[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 10 : Đột phá bản thân
“Thiếu gia, đây là chưởng ấn của ai?” tk phát hiện ra trên vách đá có chưởng ấn khác với chưởng ấn của Diệp Húc, không khỏi hỏi.
Chưởng ấn này lưu ở bên cạnh chưởng ấn của Diệp Húc, nó rộng thùng thình, giống như hùng chưởng, lại có nét tương đối tinh tế, như thế là của nữ nhân vậy.
Hơn nữa chưởng ấn do bàn tay nhỏ mảnh này lưu lại, bá đạo vô cùng, vài chưởng ấn cuối cùng ngay cả vách đá đều bị đốt trọi. Hiển nhiên người lưu lại chưởng ấn này tu luyện một loại võ học mãnh liệt vô cùng, tương đối cương mãnh!
“Chưởng ấn rộng lớn này là của Chu Thế Văn Chu thế huynh lưu lại. Ta cùng hắn gặp nhau ở nơi này, ác chiến một hồi. Sau đó, hàng tháng hắn đều chờ ta ở đây, cùng ta đánh giá.”
Diệp Húc đứng thẳng trước vách đá, yên lặng tâm thần, vận chuyển chân khí, chậm rãi nhắm hai mắt, thản nhiên nói: “Chưởng ấn mảnh khảnh, hẳn là của Phương Thần Phương thế huynh lưu lại, tuy nhiên hắn chưa bao giờ lộ mặt.”
Phương Thần, là thiên kiêu chi tử của vu hoang thế gia Phương gia. Hắn cùng nổi danh với Diệp Húc, Chu Thế Văn ở Liễu Châu thành này, Tô Kiều Kiều cũng từng nghe qua tên hắn.
Người này tu dưỡng võ đạo cực kỳ khủng bố, không kém chút nào với Diệp Húc cùng Chu Thế Văn, là thiên tài kiệt xuất nhất của Phương gia.
Hắn lưu lại chưởng ấn của mình trên vách đá, cùng lúc là nghiệm chứng thực lực của mình, về phương diện khác, cũng hướng tới Diệp Húc cùng Chu Thế Văn tuyên bố sự hùng mạnh của mình!
Tuy nhiên, Diệp Húc và Chu Thế Văn từng tháng đều tới nơi này đại chiến một hồi. Phương Thần trốn tránh âm thầm cũng không có lộ mặt. Việc này chứng tỏ trong lòng hắn cũng không có nắm chắc chiến thắng hai người bọn họ.
Hô!
Diệp Húc bỗng nhiên mở to mắt, tinh quang bắn ra, một chưởng đánh tới vách đá!
Hắn về lại chốn cũ, chính là muốn kiểm nghiệm thực lực của mình so với trước kia rốt cuộc chênh lệch lớn thế nào.
Rầm!
Tay chưởng của hắn dừng trên vách đá, lập tức đá vụn bay tán loạn, rõ ràng lưu lại trên vách đá một chưởng ấn sâu gần một tấc!
Tô Kiều Kiều hoảng sợ, vội vàng thăm dò qua, cẩn thận xem xét một phen, đối ấn với chưởng ấn năm đó Diệp Húc lưu lại, vừa mừng vừa sợ nói: “Thiếu gia, ngài tu luyện Thương Minh Luyện Thể quyết tới bốn trọng rồi sao? Thật nhanh!”
“Không có, vẫn ở cảnh giới tam trọng mà thôi.”
Diệp Húc cau mặt, cẩn thận đánh giá, năm đó chưởng ấn đầu tiên hắn lưu lại trên vách đá đúng là khi tu luyện tới đệ tam trọng cảnh giới Thương Minh Luyện Thể quyết. Nhưng lần này đánh ra một chưởng, chưởng lực không ngờ lại hơn xa năm đó, có lực. Khó trách Tô Kiều Kiều hiểm nhầm hắn luyện tới trọng thứ tư.
Chiều sâu chưởng ấn của hắn, thậm chí còn sâu hơn tứ trọng một ít, tiếp cận ngũ trọng rồi!
Cảnh giới giống nhau, chưởng lực của hắn không ngờ lại mạnh hơn mấy lần, đạt tới độ cao đỉnh tứ trọng, kết quả này khiến ngay cả hắn cũng có chút khó tin.
Chân khí của hắn đích thực hùng hậu hơn xa trước kia khi so với cùng cảnh giới. Nhưng mà tạo thành loại hiệu quả như thế này vẫn khó tin, dù sao Thương Minh Chân khí tứ trọng chất lượng hơn xa tam trọng.
Điều này chỉ có thể nói, hắn trùng tu, chất cùng lượng chân khí hơn xa trước.
Lúc trước, hắn đã ở trình độ võ đạo cực cao rồi, toàn bộ Liễu Châu thành, chỉ có Chu Thế Văn cùng Phương Thần mới có thể đánh ngang với hắn. Mà hiện giờ sau khi trùng tu lại, chất lượng chân khí hơn xa trước, chẳng phải nói tư chất của hắn càng gia tăng hay sao?
“Chẳng lẽ là tác dụng của cây non thanh ngọc trong bạch ngọc lâu kia?” Diệp Húc âm thầm suy nghĩ.
Lúc này, hắn có thể nhận rõ khá chắc về lực lượng của mình rồi, cũng không cần ở lại đây nữa. Lúc này hắn cùng Tô Kiều Kiều trở về mã trường.
Trên đường trở về, Tô nha đầu hứng trí bừng bừng, nắm tay nhỏ huy huy trên không: “Thiếu gia, tương lai nô tì cũng muốn lưu lại chưởng ấn của mình trên vách đá đó.”
“Vậy ngươi cần cố gắng rồi.” Diệp Húc cười nói.
Sau khi trở lại mã trường vài ngày, Diệp Húc phát hiện vài cái mã nô quản lý chuồng ngựa chỉ chỉ trỏ trỏ với hắn, không có ý tốt, có khi cố ý gây khó dễ, trong lòng hiểu rõ.
“Xem ra Càn Khôn Thủ Diệp Ly quả nhiên không từ bỏ ý định, mua vài mã nô đối phó ta, lão cẩu này chán sống rồi!”
Diệp Húc đối với khiêu khích của vài cái mã nô cũng không để trong lòng, sau khi dọn sạch chuồng ngựa, hắn chuyên tâm tu luyện như trước. Mấy ngày nay, Thương Minh Luyện Thể quyết được hắn tu luyện tới cảnh giới tam trọng đỉnh phong rồi. Trong đan điền cũng dành dụm được 27 đóa thanh vân xanh thẫm, thực lực càng hùng mạnh hơn.
Mà sau khi tu vi của hắn bị phế, Tô Kiều Kiều dường như bị kích thích, chuyên tâm học võ, nhìn nàng khắc khổ như vậy, thậm chí có đôi khi Diệp Húc có chút xấu hổ.
Một mặt tu luyện, một mặt chỉ điểm Tô Kiều Kiều tập võ, cuộc sống của Diệp Húc tạm ổn vui vẻ hòa thuận được mấy ngày. Thậm chí phong cảnh này so với trước đây còn có chút ý vị hơn.
Sáng sớm hôm đó, Diệp Húc vừa mới dọn dẹp chuồng ngựa xong, đột nhiên nghe thấy nhiều tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Hắn ngẩng đầu lên chỉ thấy một đại hán trung niên cường tráng mang theo sáu bảy mã nô dũng mãnh đi vào trong chuồng ngựa, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Hán tử cường tráng này tên là Sa Thông Thiên, là đầu mục mã nô, phụ trách quản lý chuồng. Mấy ngày nay Sa Thông Thiên không phải bắt hắn quét dọn chuồng ngựa mấy lần thì tìm mọi cách đùa cợt nhục nhã hắn.
Sa Thông Thiên mang theo đàn nô đi thẳng tới chỗ của Diệp Húc. Đột nhiên hắn vỗ tay mấy cái, lập tức có mã nô đưa tới cái bàn. Sa Thông Thiên nghênh ngang ngồi xuống, một mã nô bung dù che nắng cho hắn, còn có hai mã nô phe phẩy cái quạt, lại có mấy mã nô mang tới một mâm đựng trái cây, một bộ dạng đợi trình diễn trò hay.
Nhìn nhìn Diệp Húc, Sa Thông Thiên đột nhiên cười âm âm lạnh lùng nói: “Thân là mã nô, đầu tiên phải biết được y dược, lúc ngựa sinh bệnh, phải biết bệnh gì, mới có thể chiếu bệnh bốc thuốc. Diệp Thiếu Bảo, ngươi là người mới tới, xem bệnh cho ngựa là bài học thứ nhất. Người đâu, dắt con Thanh Truy Mã tới đây!”
Sau một lúc lâu, một mã nô dắt một thớt tuấn mã đi tới, con ngựa kia kêu vang như sấm, một đường kéo một đường, hiển nhiên có bệnh trong người.
Sa Thông Thiên sai người mang tới một cái xẻng, xúc một đống phân ngựa ra, đặt trước mặt Diệp Húc cười âm âm nói: “Tiểu tử, ăn đống phân ngựa này đi, rồi nói cho ta biết thớt Thanh Truy Mã này bệnh gì?”
Diệp Húc sắc mặt hơi trầm xuống, rất hiển nhiên Sa Thông Thiên đã bị ngoại phủ tổng quản Diệp Ly mua chuộc, cố ý làm khó mình.
Sa Thông Thiên lộ ra nụ cười âm hiểm nói: “Tiểu tử, ngươi nếu không ăn phân ngựa, chính là làm hỏng quy củ của ta! Hỏng quy củ của ta tức là tìm đánh rồi! Nếu ngươi ăn phân ngựa rồi mà nhìn không ra được Thanh Truy Mã có bệnh gì, cũng là làm hỏng quy củ của ta, cũng bị đánh!”
Một mã nô cười ha hả nói: “Cho dù ngươi có năng lực đoán đúng đi nữa thì thế nào? Quản sự đại nhân không phải muốn ngươi thế nào thì ngươi phải thế đó sao?”
Sa Thông Thiên cười ha hả, đắc ý vô cùng, hiển nhiên cũng không tính toán phủ nhận.
Diệp Húc trầm mặc một lát, đi tới trước mặt Thanh Truy mã kia khẽ mỉm cười nói: “Trường chủ, ta đã biết Thanh Truy mã là bị bệnh gì.”
Sa Thông Thiên sắc mặt âm trầm: “Diệp Thiếu Bảo, cơm có thể ăn loạn, nhưng không thể nói loạn được. Ngươi nếu nói sai, chính là lang băm, ở trong chuồng ngựa này, lang băm là tử tội.”
“Ta tự nhiên biết rõ điều này, Sa quản sự, con ngựa này chính là…”
Diệp Húc đột nhiên trở bàn tay của mình, nhẹ nhàng đặt một chưởng lên trên trán của thanh truy mã, mỉm cười nói: “Tử bệnh!”
Thanh Truy Mã lớn như vậy mà bị hắn một chưởng chụp trúng, cổ họng cũng không kêu được một tiếng, ầm ầm ngã xuống đất, chết không thể chết hơn được.