[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 44 : Vu pháp chi uy
Qua một thời gian lâu sau, rốt cục Diệp Húc mở ra hai mắt, thở nhẹ ngụm khẩu khí, trong mắt lộ ra một tia vui mừng.
Đạo đao cương này, rốt cục bị hắn thành công ép vào đan điền.
Nếu là người khác, đừng nói bị tiên thiên đao cương xâm nhập đan điền, cho dù chỉ là dị chủng chân khí, nhẹ thì tu vi cũng bị hao tổn lớn, nặng thì chết bất đắc kì từ tại chỗ cũng có thể xảy ra.
Đây bởi vì đan điền là nơi trọng yếu của người luyện võ, trọng yếu trong trọng yếu, nếu bị chân khí của người khác xâm nhập, chẳng những khó có thể thanh trừ, còn dễ lưu lại ám thương cho chính mình, nếu là tiên thiên đao cương, một đao liền phá vỡ đan điền, trọng thương không thể trị nổi!
Nhưng hắn hoàn toàn không lo lắng chút nào.
Trong đan điền của hắn, thương minh chân khí như mấy nghìn đóa mây tím, bay phiêu đãng, giống như một biển mây màu tím.
Phía trên biển mây, một tòa bạch ngọc lầu to lớn trấn áp thương minh chân khí, khí thế mạnh mẽ.
Đạo tiên thiên đao cương kia vừa tiến vào đan điền, lập tức sinh long hoạt hổ, ngưng tụ thành hình, biến thành một thanh đại đao vô cùng lớn, tản mát ra từng trận hung uy, đao khí vô cùng lớn bổ về phía thương minh chân khí của hắn, như là muốn biến tất cả mây tím thành hư không!
Đạo tiên thiên đao cương này ngưng tụ nửa đời công lực của Diệp Ly, vượt xa thương minh chân khí của Diệp Húc, nếu bị một đao này đánh tới, tu vi của hắn chắc chắn bị phế lần nữa!
Tiên thiên đao cương còn chưa tiếp cận biển mây, Bạch ngọc lâu đột nhiên chấn động, một làn sóng màu xanh hạ xuống, đao cương bị gợn sóng kia tấn công, lập tức tan rã, không cách nào ngưng tụ lần nữa, biến thành một đóa mây xanh to lớn vô cùng, lơ lửng cô linh ở bên ngoài biển mây màu tím!
Đóa thương vân này thuần túy được tạo thành từ tiên thiên cương khí, so với biển mây của Diệp Húc còn lớn hơn mấy lần.
“Chỉ cần luyện hóa đóa thương vân này, ta chắc chắn có thể đột phá ranh giới thập trọng, đạt tới tiên thiên!”
Diệp Húc hoàn toàn yên tâm, lúc này đây hắn có thể nói là nhân họa đắc phúc, nửa đời công lực của Diệp Ly cường đại thế nào, chỉ cần luyện hóa hấp thu đám cương khí này, tu vi của hắn sẽ đột nhiên tăng mạnh, liền vượt qua cánh cửa khó khăn nhất, đạt tới tiên thiên võ đạo.
Hắn đi nhanh về phía thi thể Diệp Ly, đi đến đâu, đám chăn ngựa đều tản ra, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ.
Diệp Ly là cường giả tiên thiên tu luyện đến mức cương khí phóng ra ngoài, cũng bị hắn cứng tay đánh chết, giờ phút này trong lòng đám chăn ngựa, Diệp Húc dĩ nhiên là cao thủ võ đạo thứ nhất của ngoại môn Diệp phủ.
Diệp Húc giơ tay chộp lấy hàn thiết liên (xích sắt hàn thiết), tay vừa xuất ra, đột nhiên dừng lại, trán không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Một cỗ khí cơ đã lặng yên khóa chăt hắn lại!
Cỗ khí cơ này sung mãn thô bạo hiếu sát, vô cùng điên cuồng, khí thế của Diệp Ly so với cỗ khí thế này quả thực chỉ là một đứa trẻ con vừa mới học đi!
Diệp Húc gian nan quay đầu, chỉ thấy một thanh niên áo trắng bộ mặc âm trầm, đi nhanh về phía hắn.
"Thập thất thúc..."
Diệp Tư Manh đi vào mã tràng, đẩy ra đám người, đi thẳng đến chỗ hắn, sát khí đằng đằng, khí thế khóa vào Diệp Húc, trong mắt không còn ai.
“Tư Manh, chính là tên súc sinh này đã giết Kiên nhi, mau giết hắn cho ta!” Phương phu nhân nhìn thấy trượng phu, tinh thần rung lên, lớn tiếng quát.
Diệp Tư Manh hừ lạnh một tiếng, thanh sắc nguyên khí trên đỉnh đầu lay động, chậm rãi hình thành một cái ưng trảo lởm chởm, trên trảo xếp đầy những lân phiến kỳ quái, một cỗ khí tức lợi hại mênh mông phát ra.
Đây là một cái ưng trảo cao chừng ba thước, phía trên ưng trảo, một mảnh lông vũ màu xanh nhanh chóng hình thành, dần dần tạo thành một con ưng độc trảo không đầu khổng lồ!
Ở cổ con ưng lớn này chậm rãi xuất hiện một cái đầu rắn, từng phiến lân phiến màu ngọc bích trống rỗng sinh ra, dần hình thành thân hình con rắn lớn vảy ngọc bích!
Điều quỷ dị là con rắn lớn này có đầu không có đuôi, dường như cùng với con chim ưng lớn màu xanh tạo thành một chỉnh thể.
Mà phía sau con ưng lớn cũng không phải là đuôi, cánh, mà là một cái đuôi rắn thật dài!
Quái vật này không biết là ưng hay là rắn, đầu đuôi dài đến sáu mét, đứng ở trên đỉnh đầu Diệp Tư Manh, cái đuôi buông xuống mặt đất vẫn dài hơn ba thước!
Đây là vu pháp của vu sĩ, ưng xà song kích!
Gọi là ưng xà song kích, không phải nói đến hai loại động vật chim ưng và rắn, mà là một loại thượng cổ yêu thú gọi là ưng xà.
Loài yêu thú này hung tàn hiếu sát, tuy không thần thông quảng đại như mãng cổ chu cáp. Nhưng hung ác hơn mãng cổ chu cáp gấp trăm lần, đi đến đâu máu chảy thành sông tới đó!
Môn vu pháp ưng xà song kích cũng coi như nổi danh lừng lẫy ở Liễu Châu thành, có thể nói là vu pháp thượng thường, vu sĩ của tam đại thế gia tu tập rất nhiều.
Khí tức của Diệp Tư Manh càng ngày càng mạnh, gắt gao áp chế Diệp Húc, tóc hắn không có gió cũng bay bay, quần áo phấp phới.
Diệp Húc vẫn là lần đầu tiên thấy vu sĩ khủng bố như vậy, chỉ dựa vào khí thế cũng có thể ép cho hắn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả thương minh chân khí cũng lùi về trong đan điền.
Trước đây, Mã Tam Bảo vì muốn thử xem thương thế của hắn đã hồi phục như cũ hay chưa, thi triển nguyên khí đại thủ tấn công hắn, nhưng lần đó Mã Tam Bảo vận dụng không đến một phần nghìn lực lược, hơn nữa trong lòng không có sát ý.
Mà lúc này, Diệp Húc giết Diệp Kiên, vì vậy Diệp Tư Manh đã động sát tâm với hắn, muốn giết hắn càng nhanh càng tốt
Nhưng điều hắn không thể ngờ chính là khí thế của vu sĩ lại khủng bố như vậy, không chỉ khóa trụ thân thể tiên thiên của hắn, ngay cả chân khí cũng không thể vận dụng!
Đây chính là cảnh giới áp chế!
Diệp Húc từng nghe người già trong Diệp phủ nhắc tới cảnh giới áp chế của vu sĩ, tất cả vu pháp đều từ nguyên thần thôi động nguyên khí, nguyên thần ký thác ở trong nguyên khí, cảnh giới của vu sĩ càng cao, nguyên thần càng mạnh, cảnh giới áp chế lại càng cường đại!
Chỉ cần tu vi cao thâm là có thể vững vàng ngăn chặn đối phương, khiến cho thực lực đối phương giảm mạnh
Tình huống này cực kỳ rõ ràng khi vu sĩ đối mặt với cao thủ võ đạo, cao thủ võ đại không thể sử dụng bất kì thủ đoạn nào, chỉ có thể khoanh tay chịu chết.
Hiện tại, hắn đã biết được sự cường hãn của cảnh giới áp chế, khiến hắn không có chút sức lực nào phản kháng.
Diệp Tư Manh từng bước đi tới chỗ hắn, mỗi bước chân hạ xuống, trầm trọng vô cùng.
Mồ hôi lạnh trên trán Diệp Húc không ngừng rơi xuống, khoanh tay chịu chết không phải tác phong của hắn, mặc dù đối thủ là vu sĩ, hắn cũng muốn chống lại một phen!
Trong yết hầu hắn phát ra tiếng rống như dã thú, ra sức thôi động chân khí đang bị gắt gao áp chế!
Trong đan điền hắn, Bạch ngọc lâu hơi chút chấn động, từ từ chuyển động, đem thương minh chân khí lưu chuyển, khiến áp lực của hắn giảm bớt vài phần.
Tòa ngọc lâu thần bí này rốt cục cũng bị hắn thôi động.
Diệp Húc không kịp vui mừng, tiếp tục tăng thêm lực thôi động, tốc độ Bạch ngọc lâu xoay tròn dần nhanh hơn, gió cuốn mây bay, từng đạo thương minh chân khí bị đẩy ra ngoài đan điền, rót vào bên trong kinh mạch đang khô cạn.
Đột nhiên ưng xà trên đỉnh đầu Diệp Tư manh phát ra tiếng kêu bạo ngược, đánh về phía hắn, một cái ưng trảo bao phủ cả người hắn, chộp xuống phía dưới!
Diệp Tư manh rốt cục ra tay với hắn!
Tinh thần Diệp Húc rung lên, trong cơ thể lại sung mãn lực lượng mênh mông, rút ra hàn thiết liên, thân ảnh vừa động, giống như con dơi lớn, bay ra lên ngoài mấy trượng, chỉ nghe ầm ầm một tiếng, ưng trảo kia dừng ở trên đất trống, đào ra trên mặt đất một hố lớn!
Hàn thiết liên của Diệp Húc rung lên, khóa chặt ưng trảo lại
Rầm!
Lực lượng con ưng xà này chất chứa đạt tới mức người thường không thể tưởng tượng nổi, nhẹ nhàng chấn vỡ hàn thiết liên, sợi dây xích sắt này có thể chống đỡ được đao cương của Diệp Ly, nhưng trước mặt vu pháp không ngừ chỉ bình thường như đậu hũ, một kích liền vỡ!
Trong lòng Diệp Húc trầm xuống, chênh lệch giữa hắn và Diệp Tư Manh quá lớn, lớn đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
“Thực lực của vu sĩ mạnh như vậy, bất luận cao thủ võ đạo nào cũng không thể đỡ nổi một kích, khó trách vu hoang thế gia cấp quyền lực lớn cho vu sĩ, nếu có nô tài trở thành vu sĩ, liền lập tức cho bọn họ thoát khỏi nô tịch, đảm nhiệm trọng trách!”
Trong mắt Diệp Tư Manh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn cho rằng, dù Diệp Húc tu luyện võ đạo đến cảnh giới tiên thiên bát thể cũng tuyệt đối không tiếp được một chiêu của mình!
Không nghĩ tới Diệp Húc không chỉ không bị khí thế của hắn trấn áp, tránh thoát một kích của hắn, thậm chí còn ra tay phản kích, điều này quả thực vượt khỏi sự hiểu biết căn bản của hắn!
Hắn bước nhanh lên phía trước, ưng xà trên đỉnh đầu do nguyên khí hình thành mở ra cái mồm lớn, như là có thể nuốt được một người trưởng thành, đột nhiên ngoặp xuống phía Diệp Húc.
Tuy Diệp Húc khiến hắn ngạc nhiên, nhưng điều này căn bản không thể ngăn cản sát tâm của hắn đối với Diệp Húc.
Đột nhiên, một cái trảo lớn màu xanh xuất hiện từ một phía khác, nắm lấy đầu ưng xà, dùng sức xiết chắn, đầu rắn bị xiết cho dập nát, nguyên khí tán ra bốn phía, phát ra mênh mông tiếng nổ, ép cho mọi người ngã trái ngã phải, sóng khí thậm chí đẩy bay cả Diệp Húc.
“Mã Tam Bảo, ngươi dám cản ta?” Diệp Tư Manh đột nhiên quay đầu lại, lửa giận hừng hực trong mắt.
Mã Tam Bảo đứng cách đó không xa, một con giao long màu xanh xuất hiện từ trong đan điền của hắn, vây quanh thân hình hắn mấy vòng, dữ tợn hung ác, đầu rồng giương lên, nhìn thẳng Diệp Tư Manh.
Vừa rồi đúng là nguyên khí giao long này giơ trảo ra, bóp nát đầu con ưng xà!
“Tư Manh lão gia, nơi đây là mã trường, bất kể người nào tiến vào đều phải tuân thủ quy củ của Mã mỗ, ngươi cũng không thể có ngoại lê.” Mã Tam Bảo thần sắc thản nhiên, hạ giọng nói.