[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 34 : Lần lượt đột phá
Ầm!
Diệp Húc tiếp được một chưởng này, không tự chủ được mà bị đánh bay lên không trung. Quan tạp rốt cuộc cũng bị phá nát, bên tai đột nhiên truyền tới ầm ầm như tiếng ấm. Bách hài chấn động, một cỗ thương minh chân khí mênh mông chảy vào trong kinh mạch của hắn, giống như sông lớn trường giang, dũng mãnh tràn ngập khắp các nơi.
Những chân khí này trong chớp mắt không biết đã vận hành được bao nhiêu chu thiên, cuồn cuộn không ngừng nảy sinh lớn mạnh, ầm ầm rơi vào trong đan điền.
Đan điền của hắn giống như đại dương mênh mông, hấp thu chân khí, hải nạp bách xuyên (biển nhập trăm dòng), từng đó mây tím nhanh chóng hình thành, vây quanh bạch ngọc lâu, đi tới đi lui trong lâu.
Mây tím trong đan điền, rõ ràng đã đột phá hơn một nghìn đóa, việc này đại biểu cho việc hắn rốt cuộc cũng đột phá thành công tiến vào bát trọng của Thương Minh luyện thể quyết.
Hắn vừa mới quá quan thành công, mây tím vẫn điên cuồng tăng trưởng. Dưới áp lực cực hạn mà liên tục bạo tăng, đồng thời liên tục luyện hóa tiên thiên cương khí của Diệp Ly.
Số lượng mây tím không ngừng gia tăng, tới hơn một ngàn ba trăm rồi, lúc này mới đình chỉ gia tăng.
Mà lúc này, Diệp Húc vừa mới rơi xuống đất.
Hắn không kìm nổi tiếng thét dài, giống như một đầu mãnh hổ thoát khỏi vòng vây, thanh âm vang vọng núi rừng, thật lâu không dứt!
Diệp Ly sắc mặt biến đổi lớn, với kiến thức cùng tầm mắt của hắn, có thể nhìn ra được lúc này tu vi của Diệp Húc đang tiến nhanh. Vừa mới bước vào bát trọng của Thương Minh luyện thể quyết.
Phải biết rằng, Diệp gia nhị công tử Diệp Bân, so với Diệp Húc lớn hơn sáu tuổi, tư chất gần Diệp Húc hơn Diệp Phong, lúc này chỉ mới tu luyện tới bát trọng đỉnh mà thôi!
Hơn nữa Diệp Húc không phải lần đầu tiên bước vào bát trọng cảnh giới, mà là sau khi tu vi mất hết lần thứ hai tiến vào cảnh giới này!
Từ khi hắn thăng tiến Vu Sĩ ở Võ Bị Các thất bại, tới nay mới chỉ có gần một tháng thời gian mà thôi. Dùng thời gian ngắn ngủi một tháng, tu luyện lần nữa tới Thương Minh Luyện Thể quyết bát trọng. Tốc độ này, tư chất biến thái này, quả thực có thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung!
Không chỉ có như thế, tiểu tử này còn tu luyện thành tiên thiên thân thể không thể tưởng tượng nổi. Thực lực của hắn lúc này tuyệt đối đứng thứ nhất trong đám đệ tử Diệp gia, thậm chí ngay cả Diệp Bân cũng không phải là đối thủ của hắn.
“Hắn mượn tiên thiên cương khí của ta, bởi vậy mới có thể đột phá quan tạp bát trọng!”
Diệp Ly giật mình tỉnh ngộ, trong lòng vừa sợ vừa giận, chỉ cảm thấy khó có thể tin được: “Tiên thiên cương khí bá đạo vô cùng, mặc dù là tiên thiên cao thủ, cũng không dễ dàng có thể luyện hóa được cương khí của hắn. Tiểu tử này làm sao có thể luyện hóa được tiên thiên cương khí của ta?”
Diệp Húc lấy tu vi thất trọng Thương Minh Luyện Thể quyết, luyện hóa tiên thiên cương khí tu vi cương khí ngoại phóng của hắn, kiến thức này vượt quá hiểu biết của hắn rồi.
“Ta nếu như đã hiểu rõ được thủ đoạn của ngươi, tất nhiên sẽ không tiếp tục cho ngươi mượn cương khí nữa!”
Diệp Ly thân thể chấn động. Tiên thiên khí trường phát ra, giống như đại dương mênh mông sâu rộng không thể lường được, chặt chẽ vây chặt lấy Diệp Húc. Đột nhiên bàn tay hắn hư trảm về phía trước, một đạo đao khí thật lớn rít gào nhằm thẳng xuống đầu Diệp Húc.
Tiên thiên đao cương!
Hắn một lòng muốn giết chết Diệp Húc, rốt cuộc cũng sử dụng thủ đoạn cao nhất của cảnh giới cương khí ngoại phóng. Tiên thiên đao cương, đem cương khí tụ thành đao, khiến cho Diệp Húc không thể nào mượn lực, một đao muốn bổ chết hắn.
Tu vi của hắn còn chưa tới cảnh giới tùy ý thả đao của cương khí ngoại phóng, nhưng đao khí này dĩ nhiên có vài phần hình thức ban đầu của nguyên khí đại thủ ấn mà Mã Tam Bảo đã thi triển, có thể so với vu pháp!
Diệp Húc chỉ cảm thấy một đao này ẩn chứa một cỗ khí tức kinh khủng làm cho người ta hít thở không thông. Bản thân tuyệt đối không thể tiếp được, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả nguyên khí đại thủ ấn trước đây của Mã Tam Bảo.
Cái này cũng không phải nói thực lực của Diệp Ly vượt quá Mã Tam Bảo, mà là lúc đó Mã Tam Bảo chỉ có ý thử hắn, trong lòng không có sát khí. Hắn vận dụng chỉ có một phần ngàn lực lượng, mà Diệp Ly lúc này lại toàn lực ứng phó, sát khí lành lạnh, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Diệp Húc cấp tốc chạy vọt tới trước, trong nháy mắt thoát ra xa mấy trượng. Đao khí sau lưng đánh tới, xoạt một tiếng xé mở áo của hắn, tạo thành một vết thương thật sâu ở trên lưng.
Thân thể tiên thiên, thật không ngờ cũng không có khả năng ngăn cản được một đao này!
Diệp Ly nhanh chóng đuổi theo, đao khí chém ngang, Diệp Húc thả người nhảy lên, đao khí thật lớn đảo qua bàn chân hắn, làm cho một gốc cây đại thụ sau bảy người ôm bị chặt đứt ra làm hai!
Diệp Ly thân hình không khỏi dừng lại một chút, không có tiếp tục phát ra tiên thiên đao cương, liên tục phát ra hai chiêu, khiến cho cương khí của hắn có chút không thuận. Có thể thấy được tiên thiên đao cương tiêu hao kinh người ra sao.
Hai người một trước một sau lao nhanh về phía trước, nhanh như chim cắt.
Đột nhiên một cỗ khí thế hùng mạnh sâu trong Hắc Hộc Lĩnh phóng lên cao. Khí thế ngưng mà không tiêu tan, giống như mắt đất nặng ngưng thực vậy. Trong khoảnh khắc giữa những đám núi rừng lồng lộng nhiều hơn một ngọn núi.
Diệp Húc trong lòng chấn động: “Hậu Thổ Bá Thể thần công! Chu Thế Văn không ngờ cũng dám đi vào Hắc Hộc Lĩnh săn bắn, thậm chí mượn áp lực yêu thú, thuận lợi đột phá võ đạo tiên thiên cảnh giới!”
Cỗ khí thế này còn chưa có hạ xuống, cách đó năm sáu dặm một cỗ khí thế khác phóng lên trên cao, giống như liệt hỏa phần nguyên, thế lửa che trời phủ đất.
“Cửu Dương Liệt Hỏa thần công! Phương Thần cũng đột phá rồi, thành tựu võ đạo tiên thiên!”
Diệp Húc trong lòng thầm nghĩ: “Hai người này quả nhiên không hổ là thiên kiêu chi tử của Phương Chu hai nhà, không ngờ gần như đồng thời tiến vào tiên thiên! Lần này qua lễ săn thú, hai người bọn họ tất nhiên cũng có thể trở thành vu sĩ!”
Phương Thần và Chu Thế Văn lập tức phát hiện ra nhau, đồng thời tản mát ra chiến ý hùng mạnh, khiêu chiến đối phương.
Diệp Húc cũng mở ra khí thế của mình, phối hợp chặt chẽ với thiên thiên khí thế của hai người.
Phương Thần và Chu Thế Văn đúng là hứng thú với Diệp Húc, cho nên lập tức nhích người hướng thẳng về phía Diệp Húc.
Diệp Ly cười ha ha, châm chọc nói: “Thất gia, hay là ngươi sợ chết chậm, cố ý trêu chọc hai thiên tài Chu, Phương, mong được chết nhanh!”
Liễu Châu thành, Chu Phương Diệp tam đại vu hoang thế gia hình thành thế chân vạc. Trong đó Diệp gia thế lực lớn nhất, Chu Phương liên kết đối phó Diệp gia, có thể nói là quan hệ đối địch.
Trong mắt Diệp Ly, Diệp Húc cố ý dẫn Chu Thế Văn và Phương Thần tới, rõ ràng là tự tìm đường chết!
Vài cái hô hấp đi qua, Chu Thế Văn đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Húc. Khí thế như núi, ngăn đường chạy của Diệp Húc lại, trên dưới đánh giá Diệp Húc, nhe răng cười độc ác nói: “Diệp Thiếu Bảo, vài ngày không gặp, mặt của ngươi không ngờ còn trắng hơn cả tên công tử bột Phương Thần kia…Mau đưa bí quyết bảo dưỡng đây, lão tử tha chết cho ngươi!”
Diệp Húc dừng lại mỉm cười nói: “Chu huynh, không phải mặt của tiểu đệ trắng mà là mặt của ngươi rất đen…”
“…Công tử bột kia cũng lấy cái cớ này!” Chu Thế Văn ầm ầm mắng.
Diệp Ly trong lòng mừng rỡ, khí định thần nhàn đứng ở phía sau Diệp Húc cách đó không xa mỉnh cười nói: “Đa tạ Chu đại thiếu đã viện thủ, ngăn lại đường đi của tiểu súc sinh này. Đại thiếu, không bằng hai người ta liên hợp lại giết chết tiểu súc sinh, thế nào?”
Diệp Húc thản nhiên nói: “Diệp Ly ngươi là chó của Diệp gia hay là chó của Chu gia vậy? không ngờ tính toán liên hợp với người của Chu gia, đối phó đệ tử Diệp gia ta.”
Diệp Ly sắc mặt âm trầm, cười lạnh một tiếng: “Tiểu tử, chết tới nơi còn mạnh miệng! Chu đại thiếu, ý của ngươi sao?”
Chu Thế Văn cười ha hả nói: “Ta đang rất buồn bực, Diệp Ly tổng quản tới cùng là chó của Diệp gia, hay là chó của Chu gia vậy. Nói lại, chó của Chu gia ta cũng không có thói quen cắn ngược lại chủ của mình. Này công tử bột, con chó này có phải của Phương gia các ngươi không?”
Diệp Ly tức giận tới mức mặt mũi xanh mét.
Gió nhẹ phất phơ, Phương Thần một thân áo bào trắng đứng ở trên một ngọn cây phập phồng, áo trắng như tuyết không nhiễm một hạt bụi nào.
Diệp Ly ánh mắt sáng lên cao giọng nói: “Phương thiếu gia, ngươi đối phó Chu gia tiểu tử, ta tới đối phó Diệp Thiếu Bảo. Giết chết Diệp Thiếu Bảo liền tiêu diệp một kình địch cho ngươi!”
Phương Thần hơi mở cái quạt xếp, phe phẩy vài cái, cười lạnh nói: “Cho dù bên nhà ta không có tiền đồ cũng không có thói quen liên kết với một con chó! Gia nô ba họ, ngươi đang làm nhục nhân cách của ta sao?”
Diệp Ly tức giận hai tay phát run lên, sau một lúc lâu không nói ra lời.
Hắn căn bản không thể lý giải nội tâm của những thiên kiêu chi tử này. Đối với Phương Thần, Chu Thế Văn mà nói, liên kết với hắn giết Diệp Húc, quả lực là một loại làm nhục.
Hắn có tâm đánh chết hai người trong tay, nhưng cũng không dám động thủ.
Đầu tiên không nói tới việc sau lưng Chu Thế Văn và Phương Thần chính là hai đại vu hoang thế gia. Chỉ cần thực lực hai người này, cũng làm cho hắn không có phần thắng rồi.
Hai người này đều tu luyện võ học thượng đẳng của hai đại thế gia, võ học cao minh hơn xa của hắn. Hai tiên thiên cao thủ, hơn nữa còn có Diệp Húc đạt tới thân thể tiên thiên, ba người liên kết, hắn không có nắm chắc tất thắng!
Tiếng vó ngựa truyền tới, Diệp Bân rốt cuộc cũng đuổi tới cao giọng nói: “Tổng quản chỉ cần để ý ra tay cuốn lấy hai người kia, ta tới tiêu diệt tên tiểu súc sinh Diệp Húc này.”
Diệp Ly trong lòng vừa động, chậm rãi lắc đầu.
Nếu là từ trước, Diệp Bân còn có tư cách giao thủ với Diệp Húc. Nhưng là lúc này tiểu tử đã luyện thành thân thể tiên thiên, hơn nữa Thương Minh Luyện Thể quyết cũng đã tu luyện tới bát trọng, Diệp Bân căn bản không phải là đối thủ!
Chu Thế Văn cười ha ha nói: “Thiếu Bảo, xem ra nhân duyên của ngươi ở trong Diệp gia cũng không được tốt lắm đâu. Nếu không đâu phải gặp chuyện này, không bằng cưới muội muội ta, ở rể Chu gia ta…”
Phương Thần chậm rãi từ ngọn cây hạ xuống, quạt xếp lay động mỉm cười nói: “Chu thế huynh, muội muội của ngươi cũng có thể lấy ra trao đổi sao? Diệp thế huynh, Chu gia nữ nhân bộ dạng cực kỳ thê thảm, mà nhà ta mỗi nữ nhân lại dung mạo như tiên thiên. Thế huynh nếu phải ở rể, không ngại suy xét Phương gia chúng ta.”
Diệp Húc cười khổ, Chu Thế Văn hay nói giỡn không thôi, không ngờ ngay cả Phương Thần ngày thường lạnh như băng cũng đi theo góp vui.