[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1120 : Một Giờ
Chương 1120 : Một Giờ
Chương 1120: Một Giờ
Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, Hồng Trung sửng sốt một chút, sau đó đưa tay dùng sức lau mạnh một cái, khuôn mặt đang hòa tan đó lại biến thành màu sắc của Hồng Trung, vẻ mặt kích động vừa rồi đã biến mất không còn tăm hơi đâu nữa.
"Được chứ, Lý Hỏa Vượng, thế mà ngươi có thể nhìn ra được, ngươi cũng không phải đồ ngốc nhỉ."
Vừa nãy Hồng Trung nói nhiều như vậy đều là giả vờ hết. Đối phương lừa gạt Lý Hỏa Vượng giống như đang đùa bỡn với một đứa con nít vậy.
Trước đây trải qua nhiều chuyện như vậy, Lý Hỏa Vượng vẫn chưa quên thân phận của tên này chính là Tọa Vong Đạo.
Dù hắn cũng là Lý Hỏa Vượng, nhưng nếu hắn là Tọa Vong Đạo thì bất cứ lời nói nào trong miệng của Tọa Vong Đạo thì đều có khả năng là giả hết.
“Ta có thể nhìn ra là vì vừa nãy khi ta thay đổi suy nghĩ một chút thì phát hiện nếu như ngươi ở vị trí của ta thì ngươi cũng sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà sụp đổ, hơn nữa mỗi giờ đồng hồ ngươi đều lặp lại một lần, ngươi còn sợ sụp đổ sao?”
"Haha, nói cũng đúng nhỉ. Nói cho ta biết chút chuyện bên ngoài đi, ta ở trong này sắp chết ngộp rồi.”
Nghe vậy, vùng xung quanh lông mày của Lý Hỏa Vượng dần nhíu lại. Dù Hồng Trung trước mặt này vẫn là Lý Hỏa Vượng nhưng lại bị Đấu Mỗ sáng tạo ra một đoạn những chuyện từng trải khác.
Dường như sau khi những việc đã trải qua này tách ra khỏi cơ thể mình biến thành không đầu không đuôi thì tính cách của hắn càng trở nên cực đoan hơn.
Thấy Lý Hỏa Vượng không tranh cãi với mình, Hồng Trung sau đó lại tự mình nói tiếp:
"Khi ngươi biết ta vẫn còn tồn tại, có phải ngươi rất kinh ngạc không? Thiên Đạo thật giả của Đấu Mỗ bị cướp mất nhưng ta vẫn không có biến mất? Có phải ngươi rất muốn biết ta làm được bằng cách nào đúng không?”
Lúc Hồng Trung nói những lời này, vẻ mặt hắn trở nên vô cùng đắc ý.
“Vốn dĩ ta sắp biến mất rồi nhưng ta lại không cam tâm, ngươi biết không?”
Hồng Trung dựa vào Lý Hỏa Vượng càng gần hơn.
Lý Hỏa Vượng lùi lại một bước:
"Ta không muốn biết ngươi tồn tại bằng cách nào, ta cũng không có hứng thú muốn biết. Thời gian cấp bách, ta sẽ nói ngắn gọn lại. Ta tới đây là vì đυ.ng phải một chuyện phiền phức. Ta cần...”
"Chờ..chờ..chờ đã, ngươi có thể đợi ta nói xong trước không? Ngươi thật sự coi ta là một NPC không quan trọng sao? Muốn vượt qua liền vượt qua? Đây là thái độ nhờ người khác giúp đỡ của ngươi à?”
Thấy Lý Hỏa Vượng nhìn mình không nói nữa, Hồng Trung đắc ý gật đầu:
"Tốt lắm, tiếp theo qua đây xem câu chuyện của ta đi.”
Hồng Trung xoay người lại, dẫn Lý Hỏa Vượng đi đến phía bên kia của cây cột.
Khi đến phía bên kia của cây cột, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy những hàng chữ lít nha lít nhít được khắc trên cây cột khổng lồ giống như ngọn núi kia.
Chờ đến khi Lý Hỏa Vượng tiến lại gần, hắn phát hiện đó là nét chữ của mình, rõ ràng Hồng Trung đã sử dụng phương pháp này để thay thế bộ não của mình, ghi chép lại những chuyện đã xảy ra cách đó một giờ.
Lý Hỏa Vượng tiến lên trước, cẩn thận xem xét. Sau khi đọc xong, hắn quay người lại nhìn về phía Hồng Trung.
"Ngươi không biến mất đều là dựa vào cái chết của Khôi Tháp của Thiên Đạo chi nhánh?”
Trên mặt Hồng Trung lộ ra vẻ đắc ý:
"Không sai, Thiên Đạo thật giả không còn nữa nhưng trong cơ thể ta vẫn còn có một phần Thiên Đạo có thể sử dụng được, đó chính là tử vong. Ta có thể mượn phần Thiên Đạo này để sống tạm.”
"Tuy rằng nơi này chỉ có thể tuần hoàn trong một canh giờ nhưng dù sao thì có còn hơn không. Hơn nữa chỉ cần tồn tại thì sẽ luôn có cơ hội. Ngươi nhìn xem, không phải ta chỉ cần chờ cơ hội này là được sao?”
"Nói thử xem, ngươi đến đây tìm* cái gì? Sau đó ngươi có thể đưa ra điều kiện gì?”
"Ta có thể mang ngươi đi ra ngoài."
Khi Lý Hỏa Vượng nói lời này, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Hồng Trung, nhưng lại phát hiện trên mặt đối phương không có bất kỳ biểu cảm nào trước cám dỗ cực lớn này cả. Hắn giống như là đang nghe chuyện của người khác vậy.
"Đưa ta ra ngoài? Đây là giúp ngươi hay giúp ta?"
"Giúp ngươi cũng là giúp ta. Đôi bên cùng có lợi.”
Chỉ cần mình có được trí nhớ của hắn, lúc đó mình có thể lập tức hiểu hết tất cả các công pháp tu luyện giả của Tọa Vong Đạo.
"Tại sao ta phải ra ngoài? Ta ở đây khá tốt. Ta không nghĩ rằng đây là đôi bên cùng có lợi."
Vẻ mặt Hồng Trung không quan tâm đáp.
Rõ ràng hai người đều là Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng cân nhắc đến chuyện này, tương tự hắn cũng sẽ cân nhắc đến nó:
"Ta không có thân thể máu thịt, dù ta có đi ra ngoài thì cũng sẽ trở thành một đoạn ký ức của ngươi. Vậy ta ở chỗ này cũng có gì khác biệt đâu?”
"Vậy ngươi định cứ chờ đợi như thế này sao? Chờ đợi đời đời kiếp kiếp?”
“Không quan trọng, ta có thể đợi, dù sao trí nhớ của ta cũng chỉ có một giờ, chờ đợi lâu cũng không sợ phát điên.”
Hồng Trung dùng ánh mắt giễu cợt kia nhìn Lý Hỏa Vượng.
"Ta có thể đợi, ngươi có thể không? Tuy rằng ngươi không có nói nhưng xem ra chuyện của ngươi rất cấp bách, ngươi cần thêm tiền.”
"Đừng nháo nữa! Bây giờ bên ngoài có rất nhiều phiền toán! Ngươi hãy nghĩ về Bạch Linh Miểu và Lý Tuế họ đi! Chẳng lẽ ngươi muốn họ rơi vào trong nguy hiểm sao?”
Nghe vậy, nụ cười giễu cợt trên mặt Hồng Trung dần biến mất:
"Bên ngoài xảy ra chuyện gì."