[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1117 : Tử Địa
Chương 1117 : Tử Địa
Chương 1117: Tử Địa
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn mấy thứ đó, cũng mặc kệ mấy thứ đó là chết hay sống, thẳng thừng lên tiếng:
“Nếu đã biết ta, vậy ta nói ngắn gọn thôi, hôm nay tại hạ mắc bệnh nan y, cần một loại thuốc dẫn của Phong Đô để cứu mạng, ta có một tiểu sư đệ từng nói, hình như mọi người rất quen thuộc với bên đó, cho nên nhờ các vị đưa ta đến Phong Đô.”
Phong Đô là địa bàn của ti mệnh tử vong Khôi Tháp, chỉ cần dính líu đến ti mệnh đều rất phiền phức, cũng không quen cuộc sống ở đó, Lý Hỏa Vượng không định tự mình mạo hiểm.
Lần trước đã đối đầu với cung Vũ Sư một lần, hắn không muốn lại thêm lần nữa.
Nếu miếu âm thờ cúng bản thân tử vong, hơn nữa lúc này âm miếu và họ cùng nhau đối phó Pháp Giáo, hắn không có lý do gì không nghĩ cách nhờ họ giúp đỡ.
Vừa nói xong, Lý Hỏa Vượng trông thấy một xác khô bên trái, sau khi vang lên tiếng ken két, khẽ đung đưa sang trái sang phải.
“Không được? Có vậy cũng không được?”
“Không phải không được, Lý chân nhân, ngươi có biết Phong Đô là nơi không dành cho người sống không?”
Lời hắn nói dường như trộn lẫn một vài ý mà Lý Hỏa Vượng không hiểu.
“Tất nhiên ta biết, nếu ta muốn tìm người sống cũng không trở về nhờ các ngươi giúp đỡ.”
“Đến Phong Đô thì dễ, nhưng nếu đi rồi, e rằng vĩnh viễn không ra được nữa.”
“Không thể nào, trước đây bằng hữu ta từng đến đó, không huyền ảo như ngươi nói, đến lúc đó các ngươi dùng chuyển luân đến đón ta là được.”
Lý Hỏa Vượng còn nhớ, lúc đầu Dương Tiểu Hài mơ hồ đi vào đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn toàn vẹn ra ngoài.
Dù hắn được Hồng Trung giúp đỡ, nhưng lẽ nào mình của lúc này, lại không bằng một tiểu tử trong việc đó hay sao?
“Lý đạo trưởng, nay đã khác xưa, chúng ta nói như thế là muốn tốt cho ngươi, trở về đi.”
Nghe thấy câu này, Lý Hỏa Vượng cau mày:
“Sao lại khác xưa? Trong khoảng thời gian này, Phong Đô đã xảy ra chuyện gì?”
“Đại Hắc Thiên cử động rồi, nó vốn nên vĩnh viễn chết dưới đáy Thanh Khâu, nó vốn không nên nhúc nhích.”
Một xác khô khác lên tiếng.
“Ngươi nói gì?”
Lý Hỏa Vượng nghe thấy câu này, trong lòng thoáng chút bất an, Đại Hắc Thiên mà hắn nói sợ là ti mệnh tử vong Khôi Tháp.
“Đời đời kiếp kiếp chúng ta tế người hiến súc vật ở Thanh Khâu, vì tâm bố thí, vì thân bố thí, vì khoảng không bố thí, chính là để Đại Hắc Thiên an lòng.”
“Có lẽ số mệnh đã đến, Đại Hắc Thiên hôm nay đã rời khỏi vị trí khi trước của hắn.”
“Vậy Đại Hắc Thiên mà ngươi nói sau khi rời khỏi vị trí của mình, có quan hệ gì đến Phong Đô?”
Suốt đoạn đường ra roi thúc ngựa đến đây, nếu không làm gì hết, cứ thế trở về, Lý Hỏa Vượng không cam lòng.
“Không, Lý chân nhân, ngươi không hiểu, Đại Hắc Thiên là khía cạnh phẫn nộ của Đại Tự Tại Thiên, mỗi khi hắn cử động đầu ngón tay, thế gian sẽ phải chết một thôn, mỗi khi hắn đi một bước người cả trấn sẽ chết hết, mỗi khi hắn dịch chuyển một trượng sẽ chết cả một thành.”
----
Nghe lời nói của xác khô lạt ma, Lý Hỏa Vượng đã hơi hiểu ra hậu quả khi ti mệnh trông coi tử vong cử động lung tung.
“Chính vì như vậy, cỏ Thanh Khâu hiện nay đã chết, chờ khi cỏ chết hết, sẽ đến bò chết dê chết, chờ khi gia súc chết hết, con người sẽ chết.”
“Nếu còn tiếp tục có người chết, e là Thanh Khâu lại biến thành tử nhân khâu.”
“Cái chết vốn là kết thúc và là nơi an nghỉ cuối cùng, nhưng bây giờ vì Đại Hắc Thiên cử động, người chết trong toàn thiên hạ càng ngày càng nhiều.”
Có điều nghe đến đây, trong lòng Lý Hỏa Vượng lập tức xuất hiện một số nghi ngờ, hiện nay có nhiều người chết chẳng phải do Vu Nhi Thần xâm nhập, do Pháp Giáo gây họa à?
Sao trong miệng của tên này, lại liên quan đến một nhân tố khác rồi?
Với những gì đối phương nói, Lý Hỏa Vượng nửa tin nửa ngờ.
“Vị đại sư này, cỏ ở Thanh Khâu sắp chết, ra cũng rất lấy làm tiếc, nhưng có liên quan gì đến việc ta đến Phong Đô? Ta không làm chuyện gì khác, ta chỉ muốn đến Phong Đô tìm một người thôi.”
“Ngươi nói với ta, ta cũng không giúp được gì, chuyện này ngươi nên đi tìm nhóm người Huyễn Tẫn.”
Mặc kệ người khác nói thế nào, Lý Hỏa Vượng vẫn không quên mục đích mình đến đây, hắn vẫn nên đưa tượng bồ tát bùn của mình qua sông trước rồi tính sau.
Tiếng ken két bỗng dưng vang lên, sợi dây thừng thắt cổ đột nhiên đứt gãy, một cái xác khô từ trên không rơi thẳng xuống trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Cái đầu khô quắt như lớp vỏ của hắn gian nan vặn vẹo ra biểu cảm phẫn nộ.
“Bây giờ Đại Hắc Thiên nhúc nhích rồi, ngươi nghĩ hắn cử động ở đâu hả? Tất nhiên là Phong Đô! Đại Hắc Thiên đã thức tỉnh! Ngươi thậm chí không cần chạm vào hắn! Chỉ cần nhìn thoáng qua hắn thôi, sợ là ngươi muốn chết cũng khó!”
Lý Hỏa Vượng cau chặt mày, ti mệnh, hắn cố gắng nhớ lại những gì mình đã nhìn thấy lúc đầu ở Bạch Ngọc Kinh.
Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, Lý Hỏa Vượng đã quên gần hết, nhưng chỉ vài mảnh vụn khiếm khuyết, cũng đủ để khiến Lý Hỏa Vượng không khỏi run rẩy.
Lý Hỏa Vượng hiếm khi có đôi lần gặp gỡ ti mệnh, trừ Quý Tai ra, bất kể là Đấu Mỗ, hay là Tam Hủy, trước mặt họ hắn còn không bằng một con kiến.
Hơn nữa tình huống kia, họ thậm chí không cần hạ phàm, chỉ hóa thân hoặc nhìn thoáng qua mình từ xa.