[Dịch] Thế giới hoàn mỹ
Chương 1952 : Đại nhân quả.
Chương 1952 : Đại nhân quả.
"Không ngờ hắn lại dám đi qua đó luôn, một mình mình đối mặt với dị vực!"
Tin tức này truyền khắp Tiên vực, các tộc chỉ biết nghẹn họng cứng miệng, Hoang dám nói dám làm, lại muốn giết một vương của dị vực để cho đủ số lượng ba người.
Dị vực dù gì cũng là đầm rồng hang hổ, từ xưa tới nay vẫn luôn đối đầu với Tiên vực, vạn kiếp bất diệt, sau lưng bọn họ có vùng đất hắc ám sâu không lường được.
Đương nhiên, cũng có một số việc chỉ có Tiên vương mới hiểu rõ chứ sinh linh bình thường không cách nào biết.
Thế nhưng, ai ai cũng biết sự đáng sợ của dị vực, không dễ chọc vào, một khi khai chiến thì ngay cả Tiên vực cũng phải đau đầu.
Cửu Thiên thập Địa bị kẹp ở giữa dị vực và Tiên vực, khu vực bước đệm này đã trở thành chiến trường của hai bên không chỉ một hai lần, đã tạo nên quá nhiều sát kiếp.
Dù sao, cửu Thiên thập Địa và Tiên vực là đồng nguyên với nhau.
"Hắn đi con đường kia?" Có người hỏi dò.
Lúc này, những Tiên vương cổ xưa cũng đang mở to mắt quan sát, nhìn chằm chằm về phương hướng mà Hoang rời đi, người trẻ tuổi này quả nhiên nhiên có lực xung kích quá khủng khiếp.
Rất lâu sau có người tới bẩm báo Tiên vương.
"Con đường mà hắn chọn chính là Tây Thiên môn, đường đường chính chính để đi qua một nơi nào đó của dị vực!"
Lập tức đã khiến các Tiên vương mất hồn, ngay cả bọn họ cũng đứng ngồi không yên, nơi đó từng là vùng đất bách chiến, sau khi bị phong ấn thì cũng không biết bao nhiêu kỷ nugyên rồi không ai lui tới.
Năm xưa quá khốc liệt, dị vực và Tiên vực bùng bổ đại chiến ở khu vực này và chết rất nhiều sinh linh.
Nghe nói, mấy kỷ nguyên trước nơi đây chính là vùng đất mà Tiên vương, Vương Bất hủ cùng với rất nhiều đại nhân vật bỏ mạng, cuối cùng song phương không cách nào chấp nhận nỏi nên không thể không rút lui.
Sau đó, nơi ấy đã bị che kín.
Mấy kỷ nguyên trôi qua, ngoại trừ Tiên vương, Vương Bất hủ ra thì không có mấy ai hiểu về tình hình của nơi đó.
Hiện giờ, Tây Thiên môn lại lần nữa được đề cập tới tất nhiên sẽ có rất nhiều tu sĩ không hiểu không biết, mãi cho tới khi gia tộc Tiên vương truyền ra tin tức thì lúc này mới tạo nên náo động lớn.
Các tộc bàn tán sôi nổi, chấn kinh không gì sánh kịp!
Đã trôi qua mấy kỷ nguyên rồi, và Hoang lại muốn đi con đường này?
Ở Tiên vực không biết có bao nhiêu gia tộc, bao nhiêu đạo thống đều đang khống chế trận pháp để quan sát tình huống ở Tây Thiên môn, mọi người giật mình vô cùng.
Tất nhiên là Thạch Hạo đã biết được về Tây Thiên môn từ Bàn vương.
Đây là một tòa thành cổ có người trấn thủ, đều là những con cháu của các gia tộc Tiên vương không nghe lời nên đã bị lưu đầy tới đây để canh giữ lôi đi này.
Mấy kỷ nguyên này nơi đây rất yên bình, trong tòa thành lớn là một vùng đỏ đậm không có chút ngọn cỏ nào, linh khí gần như khô kiệt và bị sát khí thay thế.
Bởi vì đã từng nhiễm qua máu huyết của không chỉ một vị Tiên vương, tòa thành trì này đã tuyệt diệt sinh cơ.
Vì lẽ đó, nơi này tựa như là lao tù, một ít dòng chính của gia tộc Tiên vương đã phạm sai lầm lớn đều bị tù đày tới đây, xem như là một loại trừng phạt nặng.
'Người này là ai mà lại dám tới đây?"
Nơi Tây Thiên môn chợt có một người ngồi trên một con thú lông vàng xuất hiện, con thú này có bộ răng nanh sáng bóng như tuyết, hung mãnh và bá đạo lan tỏa sương mù hỗn độn.
"Hừ, im miệng, hắn chính là Hoang, chẳng lẽ muốn thông qua Tây Thiên môn để xuất quan ư?!"
Những sinh linh ở nơi này cũng không phải mù tịt thông tin, mấy ngày vừa qua đều biết rõ sự tích của Hoang!
Thạch Hạo ngồi bên trên Hống lông vàng giá lâm ở Tây Thiên môn.
Một đám người tựa như gặp phải ma, đều lộ vẻ e ngại lo lắng Thạch Hạo phát điên, bọn họ cũng không ngờ tới Hoang lại tới nơi này.
"Mở cửa thành ra!" Thạch Hạo lên tiếng.
Bốn vuốt của Hống lông vàng cào nát mặt đất, hư không nổ tung, đại đạo rung lên ầm ầm, dù sao đây cũng là sinh linh có thể sánh vai với Tiên vương nên khủng khiếp vô biên.
"Chuyện này..." Những người chung quanh đều sợ hãi.
"Có vấn đề gì à?" Thạch Hạo trầm giọng hỏi, trên người hắn ngập tràn khí Tiên vương, dù là Chân Tiên cũng không cách nào chống đỡ nổi nên bắt đầu quỳ rạp xuống mặt đất.
Một đám người run sợ, ngay cả lời nói cũng không phát ra được.
Uy thế của Tiên vương thì sinh linh của những cảnh giới khác làm sao chống cự chứ?
Cuối cùng, Thạch Hạo từ tòa tiên môn này để đi ra ngoài.
Hống lông vàng ngàn lần không muốn thế nhưng đã bị Thạch Hạo trói chặt giam cầm nguyên thần của nó, nô dịch nó thành thú cưỡi, cơ bản không cách nào phản kháng được.
Trên thực tế, tới lúc này thì nó cũng đã chấp nhận số mệnh rồi, ít nhất không còn táo bạo và tuyệt vọng như trước kia nữa, bởi vì tận mắt nhìn thấy Ngao Thịnh, Thái Thủy, Nguyên Sơ đều bị trấn áp, không rõ sống chết ra sao nên nó còn cảm thấy nhục nhã ư?
Sau khi xuất quan thì đây là một vũ trụ bị phá nát, sớm đã bị đánh cho phế tàn!
Nghe nói, đây vốn là một giới thế nhưng đã không thể chịu nổi sự xung kích của cuộc đại chiến kia, thành ra đã bị hủy diệt.
Xác sao vô tận, bụi bặm vũ trụ dày đặc.
Đồng thời, trong hư không trôi nổi rất nhiều hài cốt tới giờ vẫn còn lưu chuyển sóng thần lực mạnh mẽ, cũng có một ít máu huyết đang phát sáng nhuộm đỏ các tàn tinh.
Thạch Hạo cưỡi Hông lông vàng tiến lên, rất nhanh đã thấy được một cổng thành phía đối diện, nó vững chắc bất hủ, từ nơi này có thể trực tiếp tiến vào dị vực.
Đây là một tiết điểm không gian tương ứng với Tây Thiên môn, năm xưa giữa hai tòa thành này đã xảy ra quá nhiều cuộc huyết chiến kinh thế.
Nhưng, năm tháng dài đằng đẵng qua đi, ngoại trừ một ít Tiên vương, Vương Bất hủ cổ xưa ra thì những người khác đều quên lãng cả.
Dù cho là những Vương Bất hủ, Tiên vương của sau này cũng không biết tới.
"Cánh cửa thành này đã bị phong ấn nên ngươi không thể vào được đâu, chẳng lẽ còn muốn mạnh mẽ tấn công sang à?" Hống lông vàng như có chút cười trên nổi đau của người khác.
"Câm miệng!" Thạch Hạo lạnh lùng nói, một loại uy nghiêm to lớn khiến chủ hống tộc lập tức yê lặng, không muốn chọc tên sát tinh vô địch này nữa.
Muốn mạnh mẽ tấn công trừ phi là Vương Bất hủ tự bạo, hoặc là hủy diệt đi một binh khí Tiên vương, nếu không cơ bản không thể phá tan cửa ải này.
Tiên vương tự bao? Trừ phi sinh linh kia bị điên nếu không ai sẽ chết đi như thế chú?
Binh khí Tiên vương thì càng không cần phải nói, có một vài vương giả dù cả đời cũng chưa chắc sở hữu được loại binh khí cấp độ này mà chỉ có thể dùng vũ khí của Chân Tiên, ai cam tâm đi nổ tung chứ?
Đặc biệt, lần tính sổ lớn đã bắt đầu và cường giả cấp bậc này đều đang nghĩ tới việc tăng lên thực lực của bản thân, nỗ lực trở nên mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không làm nên những chuyện ảnh hưởng tới binh khí của mình.
Một chiếc ao cao tầm mọt tấc xuất hiện, bên trong thai nghén các loại thần thông bí thuật của Thạch Hạo, hiện giờ còn đang rèn luyện ba đại Tiên vương.
"Hoang, chung quy lại ngươi cũng sẽ chết mà thôi!"
"Có nhân quả cỡ này thì thiên địa cũng khó ngăn trở được, ngày khác ngươi tất ứng kiếp!"
Ba đại Tiên vương đều đang gầm thét, con mắt đỏ bừng, bọn họ có thân phận cỡ nào chứ nhưng lúc này lại trở thành tù nhân và bị người luyện hóa.
Bọn họ vững tin, về sau này Hoang chắc chắn sẽ tiêu diệt được bọn họ.
Hon nữa, bọn họ có một loại cảm giác, hệ thống mà Hoang khai sáng nên quá không tầm thường, nếu như hắn tiếp tục nghiên cứu thì nói không chừng có thể đánh gục TIên vương chứ không cần phải luyện hóa như vầy.
Thứ được gọi là Tiên vương bất hủ bất diệt kia, sau này quá nửa sẽ bị phá hủy!
"Ồn ào!"
Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Hắn lấy ra ba người trong ao rồi giơ tay cướp lấy tất cả tài sản của bọn họ.
Nguyên thần của Ngao Thịnh Tiên vương có một kiện giáp trụ, chính là binh khí Tiên vương của hắn, là một bộ kiếm dực óng ánh chói mắt, sau khi mặc lên thì tựa như là một con ma cầm cái thế vậy.
Mấy ngày qua bộ giáp trụ này vẫn bồng bềnh trong ao và đang bị Thạch Hạo luyện hóa, xóa điDù vết tích của Ngao Thịnh Tiên vương.
Dù cho chỉ gần trong gang tấc thế nhưng Ngao Thịnh cũng chẳng thể làm được gì, bản thân của bọn họ cũng đang bị luyện hóa thì làm sao quản tới binh khí của mình chứ?
Leng keng leng keng!
Kiếm dực mở rộng và Thạch Hạo tựa như được phủ thêm một lớp lông chinh, đây là một giáp trụ mang theo cánh chim bằng kiếm sắc bén, sát khí ngập trời.
Đây là một món binh khí vô thượng của Ngao Thịnh Tiên vưng!
Boong!
Tiếp đó Thạch Hạo lấy ra một cây thiên mâu trong ao, là binh khí của Thái Thủy Tiên vương, nó cũng đã bị luyện hóa gần đủ và bị Thạch Hạo nắm trong tay.
Trên người mặc giáp trụ kiếm dực và tay cầm thiên mâu, binh khí toàn thân của hắn quá kinh người.
"Còn ngươi nữa!" Thạch Hạo giam cầm lấy một vùng ánh sáng, đó chính là đồ vật cả đời mà Nguyên Sơ Tiên vương tế luyện, vốn đây là ký hiệu ánh sáng đại đạo của thời đại khai thiên đã bị hắn luyện thành binh khí.
Vù, luồng ánh sáng này bị nguyên thần của Thạch Hạo hấp thu và quấn quanh ở bên trên hóa thành giáp trụ nguyên thần.
Một mình hắn sở hữu tới tận ba món binh khí Tiên vương, có thể nói là vũ trang toàn diện, không mấy ai có thể so sánh được.
Bởi vì, những Tiên vương chết trận hoặc chiến bại trước kia đều tự bạo cả, không chỉ thân thể cũng như nguyên thần bị hủy diệt mà ngay cả binh khí cũng không có để lại.
Vì lẽ đó, giữa cửu Thiên có một ít tàn binh và đôi chút binh khí Tiên vương hoàn chỉnh được lưu lại.
"Ngươi lại đoạt binh khí của chúng ta nữa, loại nhân quả này chắc chắn sẽ tới thôi." Nguyên Sơ lạnh giọng nói, hắn ngập tràn vẻ thù hận, bản lĩnh của hắn đều nằm trên phù quang* đại đạo này.
(*): Ký hiệu ánh sáng đại đạo.
Thậm chí, năm xưa hắn ngộ đạo cũng là bởi vì luồng ánh sáng này, nếu như bị cướp đi thì hắn tựa như hổ bị nhổ răng vậy.
"Ngay cả mạng của bọn ngươi mà ta cũng dám giết thì nói gì ba món binh khí này?!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Ba đại Tiên vương linh cảm tới điều khôn ổn, ý thức được thứ gì đó và biết được đây là nơi nào.
"Đi!"
Thạch Hạo hét lớn một tiếng rồi ầm, kéo Ngao Thịnh đã bị giam cầm trong ao ra rồi triển khai thần thông mạnh mẽ nhất xé rách nguyên thần của hắn rồi ném mạnh về phía tòa thành cổ kia!
"Tiểu tặc!" Ngao Thịnh Tiên vương giận dữ.
Đây là sỉ nhục mà, xem hắn là thứ gì vầy, lại dùng hắn để oanh kích cánh cửa dị vực, quá mất mặt, chưa bao giờ nhục nhã như lúc này.
Đồng thời đây cũng là một loại uy hiếp chí mạng, bởi vì Hoang muốn giết bọn hắn!
Ầm!
Sau khi nguyên thần của Ngao Thịnh bị xé rách và va lên trên cánh cửa thì liền phát sinh tiếng nổ lớn.
Thế nhưng, Tiên vương bất hủ bất diệt, cuối cùng nguyên thần của hắn sắp xếp lại và khôi phục lại như ban đầu.
"Rất tốt!" Thạch Hạo gật đầu.
Vung tay bắt gọn lấy nguyên thần kia rồi lần nữa oanh kích.
Đồng thời hắn cũng đối xử Thái Thủy, Nguyên Sơ như vậy, đều đánh về phía cửa thành cổ xưa kia.
Mở ra cánh cửa này không phải cần Tiên vương tự bao ự? Thạch Hạo dùng bọn họ để thử.
Rầm!
Rốt cuộc thì Ngao Thịnh Tiên vương nổ tung thành mưa ánh sáng, tuy rằng hắn rất mạnh thế nhưng không cách nào chịu đựng nổi khi bị Thạch Hạo ném mạnh nguyên thần của mình, cuối cùng thì đã bị phá tan.
Tuy rằng vẫn có thể gây dựng lại thế nhưng lại tiêu hao vô cùng to lớn với hắn, hủy diệt đi tinh hoa của nguyên thần hắn.
Không thể không nói, toàn thành cổ này vô cùng vững chắc, Thạch Hạo đánh nổ ba nguyên thần của ba Tiên vương tới mấy lần thì nó mới rạn nứt.
Mà lúc này, Ngao Thịnh, Nguyên Sơ, Thái Thủy đều kin hsợ, bọn họ phát hiện bản thân khả năng sẽ chết đi.
Sáu bí cảnh lớn của Thạch Hạo đồng thời phát sáng để khống chế lấy chiếc ao kia, hiện giờ chỉ có Nguyên Sơ đang bị đánh về phía cửa thành.
Ầm!
Lần này kinh thiên động địa, cửa thành sụp nát mà chiếc ao kia cũng tạm thời nổ tung, là chính Thạch Hạo điều khiển làm nổ tung toàn bộ tiềm năng của Nguyên Sơ.
"A..." Nguyên Sơ kêu la thảm thiết.
Ngao Thịnh ,Thái Thủy sợ hãi, bọn họ cảm nhận được khí tức của Nguyên Sơ đang giảm mạnh, một đời Tiên vương đã đi tới điểm cuối.
Phụt!
Thạch Hạo vung mạnh thiên mâu trong tay, đó là của Thái Thủy, hắn cắt lìa một vệt vết tích và khiến Nguyên Sơ kêu gào thảm thiết.
Xoẹt!
Tiếp đó, bộ giáp trụ trên người Thạch Hạo phát sáng, một đôi kiếm dực vỗ mạnh chém nát vết tích cuối cùng của Nguyên Sơ.
Sau đó, nơi đây cuồng phong gào thét, mưa máu ngập trời, Tiên vương bỏ mạng nên đã sinh ra dị tượng vô cùng khủng khiếp.
Thạch Hạo thờ ơ chẳng thèm để ý, hắn lần nữa lấy ra một chiếc ao và thu Thái Thủy, Ngao Thịnh vào trong, đó là nơi thai nghén một thân bí thuật của hắn.
Chiếc ao này hủy không được, là pháp tắc xây nên, chỉ cần hắn vẫn còn, đạo hạnh không giảm thì chiếc ao này sẽ sinh sôi không ngừng.
Hai đại Tiên vương Ngao Thịnh Thái Thủy đều dựng đứng lông tơ, trước kia Hoang cũng có thể tiêu diệt bọn họ ư? Không giết bọn họ mà muốn giữ lại để lợi dụng, hiện giờ dùng Nguyên Sơ để nổ tung cửa thành này.
Ngày sau, hai người bọn họ cũng sẽ đi theo vết xe này, trỏ thành công cụ mở đường của Hoang? Việc này quá dọa người.
Cửa ải này bị phá tan, nó đã bị nổ tung, bụi bặm ngập trời, toàn bộ cường giả của dị vực thủ ở nơi đây đều chết sạch, đã bị lực xung kích xoắn giết.
Tiên vương phá quan vả lại còn có sinh linh cấp độ kia nô tung, muốn không khủng khiếp thì không được.
Thạch Hạo cưỡi lấy Hống lông vàng ung dung tiến vào dị vực, cứ thế biến mất khỏi khu vực này.
"Không xong, cánh cửa bất hủ đã bị người đánh xuyên, nổ tung nơi đó rồi!"
Động tĩnh của nơi này quá lớn nên đã dẫn tới sự chú ý của cường giả dị vực, kết quả tất cả mọi người đều khiếp sợ, thời gian rất lâu sau mới hồi phục lại tin thần và hét lớn.
Ngày hôm đó, dị vực trở nên đại loạn.
Cửa thành nơi đó, rất là quan trọng!
Vương Bất hủ cổ lão nhất biết, cửa thành nơi đó không thể phá tan được, bởi vì nó sẽ mang ý nghĩa rằng sẽ phải đối kháng trực tiếp với Tiên vương của Tiên vược, chém giết tới cùng.
"Có thể sẽ có đại quân qua đây?" Có người quát hỏi.
"Không có, vô cùng yên tĩnh."
Bọn họ không thấy bóng dáng của ai cả, bên trên phế tích kia yên tĩnh chẳng chút tiếng động nào, tựa như tự mình tự nổ vậy.
Một lát sau thì Vương Bất hủ của dị vực lần lượt thức tỉnh, đều như lâm phải đại địch không ngừng tìm kiếm kẻ xâm lấn là ai, tới tột cùng mạnh mẽ ra sao.
Thạch Hạo ngồi bên trên Hống lông vàng tiến vào dị vực, hòa vào trong núi xông ao hồ và tìm kiếm Vương Bất hủ có thể ra tay được.
Trên thực tế, Thạch Hạo đang tìm An Lan, Du Đà, hai đại Vương Bất hủ này là kẻ mà hắn muốn giết chết nhất, đặc biệt là người đầu tiên!
Chính là An Lan đã chụp đi Tội châu nên mới dẫn tới sinh linh đồ thán, Hỏa Linh Nhi rơi vào trong hắc ám.
Nhưng không được như mong muốn, sau khi hắn ra ngoài tiến đã tiến vào một khu cổ địa của Xích vương, đây là nơi cách hắn gần nhất.
"Thật là vừa khóe mà, vì sao lại là hắn chứ?" Thạch Hạo ngẩn người, hắn có nhân quả không hề nhỏ với Xích vương này.
Trên đường đi Thạch Hạo bắt gặp được một bóng hình quen thuộc, đó chính là Mạc Tiên, nàng là tỷ tỷ của Mạc Đạo, thiên phú cũng như thực lực có thể sánh ngang với dòng chính Đế tộc dị vực.
Mạc Đạo là ở dị vực, năm xưa đã bị Thạch Hạo thu phục đi bên người, cuối cùng đã thả hắn tự do và mặc cho hắn rời đi.
Đã nhiều năm qua đi không biết Mạc Đạo đang ở đâu, đã chết già ở cửu Thiên thập Địa hay là năm xưa đã cùng tiến vào Tiên vực?
Thạch Hạo cũng không biết.
Hắn thoáng xuất thần vì nghĩ tới những chuyện trước kia, nhớ về rất nhiều người rồi nhẹ thở dài một hơi.
"Người kia là ai, thú cưỡi của hắn thật là hung mãnh." Bên người Mạc Tiên có một cô thiếu nữ trông rất xinh gái, tựa như là một cặp chị em vậy.
Mạc Tiên ngây dại, nàng nhìn thấy Thạch Hạo và lộ vẻ mặt vô cùng khó tin, ngạc nhiên không thôi.
Bởi vì nàng nhận ra đó là Thạch Hạo, năm xưa cũng không chỉ gặp nhau một hai lần!
Tuy rằng cách xa ở dị vực thế nhưng nàng cũng từng nghe nói tới, Hoang đã chết vì bị mấy vị Tiên vương đánh giết!
Năm đó, rất nhiều sinh linh trẻ tuổi của dị vực không ngừng ăn mừng.
Bởi vì, Thạch Hạo đã dành cho giới này không ít phiền toái không hề nhỏ.
"Mau rời đi đi, nơi này sẽ trời long đất lở đó." Thạch Hạo bình tĩnh nói.
"Là ngươi à? Còn sống!" Sắc mặt của Mạc Tiên thay đổi, nàng cảm thấy vô cùng khó tin.
"Vì sao ta lại thấy hắn rất quen mắt vậy chứ, hình như gặp đầu rồi thì phải?" Thiếu nữ đứng bên cạnh nàng nghiêng đầu suy tư.
"A, Hoang, là... ân nhân cứu mạng của ta!" Thiếu nữ lộ vẻ kích mặt.
Khi nàng còn nhỏ thì đã gặp qua Hoang, sau khi lớn lên thì thường xuyên nhìn qua chân dung của hắn.
Ánh mắt của Thạch Hạo lưu chuyển, thân là Tiên vương nên thủ đoạn vô cùng nghịch thiên, ánh mắt của hắn nơi liếc một cái liền nhận ra nàng là ai, hình ảnh ngày xưa tưa như hiện ra lại.
Năm đó ở Ngộ Đạo sơn khi Trà tiên thụ trưởng thành thì đã khiến thiên kiêu các tộc tiến tới để tranh giành và hái lá.
Lúc đó Thạch Hạo đang là tù nhân của dị vực nên cũng từng đi qua, bên dưới chân núi từng thấy có một Vương tộc đang ăn thịt một đứa bé Nhân tộc, và đứa bé đã được hắn cứu kia chính là thiếu nữ trước mắt này, lúc đó hắn đã giao cho Mạc Tiên.
Mấy chục vạn năm trôi qua và tu vi của nàng cũng đã đuổi sát Mạc Tiên, hai người thân thích như là tỷ muội.
Thạch Hạo nhíu mày, chuyện ngày xưa chỉ là tiện tay nhưng hôm nay lại là nhân quả, lẽ nào ngày sau còn có thể gặp lại nàng nữa? Hắn cũng không cho là như thế.
Nhưng, vì sao trong lòng hắn chợt sinh ra ý nghĩ này?
"Các ngươi đi đi!" Thạch Hạo vung lay áo và hai người biến mất khỏi phía chân trời, rời xa khu vực này.
Nếu đã tới đây rồi thì Thạch Hạo cũng khong cần thiết phải tránh né làm gì, thành tựu chính quả Tiên vương tuyệt thế thì hắn còn sợ gì nữa chứ, mặc dù đối mặt với Xích vương trong truyền thuyết thì cũng không sợ.
Xích vương đã khôi phục lại hay chứ? Như trước vẫn có thể tiêu diệt, vẫn có thể chiến một trận!
Thạch Hạo xe nhẹ đường quen, cứ thế tiến thẳng vào tổ địa của bộ tộ Thời Gian thú, hắn tiến vào nơi bế quan của Xích vương.
Ầm!
Một ngọn núi nơi xa xa rạn nứt và một con cổ thú xuất hiện, nó hóa thành một người đàn ông với mái tóc dài đỏ đậm, ánh mắt sắc bén dọa người.
Đây là một vương giả bất hủ, hỗn độn lượn lờ, khí tức đại đạo đè ép bầu trời, hắn đứng nơi đó tựa như có thể trấn áp chư thiên vạn cổ.
Quá mạnh mẽ, hắn nắm giữ tinh lực không gì sánh được có thể đè ép vùng tinh không vũ trụ này.
Đây là cường giả tuyệt thế trong hàng ngũ Vương Bất hủ!
Hiển nhiên, Xích vương đã khôi phục, năm xưa bị Thạch Hạo chém đi nửa bộ niết bàn thân nên đã tạo thành tổn thương cực kỳ lớn cho hắn, thế nhưng tu dưỡng năm mươi vạn năm thì sớm đã cường thịnh trở lại.
Đáng tiếc, cả đời này hắn không còn nhìn thấy được hi vọng của việc thành Đế nữa.
Từ nhỏ hắn đã khí thôn sơn hà, có khí phách cực lớn muốn bước ra bước kia, muốn phá tan Vương cảnh để truy tìm con đường thành Đế, nâng cao một bước.
Đáng tiếc, tất cả đều bị Thạch Hạo phá nát!
Thời khắc này, khi Xích vương nhìn tháy Thạch Hạo thì hắn cũng rất ngạc nhiên, xuất thần trong giây lát, bởi vì hắn sớm nghe nói Hoang đã chết, cũng không thể có khả năng xuất hiện được nữa.
Nhưng Hoang không chỉ tái hiện mà còn trở thành Tiên vương, chuyện này khiến người nghe phải kinh hãi!
"Giữa đôi ta không ngờ dây dưa sâu như thế, ngươi lại lần nữa xuất hiện trước mặt ta rồi." Xích vương bình tĩnh lên tiếng, thế nhưng vô hình trung khí tức trở nên kinh khủng hơn.
Chân Tiên, Bất Hủ giả nếu ở đây thì sẽ phải sợ hãi thối lui, hoặc là thần phục hoặc là quỳ rạp.
"Đúng vậy, quả thật nhân quả không hề nhỏ mà." Thạch Hạo cảm thấy rất đúng dịp.
"Có phải thế không?" Bỗng nhiên Xích vương nhíu mày, sau đó mái tóc đỏ tung bay, vô tận mảnh vỡ thời gian nhấn chìm lấy hắn.
Một đoạn thiên cơ bị phủ đầy bụi chợt được thổi bay ánh vào trong lòng hắn, hắn tập tức biết được, một đoạn đại nhân quả này liên quan tới Thạch Hạo ra làm sao.
"Là ngươi, dĩ nhiên là ngươi!" Lời nói của Xích vương gấp gáp, vẻ mặt hoàn toàn thay đổi, mạnh như hắn cũng phải thất thố.
"Không ngờ nha, không ngờ ngươi lại xuất hiện!" Xích vương lần nữa lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
Có thể thấy được hắn khiếp sợ cỡ nào, tựa như gặp phải đại địch, thủ thế chờ địch.
===========
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- Momo, Viettelpay, Zalopay,: 0377078181
- Paypal: @ronkute
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc