[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 46 : Cửu Chuyển Nguyên Công
Một quyền này hắn vẫn chưa xuất toàn lực đã mạnh mẽ như vậy, ngoại trừ tiên thiên cương khí của hắn rất có chất lượng, còn có một nguyên nhân khác đó là do hắn đã tu luyện thân thể đến mức tiên thiên.
Thương Minh Luyện Thể Quyết có tổng cộng thập tam trọng tâm pháp, đệ thập nhất trọng tâm pháp tập trung vào ôn dưỡng cương khí, biến cương khí trở nên càng cường đại.
Đệ thập nhị trọng tâm pháp là bắn cương khí ra ngoài (cương khí ngoại phóng), rèn luyện đao cương.
Đệ thập tam trọng tâm pháp là rèn luyện thân thể, luyện thành tiên thiên thân thể, ngưng tụ tiên thiên bá thể!
Hiện tại, hắn vừa mới tu luyện ra cương khí, tu vi còn chưa thâm hậu, cách cảnh giới ngưng khí thành đao, tiên thiên đao cương một quãng nhất định.
Nếu cương khí của hắn có thể mạnh mẽ hơn một tầng nữa, đạt tới cảnh giới cương khí ngoại phóng, như vậy hắn có thể trực tiếp bước vào cảnh giới tối cao của võ đạo, tiên thiên bá thể!
Thương minh bá thể của Diệp gia, hậu thổ bá thể của Chu gia và cương dương bá thể của Phương gia được xưng là ba loại thần công bá thể, vô cùng mạnh mẽ!
Mà Thương Minh Luyện Thể Quyết của hắn đã được sửa chữa, uy lực của thương minh bá thể đã vượt xa hai loại bá thể thần công khác!
Hắn tán đi cương khí màu đen, thể trạng nhanh chóng phục hồi như cũ, lại biến về bộ dạng vốn có.
Diệp Húc thở dài một tiếng, ngơ ngác nhìn hai tay mình, sự vui mừng lộ ra trong mắt: “Tiên thiên, rốt cục ta đã bước vào tiên thiên võ đạo…”
Trước đây khi ở cảnh giới này hắn đã bị đánh thành phế nhân, bây giờ lại trở về tiên thiên, tâm tình có chút phức tạp, có một chút ảo giác như một người sống qua hai đời.
Hắn tĩnh hạ tâm thần, tiếp tục cần tu khổ luyện, đánh sâu vào cảnh giới cương khí ngoại phóng.
Chỉ cần đánh sâu vào cảnh giới cương khí ngoại phóng, hắn liền có thể lập tức tu hành thương minh bá thể, bước vào cảnh giới võ đạo cao nhất.
Hơn nữa, theo từng bước tu luyện hắn còn phát hiện ra Thương Minh Luyện Thể Quyết chắc chắn không chỉ có thập tam trọng cảnh giới, chắc hẳn vẫn còn tâm pháp phía sau, có thể suy diễn võ đạo đến một trình độ rất cao!
Phát hiện này không phải là nhỏ, tiên thiên bá thể là cảnh giới võ đạo cao nhất, đây là kiến thức phổ thông mọi người đều biết trong trăm ngàn năm qua, nếu Thương Minh Luyện Thể Quyết thật sự còn có tâm pháp phía sau, đây là chuyện sẽ phá vỡ hoàn toàn kiến thức phổ thông đó.
Cảnh giới cao nhất của võ đạo rốt cuộc là có dáng vẻ như thế nào?
Có phải là không cần kết nối với thiên đạo, đạt được sự tán thành của thiên đạo liền có thể dùng võ nhập vu?
Diệp Húc trong lòng sung sướng chờ mong.
Tuy nhiên hắn lại ngừng việc tu luyện, tầng tâm pháp đệ thập nhất trọng của Thương Minh Luyện Thể Quyết khiến hắn có cảm giác không tự nhiên. Tu vi càng thâm hậu, Diệp Húc càng cảm giác được tâm pháp đệ thập nhất trọng không thể thôi động tất cả cương khí, tốc độ tu luyện càng ngày càng chậm, hơn nữa lại hạn chế phát huy thực lực của hắn.
Chuyện này giống như hai tay rõ ràng có lực lượng cả trăm cân nhưng lại chỉ có thể nhấc được vật nặng ba mươi cân.
Hắn đã sửa đổi thành Thương Minh Luyện Thể Quyết kiểu mới, dĩ nhân không thể thôi động được tất cả cương khí, khiến thực lực của hắn gặp rất nhiều hạn chế.
“Muốn giải quyết khiếm khuyết của Thương Minh Luyện Thể Quyết, chỉ có thể đi vu khố tìm bản Thương Minh Luyện Thể Quyết hoàn chỉnh.”
Diệp Húc trầm tư một lát, đi tìm Mã Tam Bảo, chỉ thấy người vu sĩ trẻ tuổi này đang phun ra nuốt vào thiên địa nguyên khí, đỉnh đầu hắn như xuất hiện một dòng lốc xoáy nhỏ, hút nguyên khí bốn phía vào trong cơ thể.
“Thất gia, có chuyện gì vậy?” Mã Tam Bảo mở mắt, cẩn thận đánh giá hắn vài lần, lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên đã nhận ra hắn đã bước vào cảnh giới tiên thiên võ đạo.
Diệp Húc khiến hắn khiệp sợ thật lớn, Mã Tam Bảo có chút cảm giác rằng mình đã chết lặng.
“Trường chủ, ngươi kiến thức rộng rãi, cũng biết trong vu khố của Diệp phủ ta có bản hoàn chỉnh Thương Minh Luyện Thể Quyết không?”
“Ngươi chắc chắn ngươi nói là vu khố mà không phải vũ khố?”
Mã Tam Bảo mặt nhăn mày nhíu, suy tư một lát, lắc đầu nói: “Trong vu khố làm sao có thể có tâm pháp võ đạo? Thất gia, ngươi vốn tu luyện Thương Minh Luyện Thể Quyết, chẳng lẽ không phải bản hoàn chỉnh?”
Diệp Húc nhẹ nhàng gật đầu nói: “Thương Minh Luyện Thể Quyết của ta phát sinh biến hóa mới, càng tốt hơn tâm pháp tu luyện vốn có, thương minh chân khí từ màu xanh chuyển sang màu tím, rồi lại từ màu tím biến thành màu đen, hơn nữa tốc độ tu luyện càng nhanh hơn trước đây. Vì vậy ta nghi ngờ Diệp phủ ta vẫn còn một bộ thương minh luyện thể quyết, thậm chí có khả năng là tâm pháp vu đạo!”
Mã Tam Bảo suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Trong vu khố đúng là không có Thương Minh Luyện Thể Quyết, nhưng ta đã từng nghe qua một giai thoại. Nghe nói Thương Minh Luyện Thể Quyết là do tổ tiên khai sáng Diệp gia sáng chế ra, vị tổ tiên này là kỳ tài võ học, trong một lần xảo hợp cơ duyên có được một môn tâm pháp vu đạo. Khi đó, hắn chưa là vu sĩ, không thể tu luyện tâm pháp vu đạo, nhưng bằng thông minh tài trí của mình, hắn đã ngộ ra Thương Minh Luyện Thể Quyết từ môn tâm pháp này.”
Diệp Húc tim đập thình thịch, vội vàng hỏi: “Môn tâm pháp này gọi là gì?”
“Cửu Chuyển Nguyên Công!”
Mã Tam Bảo phun ra một ngụm trọc khí, lắc đầu nói: “Tuy nhiên, Cửu Chuyển Nguyên Công rất khó tu luyện, thậm chí ngay cả vị tổ tiên Diệp gia kia cũng không tu luyện thành công, đành phải gác xó môn tâm pháp này, cất trong vu khố của Diệp phủ. Ba trăm năm qua, có không ít con cháu Diệp gia đã thử tu luyện Cửu Chuyển Nguyên Công nhưng đều không luyện thành. Nghe nói tu luyện môn tâm pháp này, chẳng những không gia tăng tu vi, ngược lại còn rút đi nguyên khí của người tu luyện, tu vi không tăng mà giảm, có thể nói là mất nhiều hơn được, bởi vậy bị gọi là tâm pháp vô bổ.”
“Tâm pháp vô bổ?”
Diệp Húc lắc nhẹ đầu, Cửu Chuyển Nguyên Công chắc chắn không phải là vô bổ, Thương Minh Luyện Thể Quyết chỉ là võ học được diễn hóa ra từ môn tâm pháp vu đạo này liền tạo nên bao nhiêu vu sĩ cho Diệp gia, như thế nào lại có khả năng là vô bổ?
Hơn nữa, tâm pháp mới hắn lĩnh ngộ chỉ là bản Cửu Chuyển Nguyên Công không trọn vẹn, nhưng so sánh với Thương Minh Luyện Thể Quyết hắn vốn luyện thì tốc độ tu luyện nhanh hơn, chân khí tinh thuần hơn, hơn nữa cải tạo thân thể đạt tới cảnh giới vô cùng khủng bố, vượt xa hậu thổ bá thể thần công của Chu gia và cửu dương liệt hỏa thần công của Phương gia.
Hậu thổ bá thể thần công, cửu dương liệt hỏa thần công đều là tuyệt học võ đạo đứng đầu thế gian, diễn hóa võ học đến mức tận cùng, bản Cửu Chuyển Nguyên Công không trọn vẹn đã vượt xa hai môn tuyệt học này, vậy bản đầy đủ còn khủng bố đến mức nào?
“Cửu Chuyển Nguyên Công, ta nhất định phải có được!”
Hắn rời khỏi mã tràng, đi đến Liễu Châu.
Khi hắn đi tới Diệp phủ, trên đường đi hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chú, hễ ai nhìn thấy hắn đều túm năm tụm ba bàn luận.
“Đó không phải là Thất gia sao? Tại sao hắn còn dám đến nội phủ?”
“Nghe nói hắn đánh chết tổng quản ngoại môn Diệp Ly, đắc tội với nhị lão gia nội phủ, còn giết cửu gia Diệp Kiên, Diệp Tư Manh lão gia hận không thể lột da rút gân hắn! Hắn đến nội phủ chẳng phải là chịu chết hay sao?”
“Hơn một tháng trước, Thất gia trắc thí vu sĩ thất bại, từ tiên thiên võ đạo biến thành kẻ phế vật trói gà không chặt, ngay cả mấy lão gia của nội phr cũng không xem trọng hắn, bây giờ không ngờ có thể đánh chết Diệp Ly, thật không hiểu hắn tu luyện kiểu gì…”
Diệp Húc mắt điếc tai ngơ, đi thằng tới vu khố Diệp phủ.
Trong văn phòng quản lý vu khố, hắn dâng lên mỹ nhân mãng và hàn thiết liên, vu sĩ phụ trách quản lý vu khố trừng to mắt, ngây người nửa ngày, rốt cục tỉnh ngộ, vội vàng nói: “Hai trăm ba mươi cân hàn thiết, một điều bồi nguyên bát phẩm xà yêu, Thất gia, ngày có thể tiến vào vu khố, chọn lựa một môn vu pháp hoặc tâm pháp.”
Diệp Húc nhẹ nhàng gật đầu, đi vào bên trong vu khố.
Vu khố ở nội phủ Diệp gia đại biểu cho thành tựu tối cao của vu pháp Diệp gia, mỗi một vị tu sĩ của Diệp gia đều phải đem vu pháp thiên đạo ban thưởng cho bọn hắn sao chép lại một phần, cất giữ trong vu khố.
Ba trăm năm qua, đồ trong vu khố càng ngày càng phong phú, có thể nói toàn sách là sách.
Trong vu khố cũng đồng dạng chất chứa rất nhiều tài liệu, đống tài liệu này cũng không phải là phàm phẩm, đều là tài liệu luyện chế vu bảo và đan dược.
Muốn đi vào vu khố, trừ khi được phủ chủ cho phép, chỉ có một cách là cống hiến đủ tài liệu cho vu khố, hoặc cống hiến một môn tâm pháp mà trong vu khố không có.
Diệp Húc cống hiến cho vu khố một thi thể của mỹ nhân mãng và một sợi hàn thiết liên, hai đồ vật này trong mắt người phàm đều là bảo vật vô giá, nhưng trong mắt vu sĩ cũng không quá quý báu, chỉ có thể lựa chọn một môn vu pháp mà thôi.
Diệp Húc đi vào bên trong vu khố, chỉ thấy bên trong bày biện cực kỳ đơn giản, chỉ có một loạt giá sách, trên đó chứa đấy những cuốn sách to nhỏ, có khi dày một thương, có khi lại cực mỏng, vỏn vẹn chỉ mấy tờ.
“Tiểu tử kia, ngươi chính là Diệp Húc Diệp thiếu bảo?” Một lão già tóc trắng xóa đi đến trước mặt hắn, liếc hắn một cái, hỏi.
Trong lòng Diệp Húc rùng mình, khom người thi lễ: “Dạ phải. Đệ tử ra mắt tam thúc tổ.”