[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1126 : Thuật Lừa Gạt
Chương 1126 : Thuật Lừa Gạt
Chương 1126: Thuật Lừa Gạt
Đúng lúc này, một vị lão phu nhân vô cùng tiều tụy khoác một giỏ rau đi qua trước quán trà.
“Ngươi nhìn thử Lưu thị này đi. Tướng công của nàng chính là đi làm đại đầu binh, cũng hơn mười năm rồi mà vẫn chưa trở lại, chỉ cần không bị ngốc đều biết là không trở về được nữa nhưng nàng vẫn không tin, luôn cảm thấy tướng công mình sẽ trở về.”
“Đây chính là tự mình lừa gạt mình, ngươi thậm chí cũng không cần biết tướng công nàng có tướng mạo như thế nào. Giống như những người càng không thoát ra được thì càng dễ bị lừa, ngươi nhìn cho kỹ này.”
Lưu Vạn nói xong liền xoa lên mặt mình một cái, lập tức một lão ăn mày tóc trắng xóa, quần áo tả tơi xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
“Coong” một tiếng, Lục Vạn cầm cái bát vừa bị gõ vỡ miệng run rẩy đi về phía lão phu nhân kia.
Bởi vì khoảng cách xa cho nên Lý Hỏa Vượng không nghe thấy hai người nói gì cả. Hắn chỉ thấy Lục Vạn thử nói mấy câu thăm dò vị lão phu nhân kia, ngay sao đó lão phu nhân buông tay ra thả rơi giỏ rau trên mặt đất, kích động nhào lên, gào khóc thảm thiết.
Cách xa lâu năm giờ mới gặp lại, hai người kích động chảy nước mắt, dựa sát nhau đi vào trong nhà.
Không lâu sau, Lục Vạn liền quay trở lại. Dáng vẻ của hắn vẫn không thay đổi trở lại, vẫn là dáng vẻ của lão ăn mày kia.
“Thấy chưa, chỉ đơn giản như vậy thôi.”
“Ngươi cũng không lừa nàng gì cả.”
Lý Hỏa Vượng nhặt mấy hạt đậu phộng ném vào trong miệng mình.
“Ai nói là ta không lừa nàng? Chỉ cần ta muốn thì nàng sẽ chu cấp cho cả đời này ta được ăn ngon mặc đẹp. Cho dù nàng chết rồi thì con trai nàng nếu không muốn bị hàng xóm láng giềng mắng là bất hiếu thì hắn cũng phải ngoan ngoãn dưỡng lão đưa ma cho ta thôi.”
“Chiêu này gọi là chim cắt chiếm tổ chim khách. Một lão lừa gạt không con không cái lừa gạt mệt rồi sẽ dùng chiêu này để an hưởng tuổi già.”
Lý Hỏa Vượng bưng chén trà lên uống một ngụm:
“Sớm chiều ở chung với nhau, ngươi không sợ nàng sẽ phát hiện ra điểm bất thường sao? Dù sao cũng là tướng công của mình.”
“Này? Đây chính là điểm tuyệt vời của chiêu này. Ngươi thử nghĩ xem, một người phụ nữ già phát hiện chồng mình có điểm bất thường thì thế nào? Nàng dám vạch trần không?”
“Dưới tam cương ngũ thường, nàng dám nói với mọi người tướng công mà mình chờ đợi mười mấy năm, người đàn ông nằm chung giường hơn mấy tháng với mình thật ra là một tên lừa gạt?”
“Chẳng những nàng không đợi được tướng công của mình trở về, còn bị một người đàn ông xa lạ làm bẩn trong sạch của mình, khiến cho nhà chồng mất mặt. Chuyện này nếu mà nói ra, hàng xóm láng giềng cũng có thể đâm gãy xương sống của nàng, nàng có muốn sống cũng không sống nổi?”
“So với tình cảnh tuyệt vọng này, nàng sẽ lừa gạt mình là có lẽ chỉ là do bản thân nghĩ nhiều rồi, cái này không phải dễ chấp nhận hơn sao?”
“Ha, tiền bối, ngươi đúng là súc sinh.”
“Súc sinh sao? Không phải người và súc sinh đều được tạo ra từ thịt à, người là súc sinh thì những nhân nghĩa lễ nghi kia cũng là lời nói nhảm. Cũng bởi vì có nhiều người tin lời nói nhảm như vậy cho nên Tọa Vong Đạo chúng ta mới có thể dễ đùa bỡn người khác.”
Lục Vạn đặt chén trà xuống, nói tiếp:
“Tọa Vong Đạo chúng ta muốn đùa bỡn thì chính là muốn đùa bỡn một trận thật lớn. Nếu càng lớn thì sự thay đổi của người khác cũng càng lớn, chúng ta có thể lấy được càng nhiều Phi Cương từ chỗ Thiên Tôn.”
“Phi Cương?”
Lý Hỏa Vượng thay đổi vẻ mặt hỏi.
“Ngươi quan tâm nó gọi là gì để làm gì, thứ như vậy thì ta gọi là Phi Cương. Có thứ này rồi thì chúng ta có thể sử dụng công pháp thần thông của Tọa Vong Đạo.”
“Đơn giản thì có thể sử dụng được thuật dịch dung, phức tạp chút thì càng lợi hại hơn, có thể làm việc Ám Kỳ, hơn nữa ngươi càng lừa gạt thì càng lên cấp, càng lừa gạt thì càng có ý nghĩa càng lên cấp! Thuật lừa gạt dĩ nhiên cũng càng cao hơn!”
“Hóa ra chuyện là như vậy, đa tạ tiền bối chỉ giáo.”
Nghe đối phương nói vậy, Lý Hỏa Vượng lộ ra một tia khát vọng với phép thần thông.
“Những phải nhớ kỹ, tuy Tọa Vong Đạo chúng ta lừa gạt nhưng cũng có phẩm hạnh. Không thể nói chỉ vì Phi Cương mà lừa người, như vậy thì quá tầm thường rồi. Con người ở trên đời, điều quan trọng nhất với những tên lừa gạt như chúng ta chính là vui vẻ! Vì đùa giỡn! Chỉ cần đùa giỡn tốt thì Phi Cương kia muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu!”
“Đùa bỡn người khác kiếm chút Phi Cương thì tính cái gì, có thể khiến trong lòng chúng ta vui vẻ thoải mái, vui cười ra tiếng, như vậy mới gọi là có năng lực.”
“Lục Vạn huynh nói chí phải, người như chúng ta từ nhỏ đã thích đùa bỡn người khác, cho nên ta mới gia nhập vào Tọa Vong Đạo.”
“Ôi chao, tiểu tử này được lắm, nhanh như vậy mà đã lên đường rồi? Nhưng mà muốn lừa gạt ta cũng còn kém chút nữa. Ta biết ngươi, không phải ngươi tự mình chạy vào gia nhập Tọa Vong Đạo.”
“Mà Tọa Vong Đạo chúng ta kéo người chủ yếu là dựa vào lừa gạt. Ngươi là bị người khác lừa gạt làm Tọa Vong Đạo.”
Thấy Lý Hỏa Vượng không nói lời nào, Lục Vạn nói tiếp:
“Không sao. Cái này cũng không có gì ghê gớm cả. Năm đó ta cũng đi lên như vậy, cho dù là lão đại Đầu tử hiện giờ thì cũng đến như vậy thôi.”
Lý Hỏa Vượng cười cười:
“Đúng là ta lừa gạt có chút vụng về, ta không định làm gì cả chỉ định thử xem sao thôi. Nếu ta lừa được ngươi thì có thể có bao nhiêu Phi Cương thôi.”