[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1136 : Sợ
Chương 1136 : Sợ
Chương 1136: Sợ
Nghe thấy lời nói hoang đường như vậy, trên mặt hoàng đế Tứ Tề lộ ra một tia phẫn nộ:
“Hừ! Trẫm dựa vào các gì phải cân nhắc cho họ? Ngươi có biết trẫm đã trả giá bao nhiêu để có được vị trí ngày hôm nay không! Đều là ta vất vả mới có được!”
“Điều mà trẫm phải lo lắng chính là giang sơn xã tắc! Không có giang sơn xã tắc thì hoàng đế như trẫm cũng chỉ làvua mất nước mà thôi! Còn như những bách tính kia chẳng qua cũng chỉ là ngọn cỏ mọc trên giang sơn của trẫm, dù cắt đi một lượt thì qua một thời gian nữa cũng sẽ mọc lại thôi.”
Nghe vậy, Bạch Linh Miểu nắm chặt hai tay, móng tay sắc bén của nàng cắm sâu vào bên trong lòng bàn tay từ đầu đến cuối đều không buông lỏng ra.
“Bệ hạ!”
Giọng nói của Bạch Linh Miểu trở nên bén nhọn:
“Thứ cho tiểu nữ khó có thể tuân theo mệnh lệnh! Họ không phải là cỏ! Họ đều là người! Họ không thể chết như cỏ được! Chết rồi chính là không còn nữa!”
“Hửm?”
Hoàng đế Tứ Tề tỏ ra có chút khó hiểu:
“Làm sao? Chảng lẽ ngươi còn chưa nghĩ rõ ràng sao? Họ không chết, theo những lời mà các ngươi nói, họ đều đi về quê hương chân không mà.”
“Thế nào? Chẳng lẽ đường đường là Thánh Nữ đại nhân của Bạch Liên lại cảm thấy thật sự không có cái gọi là quê hương chân không, đều là lời nói dối mà Vô Sinh Lão Mẫu tạo ra vì để cho các ngươi tin nàng ư?”
Bạch Linh Miểu dùng sức hít lấy mấy hơi, đè nỗi tức giận trong lòng xuống:
“Bệ hạ! Quê hương chân không thực sự có tồn tại! Nhưng mà Vô Sinh Lão Mẫu có thánh dụ! Tự sát là làm trái thiên lý! Sau khi chết không thể tiến vào quê hương chân không!!”
“Hoang đường! Làm sao trước đây trẫm không nghe nói Bạch Liên Giáo các ngươi có lý do này?”
Lông này hoàng đế Tứ Tề dần nhíu lại, hắn cảm thấy đối phương đang cự tuyệt mình.
“Tiểu nữ là Thánh Nữ Bạch Liên dĩ nhiên có truyền đạt lên trên, ta nói với Vô Sinh Lão Mẫu thì Vô Sinh Lão Mẫu dĩ nhiên cũng sẽ nói lại với ta!! Việc này miễn bàn đi!!”
Bạch Linh Miểu oán giận nói xong, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
“Chờ đã!”
Hoàng đế Tứ Tề lần nữa đứng trước mặt Bạch Linh Miểu, vẻ mặt hắn tức giận, trên người cũng bắt đầu xuất hiện một số vảy rồng:
“Ngươi cần phải suy nghĩ thật kỹ! Bạch cô nương, ngươi phải suy nghĩ kỹ xem ngươi đang đối nghịch với ai!”
Bạch Linh Miểu vẫn luôn cúi thấp đầu xuống chầm chậm ngẩng đầu lên, khóe miệng nàng khẽ cong lên, khí chất trên người bắt đầu khác đi:
“Bệ hạ à~hiện giờ Tứ Tề còn chưa bị Pháp Giáo chiếm đâu, nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì tại sao không tự mình đi thu hồi lại đất đã bị mất đi? Ồ đúng rồi, ban đầu ngươi vẫn dựa vào chúng ta cứu ngươi ra từ chỗ Pháp Giáo bên kia nữa mà.”
Bạch Linh Miểu dùng ngón tay có móng tay màu đen chọc lên long bào trên người hoàng đế Tứ Tề.
“Tiểu nữ là người Đại Lương chứ không phải là người Tứ Tề, huống chi bây giờ ngươi đâu phải là hoàng đế mất nước đâu. Phượng hoàng rơi xuống đất không bằng gà, ta chính là đang đối nghịch với ngươi đó, ngươi làm gì được ta?”
“Bệ hạ phái Binh Gia tước vũ khí của Bạch Liên Giáo ư? Ây da, thật đáng tiếc, bây giờ dưới tay bệ hạ người ngay cả một tên lính cũng không có, chỉ có một đám lão thái giám.”
Bạch Linh Miểu liếc mắt nhìn vị tướng quân mập mạp đặt tay trên chuôi đao những vẫn chậm chạp không rút ra, khinh khường cười một tiếng:
“Còn ở chỗ này ra oai với ta nữa, bên cạnh thiếu người đến mức này à, ngay cả thứ này mà cũng không biết xấu hổ đem ra gặp người sao.”
Toàn thân hoàng đế Tứ Tề phát run nhưng hắn lại không dám làm gì Bạch Linh Miểu. Bất kể đánh thắng hay đánh không lại thì hắn cũng không thể trở thành kẻ thù của thế lực giúp hắn đoạt lại giang sơn được.
Bạch Linh Miểu trang nghiêm đi ra khỏi đại viện ba mặt cửa, nét mặt dần trở nên nhu hòa trở lại, nàng yên lặng đi trong thành trì hỗn loạn này.
Giọng nói của Nhị Thần vang lên trong đầu nàng:
“Rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào? Rốt cuộc là ngươi có tin quê hương chân không thực sự tồn tại hay không? Ngươi làm cho ra mù mờ hết rồi.”
Bạch Linh Miểu không biết, nàng đã không thèm để ý đến chuyện của mình nữa rồi.
Nàng nhận ra không biết từ lúc nào mà hơn một triệu mạng người lại chỉ ở trong một ý niệm của mình, chỉ cần mình nghĩ đến thì nàng thật sự có thể ra lệnh cho những người này đi chết.
Trong lúc bất tri bất giác, thế lực của mình đã mạnh đến mức độ này rồi. Loại áp lực vô hình này khiến lòng nàng rất hoảng loạn.
Bạch Linh Miểu tiếp tục đi về phía trước, nhìn cuộc sống thăng trầm của những tín đồ Bạch Liên ở trong thành trì.
Dưới chiến tranh, cuộc sống của bách tính dĩ nhiên tốt hơn bất kỳ chỗ nào nhưng con người vẫn luôn nghĩ cách cố gắng hết sức để có thể khiến cho mình ăn ngon một chút, sống tốt một chút.
Trước đây nàng cũng từng nhìn thấy nhưng mà bây giờ nhìn lại tựa như có chút khác biệt so với trước đây.
Một nhóm người ven đường đang vây quanh một cái nồi đen lớn bốc lên khói trắng, trong tay cầm đôi đũa dài nhao nhao muốn thử.
Này gọi là thứ ăn hổ lốn, có một số người đổ cơm thừa đồ ăn thừa mà bản thân ăn còn thừa lại vào một chỗ rồi đem ra đường bán. Mặc kệ gắp trúng cái gì thì đều tính là một đũa một đồng.
Đừng thấy bẩn mà lầm tưởng. Trong cái thế đạo càng loạn thì loại buôn bán này lại càng náo nhiệt. Không ít lúc thậm chí còn có người tới sớm trước giờ bán, tránh cho đồ ngon bị người ta chọn mất.
Vì chỉ có ở chỗ này mới có thể tốn ít tiền nhất mà vẫn được ăn đồ mặn.
Một vị cô nương có lông mày hình Bạch Liên, quần áo trên người đầy miếng vá nhìn chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, trong tay nắm chặt một đồng tiền do dự hồi lâu, cuối cùng cũng ném vào trong cái bát để tiền.