược này gần như không thể hoàn thành được, những thứ cần tới quá mức kinh người." Bàn vương lại bổ sung.
Quả thật là rất kinh người, cần từ sáu cây trường sinh tiên dược trở lên, ngoài ra còn cần phải có kỳ dược Tam Sinh dược gần như không thể tìm ra kia nữa.
Những thứ này rất kinh người, một cây trường sinh tiên dược cũng đủ giúp người thành tiên, vậy mà luyện loại dược này phải cần tới từ sáu cây trở lên!
Trường sinh dược, Tiên vực có và nếu bỏ ra cái giá tương xứng thì có thể tập hợp đủ.
Thế nhưng, loại kỳ dược Tam Sinh dược kia thì khó nói, bởi vì nó quá hi hữu và cũng quá quý giá.
Loại dược này cũng chỉ có Mai Táng địa sản xuất, mà từ xưa tới nay chỉ khai quật được một hai gốc mà thôi, vả lại đều là truyền thuyết cả.
Mà, loại dược này có sức mê hoặc trí mạng đối với Táng sĩ, bởi vì có thể giúp bọn họ tiến hóa về hướng Táng vương, cho nên muốn lấy từ Mai Táng thổ thì còn khó hơn cả lên trời!
Thạch Hạo lộ vẻ cổ quái!
Hắn quyết định, phải về cửu Thiên thập Địa một lần.
Lúc này Thanh Y cũng đã tới, lần nữa gặp lại và có rất nhiều lời muốn nói, trước đây nàng vô cùng nuối tiếc, thương tâm trong rất nhiều năm, và hôm nay rốt cuộc cũng được tương phùng.
Nàng không muốn rời đi nữa, muốn vĩnh viễn lưu lại ở đây.
Chỉ là, khi có một cô thiếu nữ bước tới thì lại khiến Thanh Y ngập tràn thất vọng.
Đó chính là Hỏa Linh Nhi, là Hỏa Linh Nhi đã rơi vào hắc ám, bộ áo quần màu đen, da dẻ trắng mịn hồng hào, con mắt sâu lắng mang theo khí chất lãnh diễm.
Nhiều năm trôi qua nàng vẫn không hề rời đi, ngay cả ba đại Quỷ tiên cùng với người Tiên kim bảy màu đều rời khỏi Thiên đình thế nhưng nàng vẫn lưu lại.
Ngày xưa khi Thạch Hạo bị giết thì nàng lại rơi lệ, không hề tự chủ, không có bị khống chế, chợt cảm nhận được cơn đau đớn cùng cực, nước mắt không ngừng chảy xuống, và chính ngày hôm đó nàng quyết định lưu lại
Nhiều năm qua đi, nàng vẫn bế quan ở Thiên đình, ngủ đông không xuất hiện.
Trong lòng Thạch Hạo nổi sóng lớn thế nhưng hắn lại càng muốn Thiên đình cường thịnh lên, hắn cảm nhận được sự gấp gáp, đại quyết chiến sắp tới rồi.
Hắn thì không lo gì cho bản thân mình mà lo lắng cho những vị cố nhân này, nếu như bảo vệ không được thì sẽ không còn sót lại bất cứ ai cả.
Nếu như có một ngày chém giết tới điên cuồng thì hắn sẽ ra sao, tình cảnh đó sẽ như thế nào, đều rất khó nói.
"Chúng ta đi bảo tàng của Tiên vương nào!"
Thạch Hạo lên tiếng, ngày hôm đó hắn dẫn theo một đoàn cố nhân, rồi lại mời chủ Cấm khu và mời tới Bàn vương đồng thời đi động phủ của Ngao Thịnh, Nguyên Sơ, Thái Thủy, đi lấy bảo tàng của bọn họ.
Thạch Hạo cưỡi bên trên Hống lông vàng, dẫn đầu nhân mã Thiên đình mênh mông cuồn cuộn đã kinh động không ít người, tu sĩ các tộc đều lộ vẻ khác thường.
Nếu là trước kia thì ai dám xông vào nơi nghỉ ngơi của gia tộc Tiên vương chứ, nhất định sẽ bị tiêu diệt, nhưng hôm nay các tộc chẳng dám nói gì cả.
Ai cũng biết ân oán giữa Hoang và ba gia tộc Tiên vương kia, hiện giờ hắn với uy danh vô địch thì ai dám ngăn cản?
Nguyên bản Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ vô cùng khinh người, kết quả bản thân lại gặp nạn.
"Bảo tàng phong phú thật đó chứ!"
Ngay cả Bàn vương cũng thán phục, hàng loạt thần liệu bên trong động phủ của ba đại Tiên vương chất chồng như núi, đều là những tích luy trong vô tận năm tháng của bọn họ.
Một gia tộc Tiên vương thì sẽ uy chấn cả Tiên vực, thống trị một phương vũ trụ, nếu là ba người thì không cần phải bàn làm gì.
"Tiếc thật, lúc đó đi quá vội nên không thể cướp đoạt được động phủ của Xích vương!" Thạch Hạo tiếc nuối.
Ba gia tộc Tiên vương, không nói những thứ khác mà chỉ riêng trường sinh dược cũng đã tới năm gốc rồi!
Về phía thần binh lợi khí, kinh văn bí điển các loại thì nhiều không kể xiét.
Thạch Hạo đọc sơ qua kinh văn của ba đại Tiên vương một lần rồi giao cho đám người Thiên đình cùng bạn bè cũ của mình, mặc cho bọn họ tìm hiểu.
"Ồ, đây là Thế Giới thạch nè, có thể luyện thành một chiếc ấn lớn đủ ép nát sông núi, đánh nứt vũ trụ!"
"ẤY da, tiên kim Ngũ hành kìa, vậy mà to tới cả một chiếc bàn luôn, luyện ra bất kỳ tiên bảo nào cũng đều được cả!"
Thái Âm ngọc thỏ, Đả Thần Thạch... mừng rỡ.
Động phủ của ba đại Tiên vương được mở ra và cũng không biết có bao nhiêu cường giả thèm khát, bao gồm một ít Tiên vương cũng chấn động trong lòng, thế nhưng không một ai dám ra tay tranh cướp cả.
Uy danh của Hoang có được là từ chém giết mà thành!
Ai muốn có thì cần phải ước lượng một thoáng, có thể sánh với bá chủ Xích vương ư?
Vô số bảo tàng được lấy ra, tổng hợp của ba đại Tiên vương này đã khiến chủ Cấm khu phải thán phục không ngừng, thu hoạch không hề nhỏ mà!
Cuối cùng, Thạch Hạo chuẩn bị di chuyển về cửu Thiên thập Địa, muốn đi chấm dứt một chút chuyện xưa.
"Mai Táng địa đã bị đánh vỡ rồi ư?" Hắn quyết định phải tìm hiểu cho thật rõ ràng.
===========
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- Momo, Viettelpay, Zalopay,: 0377078181
- Paypal: @ronkute
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc