[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1110 : Là Ai?
Chương 1110 : Là Ai?
Chương 1110: Là Ai?
Lý Hỏa Vượng thả con dao phay xuống, nhặt một cuộn băng keo màu vàng ở bên cạnh lên, trói chặt tay và chân của Triệu Lôi đang nằm trên mặt đất.
"Được rồi, ta không muốn nghe ngươi nói điên nói khùng nữa. Chúng ta nói chuyện một chút đi. Rốt cuộc họ xảy ra chuyện gì, nếu ngươi có thể bị họ mua chuộc thì nhất định ngươi cũng biết đôi chút về họ đúng không? Họ là ai?”
Triệu Lôi thấp giọng cười:
"Giả, đều là giả hết, ngươi thật sự không biết họ? Ngươi lại không biết?”
"Nghe ta nói này!"
Lý Hỏa Vượng nhíu chặt mày, nắm lấy cổ áo của hắn, trực tiếp xách hắn dậy, nhìn vào khuôn mặt trắng bệch kia:
“Tốt nhất ngươi nên thức thời một chút! Ta không muốn mạnh bạo với ngươi! Nếu ngươi không thành thật nói ra thì ta cũng có cách để khiến ngươi phải mở miệng!”
"Hahaha...”
Triệu Lôi khẽ cười một tiếng:
"Muốn biết họ là ai sao? Không sao, ngươi không cần phải thẩm tra ta, ngươi sẽ biết họ là ai nhanh thôi.”
Ngay khi mọi người nghe thấy vậy, trong lòng họ dâng lên nỗi nghi ngờ, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa ba dài hai ngắn.
Khi nghe thấy âm thanh này, giọng điệu của Triệu Lôi trở nên tự mãn:
"Các ngươi thật sự cho rằng ta vô dụng sao? Lừa các ngươi thôi, các ngươi đoán xem tại sao ta lại mang các ngươi tới cái tầng hầm hẻo lánh này?"
“Rầm!” Cánh cửa trực tiếp bị phá tan, ba quả cầu sắt tỏa khói trắng từ bên ngoài lăn vào.
Khi quả cầu sắt đột nhiên tản ra, khói trắng ngạt thở lập tức bao trùm cả căn phòng, mọi người trong căn phòng vươn tay ra nhìn không thấy năm ngón, ho không ngừng.
“Na Na!”
Lý Hỏa Vượng vội vàng chạy về phía Dương Na. Khi cảm giác được một cơ thể mềm mại xuất hiện trước mặt mình, hắn sờ bông tai phỉ thúy bên tai nàng rồi trực tiếp kéo nàng ngồi xuống, sờ soạng nơi góc tường.
"Khụ khụ khụ~! Đưa máy kích điện cho ta! Ngươi ngồi xổm trong góc đây đi! Khụ khụ! Đừng đứng lên!"
"Ừm."
Lý Hỏa Vượng một tay cầm dao phay một tay cầm máy kích điện không lập tức ra tay mà bịt mũi kiên nhẫn chờ đợi.
Khi sương mù tan đi một chút, Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng lao về phía bóng người đang đi vào cửa kia.
“Xì...xì xì~!”
Tiếng điện giật vang lên, người trước mặt Lý Hỏa Vượng lập tức bị điện giật khiến cho cả người run rẩy.
Khi nhìn thấy bóng người trong sương mù co giật và trực tiếp ngã xuống đất, Lý Hỏa Vượng dứt khoát quay người lao về phía những người khác. Hắn không biết có bao nhiêu kẻ thù nhưng có thể giải quyết được người nào hay người ấy.
Khi sương mù dần dần tan đi, càng ngày càng có nhiều người bị Lý Hỏa Vượng giật điện, nhưng khi hắn cắm máy kích điện vào cổ một người, cơ thể đối phương không có phản ứng gì cả mà trực tiếp quay người lại nhìn hắn, hết pin rồi.
“Đoàng” một tiếng, đối phương xoay người lại, lập tức giơ cây nỏ đen trong tay chuẩn bị bắn vào chân Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không có ý định trốn tránh, trực tiếp dùng vết thương để đổi mạng. Thừa dịp đối phương hành động, Lý Hỏa Vượng trực tiếp giơ con dao phay lên chém vào cổ đối phương.
"Hỏa Vượng! Cẩn thận phía sau!"
Nghe thấy Dương Na nhắc nhở, Lý Hỏa Vượng vừa quay đầu lại liền thấy một người bịt mặt đứng cách mình hai thước, giương nỏ màu đen nhắm vào mình, lần này đối phương nhắm ngay đầu của mình!
Mắt thấy tên này sắp bóp cò, bên trái đột nhiên vang lên một tiếng súng chói tai “đoàng!”.
Cùng với tiếng hét thảm thiết, cổ tay của người nọ lập tức nổ tung một lỗ lớn, chiếc nỏ trong tay đối phương lập tức chia năm xẻ bảy.
Lý Hỏa Vượng nhìn theo hướng tiếng súng vang lên, lập tức nhìn thấy Thanh Vượng Lai che mũi đang nghiêng người sang một bên, vẻ mặt nghiêm túc chĩa súng vào những người kia:
"Bùm! Bùm bùm bùm!!"
Giữa làn khói trắng, tiếng súng của Thanh Vượng Lai vang lên không ngừng, xen lẫn với việc đạn xuyên vào thịt, áp chế khiến những người kia liên tục rút lui.
Sau nhiều tiếng súng nổ liên tiếp, ngay khi Thanh Vượng Lai lấy băng đạn ra và thay vào một băng đạn mới, Trần Hồng Du và Tiền Phúc kéo cái giá bên tường đánh úp về phía những người mặc quần áo đen đeo mặt nạ, ý đồ câu giờ cho Thanh Vượng Lai.
Mà Lý Hỏa Vượng ở phía sau lao ra như một con báo săn mồi, giơ con dao phay trong tay lên trực tiếp chém một nhát vào cổ người khác. Dương Na trốn ở sau lưng hắn vừa hét vừa giơ bình xịt cay trong tay lên, xịt điên cuồng vào những người kia.
Tình hình hỗn loạn này không kéo dài bao lâu, khi tiếng súng của Thanh Vượng Lai lại vang lên, cục diện mới dần sáng tỏ.
Trước sự phản công của đám người Lý Hỏa Vượng, không lâu sau những người này không thể cầm cự được nữa, rối rít rút vào trong nhà.
Rõ ràng những người bên ngoài nhà không nghĩ rằng đám người Lý Hỏa Vượng sẽ chống trả quyết liệt như vậy, nhất thời họ bị đánh trở tay không kịp.
Đợi đến khi làn khói trắng trong nhà hoàn toàn tiêu tán, căn phòng vô cùng hỗn loạn lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển đưa tay sờ vết máu trên cổ mình, hắn nhìn xung quanh mấy bộ thi thể nằm trong vũng máu xung quanh. Có bốn thi thể bịt mặt, bộ thi thể còn lại là Vương Cương.
Còn hai người còn lại bị bắt trước đó, dường như họ đã nhân lúc hỗn loạn chạy trốn mất rồi.
Lý Hỏa Vượng không quan tâm đến hai người đã trốn thoát mà chỉ nhớ lại trận giao thủ khốc liệt vừa rồi. Trước đây hắn đã từng nghĩ đến chuyện mình sẽ xảy ra xung đột chính diện với những người này nhưng hắn có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng sẽ như thế này.