[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 50 : Chu Thiên tinh lực
Diệp Húc ngẩn ngơ, sau một lúc lâu không nói lên lời.
Hắn nhớ rõ ràng, tòa bạch ngọc lâu trong đan điền của mình rõ ràng chỉ có một tầng. Mà hiện giờ lại biến thêm một tầng, biến thành Nhị Tầng Thiện Thiện Vô Lượng Bạch Ngọc Lâu, nâng cao một phẩm!
Thiên đạo kế thừa ngọc lâu lấy trắng, đen, xanh, vàng bốn loại màu sắc chi làm bốn loại phẩm gia nhỏ. Số tầng thì đại biểu cho phẩm bậc, tầng càng cao, phẩm bậc càng cao.
Một tầng bạch ngọc lâu chỉ là thứ phẩm đứng dưới cùng, không nghĩ tới nó lại hơn một tầng, loại tình huống này hắn chưa từng nghe thấy bao giờ?
“Chẳng lẽ ngọc lâu của ta có thể trưởng thành? Không biết ngọc lâu của những người khác có phải như thế này không?”
Diệp Tư Chân đã tới bên cạnh hắn, phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy trong sông Thanh Thủy khắp nơi đều lưu lại dấu vết chiến đấu, không khỏi khẽ nhíu mày nói: “Thiếu Bảo, tay phải của ngươi đã bị chặt đứt, chẳng lẽ ngươi gặp được Phương Chung Sơn? Không ngờ ngươi có thể chạy thoát mệnh trong tay hắn, xem ra trong thời gian này tu vi của ngươi quả nhiên tiến bộ thần tốc!”
Diệp Tư Chân liên miên bất tuyệt, tiếp tục nói không ngừng: “Tên tiểu tử kia chắc nhìn thấy ta tới đây, cho nên mới bỏ ngươi lại chạy trối chết. Thiếu Bảo à, ngươi nợ ta một mệnh. Tuy nhiên nói gì thì nói, Cửu Dương Bá Thể của hắn quả thật rất lợi hại, ngay cả ta cũng không có nắm chắc mười phần xử lý hắn…”
Diệp Húc hồi phục lại tinh thần, không mặn không nhạt nói: “Làm phiền bát thúc quan tâm, Phương Chung Sơn đã bị ta giết.”
Diệp Tư Chân, Diệp Tư Thiên hai người đều là chấp sự nội phủ, phụ trách dạy bảo võ nghệ cho đệ tử tông thất. Lúc trước từng rất chiếu cố với hắn. Nhưng khi Diệp Húc xuống dốc, hai người đúng là không thèm quan tâm, rất đúng với người hai nịnh bợ.
Hơn nữa sau khi lễ săn thú kết thúc, chỉ có Mã Tam Bảo cùng hai vu sĩ ngoại môn khác đi tìm kiếm tung tích của Diệp Húc. Diệp Tư Chân cùng các thúc bá khác thì không thèm quan tâm tới an nguy của hắn, làm trái tim hắn cảm thấy băng giá vô cùng.
Bởi vậy Diệp Húc nhìn thấy hắn, trong lòng nhiều ít có chút không vui.
Tuy nhiên Diệp Tư Chân đúng thật là tới đây vì hắn, Diệp Húc cũng chỉ có thể đè không vui vào trong lòng.
“Phương Chung Sơn đã chết…” Diệp Tư Chân đứng ngốc tại chỗ, thất thanh nói.
Phương Chung Sơn chính là võ đạo đệ nhất nhân của Liễu Châu này, thực lực cực mạnh, so với bình thường vu sĩ cũng không chút sợ hãi. Diệp Húc nói Phương Chung Sơn chết trong tay hắn, làm sao hắn không kinh ngạc cho được?
Diệp Húc mỉm cười nói: “Bát thúc, còn có chuyện gì sao? Nếu đúng không có gì, như vậy ta đi về trước.”
Diệp Tư Chân như mất hồn mất vía, phất phất tay, ra hiệu cho hắn rời đi.
Đợi Diệp Húc đi xa, hắn mới phục hồi lại tinh thần: “Không xong, sao lại để tiểu tử này đi rồi? Thiếu Bảo có được nhị tầng Thiện Thiện Vô Lượng bạch Ngọc Lâu phải hỏi rõ ràng mới được… Thôi đi, việc này quan trọng lớn, vẫn là về bẩm báo nội phủ trước rồi nói sau…”
Diệp Húc đi tới mã trường, xương bả vai của hắn bị Phương Chung Sơn đánh gãy, cánh tay phải gần như phế bỏ, đau đớn tận cõi lòng.
Tuy nhiên hắn lại cực kỳ hưng phấn, yên lặng tâm thần, ý niệm tiến vào trong bạch ngọc lâu. Chỉ thấy cảnh tượng trong bạch ngọc lâu khác hẳn trước kia.
Lúc này không gian trong Bạch Ngọc Lâu cực kỳ rộng lớn, từ phạm vi mười mẫu biến thành hơn trăm mẫu rồi. Mà Ngọc Hoa Dao Trì biến thành một hồ nước nhỏ, sóng biếc gợn nhẹ, mặt hồ tràn ngập sương mù màu trắng.
Đảo nhỏ trong hồ, chu ngọc thụ thẳng tắp chống trời, làm cho vòm của không gian thủng một lỗ. Thân thụ cắm vào hư không, giống như thanh sắc ngọc trụ kình thiên. Trên thân thụ ngọc vảy có thể thấy được rõ ràng, giống như thân thể của một con Thương Long vậy!
Về phần tán cây ngọc thụ, thì đã biến mất trên vòm trời, như thế ngọc thụ rất cao, làm cho trời thủng một lỗ, tán cây làm cho bạch ngọc lâu nhiều hơn một tầng!
Ngọc lâu tuy rằng nhiều hơn một tầng, nhưng hắn không cách nào tiến vào, muốn mở ra tầng hai của bạch ngọc lâu, trừ phi hắn tu luyện tới Tam Chân Cảnh.
“Trong ngọc lâu của những người khác, có phải có một gốc cây cổ thụ quái dị như của ta không? ngọc lâu của bọn họ có thể trưởng thành không?”
Diệp Húc đúng là biết rất ít về vu sĩ, hận không thể quay đầu bắt Diệp Tư Chân lại đây, xem cảnh tượng trong ngọc lâu của hắn thế nào, có phải khác trong ngọc lâu của mình không?
“Diệp Tư Chân trở lại nội phủ, khẳng định sẽ đem chuyện ta có bạch ngọc lâu truyền ra ngoài, lai lịch tòa ngọc lâu này ta không thể giải thích được…”
Diệp Húc trầm ngâm, lai lịch bạch ngọc lâu cổ quái, những vu sĩ khác khi có ngọc lâu cũng là nguyên thần kết nối thiên đạo, được thiên đạo ban thưởng kế thừa.
Mà ngọc lâu của hắn lại từ khi sinh ra đã có, lai lịch cổ quái, rất khó giải thích cho nội phủ.
Thậm chí, tòa ngọc lâu này có thể đánh nát được Thất tầng Thất Tinh Thanh Quang Hàn Ngọc Lâu mà thiên đạo ban tặng, khiến nối phủ nghĩ có người âm thầm đánh lén, làm ồn ào cả Liễu Châu.
“Không bằng nói là lần trước ở Võ Bị Các bị đánh lén, không hoàn toàn đánh nát được Thất Tinh Hàn Ngọc Lâu, còn lại hai tầng…” Diệp Húc thầm nghĩ.
Giải thích này qua loa, nhưng miễn cưỡng có thể lừa gạt qua.
Đột nhiên, Diệp Húc chú ý tới trung tâm đảo nhỏ trên Ngọc Hoa Dao Trì lơ lửng một mảnh lá cây màu vàng. Nó nằm sấp phập phồng trong sương mù, tản ra hào quang màu vàng!
Trong lòng vừa động, lần trước hắn bước vào không gian này, mặt trên của phiến lá cây màu vàng này che kín những văn tự kỳ lạ. Những văn tự này không ngừng gia tăng, dường như có một người tàng hình đang viết chữ nên lá cây này vậy.
Mà hiện giờ, phiến lá cây đã thành thục rơi ra, ngã xuống trên đảo nhỏ, hay có thể nói, những văn tự viết trên lá cây đã hoàn tất?
“Không biết trên phiến lá cây màu vàng này ghi lại vu pháp hay tâm pháp?”
Diệp Húc ý thức phiêu đãng, bay tới đảo nhỏ trong hồ nước.
Tay của hắn còn chưa kịp động tới lá vàng, đột nhiên hào quang nở rộ, hướng tới khoảng không phía trước bắn ra một mảnh quầng sáng. Một loạt những văn tự bên trong lá vàng ầm ầm trào ra, rậm rạp, hình thành một thiên kinh văn mấy ngàn chữ trước mắt hắn, màu vàng chói mắt.
Đột nhiên, thiên kinh văn kia dường như sống động như thường vậy, vô số văn tự chen chút chui vào trong não hắn. Đồng thời một thanh âm lớn vang lên bên tai, giống như cả triệu người đồng thanh tụng xướng kinh văn, tất cả đồng thanh, tuyên truyền giác ngộ!
Sau một lúc lâu, những văn tự tiến vào trong đầu hắn, những thanh âm vang dội dần dần đình chỉ, lá vàng cũng biến thành tro tàn, biến mất không thấy!
Những chữ như nòng nọc mà Diệp Húc không thể nhận biết này, thanh âm tụng kinh cũng là ngôn ngữ sớm biến mất từ thời thượng cổ. Nhưng Diệp Húc dường như lại hiểu được hàm nghĩ bên trong kinh văn, một thiên khẩu quyết chậm rãi lưu chuyển trong đầu hắn.
“Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu Vi Trần Cấm Pháp. Cái này tới cùng là vu pháp hay tâm pháp…”
Diệp Húc nhắm hai mắt lại, đem tc quan sát lại một lần, các loại áo nghĩa của kinh văn không nói cũng hiểu. Dường như hắn đã sớm nghiên cứu qua môn tâm pháp này, nghiên cứu thấu triệt, lĩnh hội toàn bộ áo nghĩa của tâm pháp này.”
Kinh văn trên phiến lá vàng kia, là quy tắc chung của tc, bao hàm một môn Chu Thiên Tinh Đấu Thuật, và một môn gọi là Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu trận pháp.
Tiểu Chu Thiên Tinh Đấu trận pháp cần một loại là tinh thần nguyên từ khoáng vật. Diệp Húc chưa từng nghe nói qua bao giờ cho nên phải dứt bỏ trận pháp này mà chuyên tâm nghiên cứu Chu Thiên Tinh Đấu luyện khí thuật.
“Một tâm pháp này thu khí bổ nguyên, trộm thiên địa, đoạt tạo hóa, dẫn đường Chu Thiên Tinh Lực bổ sung nguyên khí. Hình như so với Mãng Cổ Chu Cáp Đại Lực thần thông còn muốn cao minh hơn…”
Sau một lúc lâu, hắn ói ra một ngụm trọc khí, lẩm bẩm nói: “So với Mãng Cổ Chu Cáp Đại Lực thần thông cao minh hơn, điều này có thể sao?”
Diệp Húc tuy rằng không rõ về vu sĩ lắm, hiểu biết cũng không nhiều lắm, nhưng cũng biết vu sĩ khi tu luyện là phun ra nuốt vào thiên địa nguyên khí. Cái gọi là thiên địa nguyên khí chính là chỉ thuần dương khí phát ra từ những ngôi sao, thái dương.
Mãng Cổ Chu Cáp Đại Lực thần thông nhìn qua thổ nạp nguyên khí thiên địa thật lớn, các loại tâm pháp khác không thể thắng được.
Mà môn Chu Thiên Tinh Đấu luyện khí thuật, hấp thụ nguyên khí càng thêm nhiều hơn. Chẳng những bao gồm thái dương còn có Thái Âm tinh, thậm chí ngay cả tiểu chu thiên bảy mươi hai tinh đấu cũng bao gồm trong đó, dùng chu thiên tinh lực đề thăng tu vi!
Có thể thấy được, Chu Thiên Tinh Đấu luyện khí thuật, quả thực cao minh hơn Mãng Cổ Chu Cáp Đại Lực thần thông không ít.
Tuy nhiên, Mãng Cổ Chu Cáp Đại Lực thần thông là Diệp phủ trấn gia chi bảo, Liễu Châu vô thượng tuyệt học. Diệp gia dựa vào môn tâm pháp này hùng cứ Cửu Lê bách Man Sơn ba trăm năm. Bởi vậy trong lòng hắn nhiều ít có chút không tin Tinh Đấu luyện khí thuật sẽ vượt qua đại lực thần thông này.