[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 49 : Đều Là Người Số Khổ
Chương 49 : Đều Là Người Số Khổ
Chương 49: Đều Là Người Số Khổ
“Đâu có đâu có, cụ ơi cho hỏi ở nước Nam Bình có môn phái nào nổi tiếng không? Ví dụ giống như môn phái của ta chẳng hạn.”
Lý Hỏa Vượng hỏi chuyện mà hắn quan tâm nhất:
"Có! Đương nhiên là có, ở kinh thành Tây có một ngôi chùa hòa thượng, nghe nói Phật trong chùa rất linh nghiệm!"
Chùa hòa thượng? Lý Hỏa Vượng nhớ tới chuyện trước đây Đan Dương Tử đã từng nói qua việc hắn bị hòa thượng đuổi giết, cũng không biết có phải là ngôi chùa này hay không.
Lý Hỏa Vượng đánh dấu điểm này ở trung tâm, cho dù nói thế nào thì những người đối địch với tên súc sinh Đan Dương Tử ăn thịt người kia hẳn đều là người tốt:
"Nhưng mà, tiểu đạo gia à, ngươi là một đạo sĩ không thích hợp đi tới chùa hòa thượng nhỉ?"
Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn xuống đạo bào trên người. Lời nói của đối phương thực sự đã nhắc nhở hắn, bộ y phục này có nên thay không nhỉ, bản thân thật sự cũng không phải là đạo sĩ:
"Cụ ơi gần đây làm ăn thế nào? Tạm ổn chứ?"
Thấy Lý Hỏa Vượng đang gác chủ đề này sang một bên, Lữ Trạng Nguyên lập tức tiếp lời.
"Hầy, ổn gì chứ, toàn bộ Nam Bình hạn hán vừa qua thì lại bị ngập lụt, mùa màng này dân chúng đều không có tiền, người muốn chi tiền xem kịch lại càng ít hơn nữa, người có tiền có việc tang lễ thì không nỡ mời gánh hát, đều là ăn một bữa thì xong việc, hừ! Thật đúng là bất hiếu mà!"
"Đều sẽ trôi qua thôi, chịu đựng qua mấy năm này là tốt rồi."
"Đúng vậy, phải chịu đựng, cuộc sống này chúng ta luôn phải tìm cách để vượt qua nó, không phải sao?"
"Ta cứ nghĩ rằng nếu mùa màng tốt hơn, ta sẽ ra sức chạy thêm vài trăm chuyến nữa, chờ khi ông già này đã dành dụm đủ tiền, ta sẽ mua một hí lâu thuộc về nhà họ Lữ ta ở thành Tây Kinh, khà khà, như vậy thì khi chết ta cũng có thể nhắm mắt rồi."
“Có hí lâu rồi thì con trai và cháu gái của ta cũng sẽ không cần đi ra ngoài chịu khổ cùng ta, họ có thể an ổn ở nhà đọc sách, nói không chừng qua mấy năm nữa, trên phần tổ mộ của nhà họ Lữ ta cũng bốc khói xanh, thật sự có thể xuất hiện một trạng nguyên đó chứ! Đến lúc đó...khà…khà…khà.”
Lữ Trạng Nguyên cầm tẩu thuốc cười khúc khích.
Lý Hỏa Vượng yên lặng nghe Lữ Trạng Nguyên tha hồ tưởng tượng về tương lai xa xôi, thật ra hắn rất hâm mộ đối phương, nhiều tuổi như vậy rồi nhưng đối phương còn có thể có một mục tiêu để cố gắng nỗ lực.
Dưới sự dẫn dắt của Lý Hỏa Vượng và Lữ Trạng Nguyên, bầu không khí hai bên hòa hoãn hơn rất nhiều.
Chí ít thì Lữ Cử Nhân và Lữ Tú Tài không còn coi đám người Cẩu Oa họ là yêu ma quỷ quái nữa, họ đã biết những người này là người, chỉ là bị bệnh nặng mà thôi.
Bị bệnh thì có cách gì, ai mà không bị bệnh cơ chứ, đều là người số khổ.
Khi họ đến Ngũ Lý Cương, La Quyên Hoa đã quen thuộc đến nỗi để cho Bạch Linh Miểu bế con gái mình.
Đứng trên bãi đất bằng phơi đầy lúa, Lữ Trạng Nguyên nhìn các thôn dân đang bưng bát ăn tối dưới mái hiên:
"Được rồi, Ngũ Lý Cương có rất nhiều người, chúng ta cứ biểu diễn vẽ nồi ở đây đi, gánh hát Lữ mở rương ra! Dựng sân khấu lên!"
Họ muốn hát hí khúc, Lý Hỏa Vượng cũng không định vội vã rời đi, mọi người đều mệt mỏi sau khi đi vội vàng trong thời gian dài như vậy. Vừa hay để cho những người khác nghỉ ngơi chút.
Đối với phương thức giải trí cổ xưa như hát hí khúc này, Lý Hỏa Vượng cũng không quan tâm mấy nhưng rõ ràng những người khác vô cùng tò mò, nhốn nháo chạy tới giúp đỡ.
Những chiếc cọc tre cao cao đã bị chặt ra chống lên mấy tấm vải đỏ, toàn bộ sân khấu đang thành hình.
Lý Hỏa Vượng đang nằm ngủ bù trên đống rơm vàng tươi trên ruộng, đột nhiên hắn cảm thấy có người đang chọc tay vào mũi mình, hắn mở mắt ra thì nhìn thấy Bạch Linh Miểu đang cười khúc khích.
Nàng giơ hai tay lên, một vật bằng vàng lắc lư xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng, nàng hưng phấn nói:
"Lý sư huynh, ngươi nhìn xem! Gương đồng này sáng quá đi! Soi gương rất rõ nét đó! Họ hát hí khúc đều dùng gương đồng này để trang điểm!"
"Trời còn chưa tối mà, mới đó mà ngươi đã tháo bịt mắt ra rồi, ngươi không sợ..."
Lý Hỏa Vượng đột nhiên không nói nữa, hắn sững sờ nhìn mình trong gương đồng, hắn thấy bản thân trong gương thật xa lạ.
“Lý sư huynh, ngươi sao vậy?”
Bạch Linh Miểu phát giác có điều gì đó không ổn.
“Bạch sư muội, lúc ta ở trong Thanh Phong quán cũng giống thế này sao?”
Lý Hỏa Vượng ngập ngừng đưa tay lên sờ mặt mình:
"Đúng vậy, ngươi vẫn luôn như thế này, có chuyện gì vậy? Ngươi ở trong gương có cái gì khác sao?"
Lý Hỏa Vượng buông tay đang sờ trên mặt xuống.
Hắn đưa tay về phía bản thân ở trong gương đồng trước mặt, gương mặt của mình vẫn là gương mặt kia.
Nhưng mà mình sớm đã không còn là thiếu niên nữa rồi, mình đã đến thế giới này được một đoạn thời gian rồi chứ không phải vừa mới đến:
“Nếu như lời nói của bác sĩ ở nơi đó là thật, đoán chừng lúc đó ta nhiều nhất là mười bảy tuổi, vậy bây giờ ta bao nhiêu tuổi rồi?”