[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 44 : Niềm Vui Bất Ngờ
Chương 44 : Niềm Vui Bất Ngờ
Chương 44: Niềm Vui Bất Ngờ
“Có...Có...Có...Có quỷ!”
“Mắt ta không mù, đừng sáp lên trước, ngươi tính ăn nó hả? Bảo ngươi ngốc nhưng đừng ngốc tới vậy chứ.”
“Chó con đừng nói chuyện, trên đường có người.”
“Hìhì, nghe ngài, Lý sư huynh.”
Không lâu sau, Lữ Trạng Nguyên đã được tận mắt chứng kiến những người vừa đi ra từ cánh rừng. Khi nhìn thấy bộ dạng của những người đó, Lữ Trạng Nguyên lập tức hít sâu một hơi, chẳng trách vừa nãy con trai nhỏ sẽ la lên có quỷ, dáng vẻ này cũng quá đáng sợ rồi đó.
Một người đàn ông gầy gò ốm yếu, trên mặt chỗ đen chỗ trắng, một người phụ nữ tóc bạc phơ được một gã quái nhân chân vòng kiềng cõng trên lưng, thậm chí còn có một người lông mọc đầy mặt.
Lữ Trạng Nguyên từng vào nam ra bắc, kiến thức cũng xem là rộng rãi còn bị cảnh tượng trước mắt dọa cho chết khiếp chứ đừng nói gì người khác.
“Cha, ta sợ.”
Lữ Tú Tài liên tục rúc ra phía sau, như muốn rụt cả người lại thật nhỏ rồi giấu phía sau lưng cha mình.
“Ngươi sợ chẳng lẽ ta không sợ hả?”
Trong lòng Lữ Trạng Nguyên điên cuồng mắng chửi con trai nhỏ nhà mình, nếu không phải trong số đám người này còn có một người đạo sĩ khá tuấn tứ và vài ba tên đạo đồng có dáng vẻ bình thường, có khi hắn đã sớm xoay người bỏ chạy.
Lữ Trạng Nguyên run rẩy chắp tay chào Lý Hỏa Vượng.
“Xin hỏi vị đạo gia này, những...những thứ đó đều là yêu quái mà ngươi hàng phục sao?”
Vừa dứt lời, hắn lập tức nhận được vô số ánh mắt thù địch nhắm về phía mình.
“Lão già, nói gì vậy hả! Muốn ăn đòn đúng không, ngươi nói ai là yêu quái vậy?”
Lữ Trạng Nguyên nhìn thấy vị đạo sĩ tuấn tú kia phất tay một cái, gã có khuôn mặt chỗ đen chỗ trắng đang hùng hổ mắng người kia lập tức ngập miệng, thế là trong lòng càng thêm chắc chắn về suy nghĩ của mình.
“Cụ ơi, nếu không phiền thì xin hỏi con đường này thông tới chỗ nào vậy?”
“Ngũ Lý Cương! Phía trước chính là Ngũ Lý Cương đó, không xa, không xa lắm đâu, ha ha.”
Vừa nói xong, Lữ Trạng Nguyên lén lút quất cây roi trong tay lên mông ngựa, con ngựa hí lên một tiếng dài, sau đó kéo đống rương lao tới con đường nhỏ trong rừng.
“Ấy! Ngựa của ta! Ngựa của ta! Mau đuổi theo.”
Lữ Trạng Nguyên giả vờ nôn nóng dẫn những người khác đuổi theo con ngựa. Cả đám ba chân bốn cẳng chạy như bay, chưa được bao lâu đã ném đoàn người lạ lùng kia lại phía sau.
Vừa chạy chính là chạy suốt một canh giờ, nhìn thấy con trai nhỏ của mình đã chạy đến ói xanh mặt mày, Lữ Trạng Nguyên mới huýt sáo ra hiệu cho ngựa dừng lại.
Sau khi dừng lại, ông ta không hỏi thăm con trai thế nào, mà lại đi xem con ngựa kéo xe trước, trong gánh hát này, ngựa còn quý hơn cả người.
Lúc này trời cũng đã chập tối.
“Trời móa ơi, rốt cuộc mấy thứ đó là cái quái gì vậy? Làm ta sợ muốn chết.”
Lữ Cử Nhân mồ hôi đầy đầu đứng một chỗ thở hổn hển.
Lữ Trạng Nguyên đá hắn một cước.
“Không thấy trời tối rồi hả? Mau vào rừng tìm chút củi đốt đi!”
Trong cánh rừng cạnh con đường nhỏ, một đống lửa ấm áp được đốt lên, mọi người ngồi xung quanh, nhấm nháp màn thầu nướng ngoài giòn trong mềm, vị thơm ngọt của màn thần khẽ an ủi nỗi lòng vẫn còn lo sợ hãi hùng kia của họ.
“Nhìn các ngươi bị dọa thành cái gì kìa. Ta nói cho các ngươi biết nè, đã ra ngoài du lịch, tất sẽ không tránh khỏi những lúc vô tình bắt gặp vài chuyện tà ma quỷ quái, càng là như vậy chúng ta càng không thể hoảng sợ, có biết chưa.”
Lữ Trạng Nguyên dạy bảo những người khác.
“Cha, những người đó có lẽ không phải yêu ma quỷ quái gì đâu, ta thấy họ khá giống người, hơn nữa vị tiểu đạo sĩ kia còn gọi ngươi là cụ nữa.”
Nghe thấy những lời này của con dâu, Lữ Trạng Nguyên quơ quơ bình nước trong tay.
“Mặc kệ hắn là thứ gì, chúng ta đừng nhúng tay vào là được. Các ngươi phải nhớ kỹ một điều, ở bên ngoài, muốn sống lâu một chút thì phải biết né được chuyện gì thì né, đừng liên lụy vào.”
Đây chính triết lý nhân sinh của Lữ Trạng Nguyên, dù nghe có hơi lạ nhưng chính nhờ vậy mà ông ta mới sống thọ được thế này.
Hơn nữa ông ta cũng tính truyền lại kinh nghiệm này cho con trai nhỏ và con trai lớn của mình, vì chờ tới lúc ông ta già rồi, gánh hát này còn phải dựa vào hai người họ.
Lữ Trạng Nguyên đưa bình nước trong tay cho cháu trai, đưa mắt nhìn cháu gái đang được con dâu ôm trong ngực. Thấy cô bé từ tốn nhai nuốt mấy miếng màn thầy bằng mấy chiếc răng sữa mới mọc, Lữ Trạng Nguyên càng xem càng thấy vui.
Ông ta xoay người, lấy từ trên xe xuống một cái bình, đổ một quả hột vịt muối ra, rồi cẩn thận đập một lỗ nhỏ bên ngoài, sau đó đút lòng đỏ bóng loáng, mềm mại tới trước miệng cháu gái.
“Nào nào, bé con, ăn cái này nè, cái này ngon nè.”
Thấy cháu gái dùng sức hút lòng đỏ vào miệng, Lữ Trạng Nguyên vui đến nỗi hai mắt híp lại thành sợi chỉ.