[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 27 : Lợi Dụng
Chương 27 : Lợi Dụng
Chương 27: Lợi Dụng
Nỗi đau mãnh liệt khiến Lý Hỏa Vượng xém chút nữa ngất xỉu, nhưng nụ cười lại hiện lên trên khuôn mặt, bởi vì hắn đoán đúng rồi.
“Ha ha, sư phụ không nói cho ngươi, có lẽ là vì ngộ tính của ngươi quá thấp cũng nên. Sư huynh Chính Khôn, tu tiên là phải xem thiên phú, nếu ngươi không có thiên phú, vậy đừng tiếp tục lãng phí thời gian của sư phụ nữa.”
Lời này như chạm trúng vảy ngược của Chính Khôn, hắn lại một lần nữa rút hai ngón tay ra, chọc vào người Lý Hỏa Vượng thêm ba nhát.
“Cái tên cặn bã nhà ngươi! Tự tìm đường chết!!”
Dù đau muốn chết, nhưng tiếng cười của Lý Hỏa Vượng lại càng lúc càng lớn.
“Ha ha ha, tới đi, tới giết chết ta đi, để xem nếu sư phụ biết đệ tử trong quan tàn sát lẫn nhau sẽ có phản ứng thế nào.”
Nhìn Lý Hỏa Vượng trước mắt từ cười to biến thành cười điên cuồng, Chính Khôn trực tiếp tung cước, đá bay hắn đến vách hang.
“Hừ! tên điên không biết sống chết.”
Lý Hỏa Vượng nằm trên mặt đất cả nửa ngày vẫn chưa thể gượng dậy nổi. qua thêm một chén trà nữa, trước mặt bỗng xuất hiện một bàn tay dày rộng nâng hắn dậy.
“Hầy, sư đệ Huyền Dương, sao ngươi lại không nghe lời khuyên của người khác vậy, không phải ta đã dặn ngươi tỏ ra tôn kính Chính Khôn một chút sao? Sao ngươi còn chọc vào hắn làm gì?”
Người nói chuyện chính là Huyền Nguyên, bởi vì tính tình của hắn rất hiền, nên cũng là người duy nhất trong Thanh Phong Quan chịu trò chuyện với Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng đỡ eo, cố gắng chịu đựng cơn đau, hỏi.
“Sao chứ? chẳng lẽ hắn còn có thể giết ta hay sao? Du lão gia của sư phụ đang đứng bên cạnh quan sát mọi chuyện đấy, nếu đạo quan lại có đệ tử chết đi, e là không duy trì nổi nữa.”
“Du lão gia gì cơ?”
Trên mặt Huyền Nguyên hiện lên biểu cảm kinh ngạc.
Hắn không biết? trong lòng Lý Hỏa Vượng bỗng hiện lên một suy nghĩ, chẳng lẽ những người khác không hề biết chuyện sư phụ có phương pháp theo dõi toàn bộ Thanh Phong Quan?
Nhớ đến việc trong số những người chết đi lúc trước còn có hai vị đệ tử quan môn, Lý Hỏa Vượng phát hiện có lẽ những người này không biết gì thật.
“Không có gì, ý ta là hắn không dám ra tay đâu.”
“Không thể nói vậy được, hắn là đệ tử quan môn, ngươi là đệ tử ký danh, tuy không dám trực giết đánh chết ngươi, nhưng nếu hắn muốn ép ngươi đi giày chật, vậy thật dễ như trở bàn tay.”
“Ha ha, chân ta nhỏ, trời sinh đã thích đi giày chật.”
Trong lúc nói chuyện với Huyền Nguyên, ánh mắt Lý Hỏa Vượng lại lấp lánh ý cười, vừa nãy Chính Khôn đã vô tình lộ ra một tin tức, dù là đệ tử quan môn thì vẫn không có tư cách học công pháp thành tiên.
Cái gã Đan Dương Tử này không tin tưởng bất cứ ai.
Nhưng đây không phải điểm chính, điểm chính là ánh mắt của hắn, vừa nãy khi đối diện với mình, khi mình nói bản thân học được công pháp thành tiên, mình đã nhìn thấy sự không cam lòng vô cùng sâu sắc tỏa ra từ hai mắt hắn.
Đệ tử do Đan Dương Tử dạy dỗ không thể nào trung thành và tận tâm mãi.
Điểm này hẳn có thể lợi dụng được, hắn phải thử xem sao.
…
Bị Chính Khôn dần một trận, Lý Hỏa Vượng gãy mất hai chiếc xương sườn, trên người cũng để lại mấy vết lõm bầm tím. Cũng may không quá nặng, nhờ vào thuốc viên, hắn miễn cưỡng có thể chữa hết mấy vết thương nhỏ này.
So với chuyện bị thương, điều hắn để ý hơn là cục diện mà mình đã bày ra.
Vừa hay vào ngày mùng một, Lý Hỏa Vượng lại có xung đột với hắn, thế là Lý Hỏa Vượng nhân cơ hội này giả vờ vô tình nói cho hắn biết vụ “Du lão gia” mà Bạch Linh Miểu nói.
Khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn thay đổi, Lý Hỏa Vượng tức khắc cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Thật ra hắn cũng không biết đối phương sẽ có phản ứng gì khi biết tin này, hắn chỉ muốn thử một lần mà thôi, dù sao cũng chẳng gây ra hậu quả gì, không làm thì sao biết được. mà tính ra bây giờ mình cũng thành công rồi, đối phương chắc chắc cũng có tư tâm.
Trong hang đá vôi không biết ngày hay đêm này, mùng một âm lịch rất nhanh đã tới, ngày đó là thời gian luyện chế thuốc tốt nhất của Đan Dương Tử, ông ta sẽ ngồi ngốc trong phòng luyện dược cả buổi sáng, hơn nữa cũng vừa hay là lúc “Du lão gia” không có mặt ở đây.
Toàn bộ Thanh Phong Quan nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, sống ở đây lâu vậy rồi, Lý Hỏa Vượng tất nhiên đã điều tra rõ ràng thói quen hàng ngày của Chính Khôn. Nhưng lúc này hắn lại chẳng có hành động gì, chỉ yên lặng ngồi xếp bằng một chỗ trong điện.
“Chẳng lẽ ta đã đoán sai? Tên này cũng không tham lam như ta nghĩ?”
Lý Hỏa Vượng nằm trên giường của mình, tự hỏi rốt cuộc bản thân đã sai ở điểm nào.
Khi ngày mười lăm đi qua, mùng một tháng hai lại tới, nhưng Chính Khôn vẫn chẳng có bất cứ hành động nào.
Ngay tại thời điểm Lý Hỏa Vượng thật sự nghĩ rằng bản thân đã tính sai, thì vào ngày mười lăm tháng hai, chính điện mà Chính Khôn thường lui tới lại không có một bóng người, cuối cùng hắn vẫn là không kiềm lòng nổi.