[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 41 : Đánh Xong Chưa?
Chương 41 : Đánh Xong Chưa?
Chương 41: Đánh Xong Chưa?
Lý Hỏa Vượng không nhét còn tốt, hắn vừa nhét vào thì nước đen từ trong cơ thể nó rỉ ra càng nhiều hơn, cơ thể nó co rút lại nhỏ hơn trước.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng vô cùng nôn nóng, tựa như thứ mà bản thân đang ôm trong ngực không phải là quái vật màu đen nhúc nhích vặn vẹo mà là đứa con bị bệnh của bản thân.
Hắn sốt ruột cầm lấy hai bên Hắc Thái Tuế, nhẹ nhàng lay động nó:
“Này này này, ngươi đừng có dọa ta nha, nếu ngươi chết thì ta phải làm sao đây?!”
Hắc Thái Tuế không có bất kỳ phản ứng nào, bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể nó cũng không có dấu hiệu hoạt động.
Thấy Hắc Thái Tuế càng ngày càng nhỏ, Lý Hỏa Vượng lập tức tức giận há miệng dùng sức cắn lên người Hắc Thái Tuế.
Hành động này của Lý Hỏa Vượng thật ra là để che mắt đám người Bạch Linh Miểu, bọn họ chỉ có thể đứng tại chỗ, ngây người nhìn Lý sư huynh cả người toàn là máu ôm lấy quái vật đang ngọe nguậy cắn xé.
Với bọn họ, Lý Hỏa Vượng lúc này càng giống quái vật hơn Hắc Thái Tuế.
Cẩu Đản đến bên cạnh Triệu Ngũ thấp giọng nói:
“Nếu không...Chúng ta tách ra đi đi, đi cùng hắn, ta sợ là lúc đang ngủ thì bị hắn ăn ta mất.”
Ánh mắt mọi người nhìn Lý Hỏa Vượng bắt đầu lộ ra vẻ sợ hãi.
Thịt của Hắc Thái Tuế sau khi cô đặc rõ ràng là chắc hơn, Lý Hỏa Vượng ăn nó mà có cảm giác giống như đang nhai bánh xe.
Nhưng lúc này hắn không để ý nhiều như vậy, từng miếng từng miếng nuốt xuống, cho dù hắn ăn nhiều như vậy thì cũng không đuổi kịp tốc độ tự tan thành nước của Hắc Thái Tuế, không lâu sau, trong ngực Lý Hỏa Vượng chỉ còn lại một lớp da đen.
“Cái đó, Lý sư huynh, ngươi ăn no chưa? Ăn no rồi thì chúng ta có thể xuất phát chưa?”
Cẩu Oa được lòng mọi người nhất hỏi.
Lý Hỏa Vượng tiếc nuối ném lớp da vừa tanh vừa hôi trong tay xuống đất, hắn cũng không biết thời gian lần này nhiều nhất là bao lâu, chỉ hy vọng khi bản thân bước ra khỏi ảo giác thì có thể tìm được một con Hắc Thái Tuế khác, hoặc là biện pháp khác:
“Ta đi thay bộ y phục khác.”
Những thứ còn lại đều không có cái gì có giá trị cả, còn như cái gì mà các loại công pháp bí tịch thì cũng đừng nghĩ đến, Đan Dương Tử cơ bản không biết chữ.
Lý Hỏa Vượng cởi đạo bào dính nhớp trên cơ thể ra, sau khi đổi sang một bộ đạo bào màu xanh mới tinh thì lập tức cảm thấy cả người khoan khoái.
Lý Hỏa Vượng thay y phục xong thì dẫn những người khác vừa đi ra cửa vừa giải thích cho mọi người biết vì sao bản thân lại làm như vậy.
Sau khi mọi người biết Lý Hỏa Vượng muốn dựa vào thịt của hắc thái tuế để áp chế ảo giác xuống, cuối cùng bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm:
“Haiz, thì ra chuyện là như vậy, ta còn tưởng là Lý sư huynh đang đói nữa chứ.”
Cẩu Oa ở một bên nói chêm chọc cười làm dịu bầu không khí.
Cứ đi mãi, bên cạnh đường hầm có một cái ngã ba mới, Lý Hỏa Vượng ma xui quỷ khiến dừng lại, cuối con đường hầm này là chỗ ở của Đan Dương Tử:
“Có muốn đi vào xem ba vị sư huynh đánh nhau thế nào rồi không?”
Mặc dù không muốn để ý bọn họ chó cắn chó, nhưng mà nếu như có thể thì hắn không muốn lại xuất hiện thêm một Đan Dương Tử khác nữa:
“Đi, đi qua nhìn thử xem.”
Lý Hỏa Vượng dẫn theo một đoàn người già yếu bệnh tật đi qua bên đó.
Đi tới cửa, Lý Hỏa Vượng phát hiện cánh cửa vừa mới bị mình đóng lại cũng không có bị mở ra, điều này chứng tỏ không có ai ở bên trong đi ra ngoài:
“Sư huynh, các người đánh xong chưa? Chúng ta đi thôi.”
Lý Hỏa Vượng cất giọng hét vào trong phòng.
Sau khi đợi một hồi mà không có động tĩnh gì, Lý Hỏa Vượng đẩy cửa phòng ra, mùi máu tanh gay mũi xộc thẳng vào mặt, một bàn tay đầm đìa máu tươi cứ như vậy phơi bày trước mặt mọi người.
Tầm mắt của mọi người hướng lên phía trước, cảnh tượng đẫm máu hiện rõ trước mặt bọn họ. Huyền Nguyên chết rồi, hơn nữa còn chết rất thảm. Cơ thể hắn gần như bị chém thành hai khúc.
Trường Nhân cũng chết rồi, hắn bị người đâm chết từ phía sau lưng, Huyền Nguyên là người tu luyện bùa chú chứ không phải tu luyện kiếm pháp cho nên người có thể ra tay chỉ có thể là huynh đệ của hắn, Trường Minh.
Mà tình huống của Trường Minh, người sống đến cuối cùng cũng không tốt mấy, cơ thể hắn bị hắc tuyến của tiền đồng chọc xuyên ra sau, ghim toàn bộ cơ thể hắn lên tường, nhìn hắn giống như kích phát thành người kế vị của Đan Dương Tử.
Trường Minh không chết, hai mắt hắn tràn đầy du͙© vọиɠ nhìn chằm chằm vào cái gọi là thiên thư tu thành tiên kia.
“Khụ…khụ...khụ~”
Thấy Lý Hỏa Vượng bước tới, Trường Minh ở trên tường dường như muốn nói gì đó, nhưng tiền đồng chui vào cổ hắn đã cắt đứt hoàn toàn khí quản của hắn, khiến cho hắn muốn nói cái gì cũng không nói ra được.
Lý Hỏa Vượng đi đến bên cạnh mỉm cười với hắn, khom người nhặt kiếm của hắn lên.