[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 54 : Ưng Xà Song Kích
Diệp Húc đang đứng ở trung tâm sóng khí, lấy Tiên Thiên Bá Thế cứng rắn chống chọi lại Ưng Xà Song Kích. Nhưng một kích này còn mạnh hơn cả một kích toàn lực của Phương Chung Sơn, làm cho thân thể của hắn tê dại.
Đột nhiên, giữa không trung buông xuống một đuổi rắn, cuồn cuộn nổi lên cuốn lấy hắn. Ngay sau đó một cái đầu rắn táp xuống, hướng thẳng tới trán của hắn nhanh như thiểm điện!
“Cương khí bá thể! Phá cho ta!”
Diệp Húc quát lớn, cương khí quanh thân lập tức bùng nổ, khai mở cái đuôi của Ưng Xà ra. Song chương của hắn rung lên, hai chưởng ấn thật lớn khép mạnh lại kẹp cái đầu ưng ở bên trong. Một tiếng nổ vang, con Ưng không lồ kia không ngờ bị song chưởng hắn kẹp nát, nguyên khí mênh mông tản ra mọi nơi.
Xa xa truyền tới một tiếng kêu khẽ, người nọ ẩn giấu trong bóng tối hiển nhiên không ngờ được Diệp Húc có thể vỗ chết Ưng Xà Song Kích của hắn.
Hai người bọn họ chỉ giao thủ trong chớp mắt, thanh thế long trời lở đất, lập tức đánh thức mọi người đang say trong giấc ngủ. Diệp gia nội phủ vu sĩ rất nhiều, cao thủ ùn ùn, lập tức không ít người đứng dậy tuần tra, tiếng người ồn ào.
Người ẩn nấp trong tối một kích thất bại, lập tức không chút giằng co, lặng yên ẩn nấp mà đi.
“Thiếu gia, người vừa rồi là ai vậy?” tk nghe thấy được tiếng vang, khoác quần áo đi tới, sắc mặt trắng bệch.
Diệp Húc nhẹ nhàng thở ra nói: “Ta cũng không biết, tuy nhiên hắn sử dụng Ưng Xà Song Kích…”
Tk sắc mặt kịch biến, thất thanh nói: “Chẳng lẽ là Tư Manh lão gia?”
Diệp Húc sắc mặt cổ quái, lắc đầu: “Không phải là hắn.”
Hắn nguyên cũng cho rằng Diệp Tư Manh ra tay đánh lén mình, bởi vì Diệp Kiên bị mình giết là con trai của Diệp Tư Manh, Diệp Tư Manh hận hắn tới tận xương, tới đánh lén cũng là trong tình lý.
Tuy nhiên người vừa rồi “A” lên một tiếng lại lộ ra dấu vết, cũng không phải là khẩu âm của Diệp Tư Manh.
Thanh âm này cực kỳ quen tai, Diệp Húc dường như đã nghe thấy ở nơi nào đó, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra.
“Người muốn giết ta, tới cùng là ai?”
Đột nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa dồn dập. Diệp Húc và tk mở cửa ra xem, chính là Diệp Tư Mẫn dẫn theo vu sĩ nội phủ tiến tới.
“Thiếu Bảo hiền chất, vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ngươi không có bị thương chứ?”
Diệp Tư Mẫn lộ ra vẻ quan tâm thân thiết lo lắng nói rằng: “Phủ chủ bế quan không ra, nội phủ mấy ngày nay loạn thất bát tao cả lên. Ngay cả vu sĩ phụ trách cảnh giới cũng buông lỏng. Thế cho nên có người lòng mang ác ý, không ngờ dám ám sát hiền chất, đây là sai lầm của ta!”
“Đa tạ nhị bá quan tâm.”
Diệp Húc liếc hắn một cái thật sâu nói rằng: “Thích khách kia mặc dù muốn giết ta, nhưng tiểu chất cũng không phải là không có năng lực bảo vệ mình, đã đánh lui được thích khách rồi.”
Diệp Tư Mẫn thở ra một ngụm khẩu khí, cười nói: “Hiền chất không có việc gì, ta đây an tâm rồi. Tìm kiếm cho ta, phải tìm cho ra ai là thích khách. Diệp gia nội phủ chúng ta, không phải hắn muốn đến là đến muốn đi là đi? Truyền ra bên ngoài, thể diện của Diệp gia để ở chỗ nào?”
Diệp Húc nhìn theo bọn họ rời đi, không khỏi nhíu nhíu mày.
Hắn lúc trước hoài nghi Diệp Tư Manh, là bởi vì Diệp Tư Manh tu luyện Ưng Xà Song Kích mà thích khách kia đánh hắn cũng dùng Ưng Xà Song Kích. Tuy nhiên vu sĩ trong nội phủ Diệp gia tu luyện Ưng Xà Song Kích cũng không phải chỉ có một mình Diệp Tư Manh. Diệp Tư Mẫn hẳn cũng tinh thông vu pháp này.
“Diệp Tư Mẫn thực lực vượt quá xa với ta, nếu hắn mà ra tay, cho dù một chiêu ta cũng không thể tiếp được! Người vừa rồi, hẳn là không phải hắn. Ngoại trừ hai người bọn họ, nội phủ còn ai muốn lấy mạng ta đây? Có thể là vu sĩ ngoại môn hay không? phụng mệnh đi giết ta? Sau đó vu oan giá họa cho Diệp Tư Manh? Có khả năng này. Nếu Diệp Tư Mẫn âm thầm phái người xuống tay với ta, như vậy tất không thể tìm ra được thích khách trong nội phủ này được.”
Không ngoài sở liệu của hắn, vu sĩ nội phủ tìm kiếm hồi lâu cũng không tìm ra được ai ám sát Diệp Húc, hắn phỏng đoán không thể sai được.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Húc rời khỏi Diệp phủ, hướng tới Bách Man Sơn đi đến.
Hắn quyết định dẫn theo thích khách kia ra mặt, trảm thảo trừ căn.
Đi qua sông Thanh Thủy, Diệp Húc trong lòng vừa động, rốt cuộc đã phát hiện ra một đạo khí tức như ẩn như hiện ở sau lưng hắn.
“Quả nhiên đã tới!”
Diệp Húc chân giẫm lên mang hài, chạy qua mặt sông Thanh Thủy. Mỗi một cước hạ xuống, trên mặt sông hiện lên một đóa hoa sen màu đen, trông rất sống động.
Hắn đi qua bờ sông, thẳng tới khu rừng phía chân núi Bách Man Sơn, tới vách đá nơi hắn hay giao thủ với Chu Thế Văn.
Không quá lâu, một tu sĩ áo đen rốt cuộc cũng hiện ra bên bờ sông, nhẹ nhàng nhảy lên, vượt qua cự ly hơn ba mươi mét, rơi vào bờ bên kia Thanh Thủy. Lập tức hắn cũng yên lặng chui vào trong rừng, hướng tới vách đá.
“A? như thế nào lại không có ai?” Vu sĩ áo đen hạ giọng nói.
“Diệp Phó, ngươi có phải tìm ta không?” Diệp Húc từ sau thân cây đi ra, ánh mắt chợt lóe, mỉm cười nói.
Vu sĩ áo đen trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn Diệp Húc, hắn là một người đàn ông trung niên khuôn mặt chữ điền, dưới con mắt trái có một vết sẹo như con rết, gần như cắt ngang con mắt này của hắn.
Hắn tên là Triệu Phó, đời đời là nô tài của Diệp gia. Triệu Phó thiên phú võ học cực cao, năm trước đã trời thành võ đạo tiên thiên, trở thành vu sĩ. Bởi vậy hắn được Diệp gia ban danh họ Diệp, cải danh là Diệp Phó.
Vết sẹo trên mặt hắn, là năm đó hắn đắc tội với ngoại môn tổng quản, bị tên tổng quản này lưu lại ký hiệu trên mặt.
Diệp Phó sau khi trở thành vu sĩ, chuyện thứ nhất chính là móc hai mắt vị tổng quản kia xuống, đánh thành phế nhân.
“Thất gia, sao ngài lại ở chỗ này?”
Diệp Phó nhìn xem bốn phía, cũng không có phát hiện ra người nào khác, vết sẹo hình con rết trên mặt giống như sung huyết, trở nên đỏ bừng, vẻ tươi cười trên mặt rất cứng ngắc, cười nói: “Ta vốn tính toán tiến vào Bách Man Sơn săn bắn, không ngờ lại gặp thất gia ở đây, thật sự rất trùng hợp.”
Diệp Húc mỉm cười, trong nụ cười của hắn có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm: “Diệp Phó, ngươi hà tất phải làm ra vẻ? đối tượng săn bắn của ngươi, không phải là ta sao? Tối hôm qua ngươi thử một lần, tuy nhiên hôm nay, ngươi lại thành con mồi của ta, nhất định phải chết ở chỗ này!”
Diệp Phó liếm liếm môi, lại nhìn ra chung quanh, vết sẹo hình con rết càng phát ra vẻ đỏ sậm, hắn nhe răng cười độc ác nói: “Thất gia có một mình sao?”
Hắn khom người xuống, nửa ngồi xổm, nửa nằm sấp, giống như một yêu thú đang chuẩn bị săn mồi, khí thế dần dần mở ra.
Hắn bước tới Diệp Húc, bước chân rơi xuống đất, chấn làm cho mặt đất kịch liệt run rẩy. Thậm chí ngay cả đại thụ chung quanh cũng kịch liệt lay động!
“Thất gia, người khác không biết chi tiết của ngươi, nhưng ta lại biết rõ ràng!”
Diệp Phó nhảy dựng lên, thân hình xoay mấy vòng ở giữa không trung, hét lớn một tiếng, bàn tay chộp tới Diệp Húc. Nguyên khí rung động trong tay hắn bắn ra, trong chớp mắt đã hình thành một ưng trảo thật lớn, trên trảo che kín vảy, tấn công xuống phía dưới!
Nguyên khí của hắn ngày càng thịnh, chỉ nghe thấy tiếng cười vang vang không dứt. Một cái đuôi rắn thật lớn từ đan điên của hắn chui ra, quấn quanh người hắn mấy vòng liền.
Mà đỉnh đầu Diệp Phó, hiện ra một đầu rắn, đồng tử dựng thẳng, khóe miệng mở rộng, lộ ra răng nanh sắc bén!
Ưng Xà Liệt Thiên Thức!
“Ngươi căn bản không trở thành vu sĩ, mà ta cũng là Bồi Nguyên nhị phẩm, ngươi dám đem ta thành con mồi sao? Chết cho ta!”
Diệp Húc hít một hơi thật dài, ánh mắt tập trung vào ưng trảo đang đánh tới. Đột nhiên hắn gầm lên một tiếng, cương khí trong đan điền xao động, hướng thẳng tới cánh tay, một quyền oanh ra.
Cương khí trong cơ thể hắn nháy mắt mà hình thành một quyền ấn cực lớn màu đen, ngang nhiên đón nhận ưng trảo. Nguyên khí hóa thành ưng trảo của Diệp Phó không ngờ bị va chạm trực tiếp trên không trung.
Diệp Húc một quyền lại một quyền oanh ra, quyền ấn màu đen liên tiếp oanh phá tới, va chạm kịch liệt với ưng trảo đối diện, thanh âm bạo vang không dứt.
Trong phút chốc hắn liền đánh ra hơn mười quyền, đánh nổ nát ưng trảo.
Đột nhiên Ưng Xà quấn quanh người Diệp Phó rung động, đuôi rắn bay lên, hung hăng đánh lên trên người hắn. Diệp Húc lập tức bị tung ra xa vài chục trượng, giống như một cái bao tải nện mạnh vào trên vách đá, lập tức rơi xuống mặt đất, không chút nhúc nhích.
Diệp Phó rơi xuống đất, Ưng Xà khí quay chung quanh thân thể hắn một vòng rồi chui vào trong đan điền. Hắn nhe răng cười độc ác nói rằng: “Thất gia, ta đã nói rồi, coi ta là con mồi, ngươi chính là muốn chết mà! Giết ngươi, ta có thể trở về phục mệnh được rồi!”
Hắn đang muốn xoay người rời khỏi, đột nhiên con ngươi trừng to, ngơ ngác nhìn phía trước, chỉ thấy Diệp Húc lắc lắc người đứng lên, run run tay chân vài cái.
“Đây là uy lực của vu pháp sao? Cũng không có mạnh như trong tưởng tượng của ta…”