[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1102 : Ngũ Kỳ
Chương 1102 : Ngũ Kỳ
Chương 1102: Ngũ Kỳ
Nằm nghiêng trong xe thể thao, Lý Hỏa Vượng vẫn bị nhốt trong xe không thể cử động.
Trông thấy người ở phía xa bước về phía mình, Lý Hỏa Vượng lòng nóng như lửa đốt, phải ra ngoài ngay, hắn của lúc này hoàn toàn mặc người chém giết.
“Phá cho ta!”
Sau vài tiếng búa mạnh mẽ, khi xương sọ lộ ra ngoài của Lý Hỏa Vượng lại lần nữa đập mạnh lên cửa kính, phần đầu bê bết máu thịt mang theo vụn thủy tinh chui ra khỏi xe, hung ác trừng hai người đang cầm công cụ.
Hai người đó lập tức bị dáng vẻ này của Lý Hỏa Vượng dọa cho run rẩy, vội vàng lùi về sau.
“Má ơi! Là xe đua! Chạy mau! Thứ này chúng ta có trả nợ cả đời cũng không hết!”
“Ta đã nói, đừng đi con đường này, đừng đi con đường này! Để tiết kiệm chút tiền đi đường kia, ngươi nhất quyết phải đi!”
“Đừng nói nhảm, mau lên xe! Chỗ này không có camera! Họ không tìm được chúng ta đâu!”
Lúc họ bỏ chạy, Lý Hỏa Vượng đã bò ra khỏi xe, cắn răng lao về chiếc xe tải kia.
Đυ.ng hắn thảm như vậy, muốn bỏ chạy không dễ vậy đâu!
Xe tải vừa nổ máy, hắn rút dao găm trong người ra, vọt đến đầu xe.
Lý Hỏa Vượng giẫm lên chiếc thang sắt đầu xe xông thẳng lên, Lý Hỏa Vượng kéo kính chiếu hậu, chém một dao vào cửa xe, để lại vết xước nhạt:
“Xuống xe cho ta!”
Khi thấy cái đầu đầy máu của Lý Hỏa Vượng, thò vào dưới cửa xe, hai người ở buồng lái lập tức hoảng sợ hét lên, đột ngột giẫm chân ga.
Dưới sức mạnh lớn như thế, kính chiếu hậu mà Lý Hỏa Vượng nắm lấy bị kéo đứt, hắn không còn điểm trợ lực nào đành phải lăn xuống bánh xe.
Khoảnh khắc rơi xuống đất, Lý Hỏa Vượng căng chặt toàn thân nhanh chóng trở mình tránh khỏi bánh xe khổng lồ, ngay sau đó, hắn dùng hết sức lực cả người trực tiếp giơ tay vung dao xuống, cắm lên bánh xe.
“Keng” một tiếng, dưới tác động mạnh mẽ, dao găm gãy nát, Lý Hỏa Vượng bị trật tay, nhưng bánh xe cũng bị rạch một lỗ.
Chờ khi Lý Hỏa Vượng thở hổn hển bò dậy, xe tải phía xa đã sớm chỉ còn sót lại ánh đèn đỏ đuôi xe mơ hồ.
“Lúc trước chỉ là bắt cóc, giám sát, nhiều nhất Vương Vĩ cũng chỉ cầm dây thừng! Bây giờ họ lại trực tiếp lấy xe tải đâm người!”
Nhìn đuôi đèn phía xa biến mất trong tầm mắt, sắc mặt Lý Hỏa Vượng càng lúc càng khó coi.
Nếu không phải cảm giác của hắn nhạy bén, màn vừa nãy sợ là đã trực tiếp tiễn ba người đi mất! Hành động của đối phương càng lúc càng thái quá, hắn phải nhanh chóng phản công, không thể chần chừ nữa.
“Không sao, ta đã quay video lại, bọn hắn gây chuyện bỏ trốn, phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
Thanh Vượng Lai bên cạnh bấm nút tạm dừng quay video trong điện thoại.
“Ngươi ra bằng cách nào?”
Lý Hỏa Vượng hỏi.
Thanh Vượng Lai nhấc búa an toàn trong tay.
“Tắt máy cũng không ổn, họ vẫn có thể thông qua cách khác biết được vị trí của chúng ta, cho nên mới cử người đến mai phục chúng ta!”
“Trước đừng nói những chuyện này, vết thương trên đầu ngươi quan trọng hơn.”
Thanh Vượng Lai cởϊ áσ ngoài, che vết thương trên đầu Lý Hỏa Vượng, không lâu sau, sơ mi trắng đã bị máu của Lý Hỏa Vượng nhuộm đỏ.
“Không sao, vết thương nhỏ thôi, chúng ta đi, tập hợp trước rồi nói! Ta lo cho an nguy của những người khác!”
“Vết thương nhỏ, ngươi đang đùa à? Đừng nhúc nhích nữa, ta tìm người đến.”
Thanh Vượng Lai lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi vào một số.
“Không sao chứ? Na Na?”
Lý Hỏa Vượng thảnh thơi cúi đầu nhìn về phía Dương Na, phát hiện lúc này đôi mắt đối phương ngập nước, nhìn mình với vẻ cực kì đau lòng.
Bạn của Thanh Vượng Lai đến nhanh hơn Lý Hỏa Vượng tưởng tượng, một chiếc xe RV rách nát chạy đến từ phía trước.
Một người phụ nữ phóng khoáng quấn khăn màu lam bao quanh mái tóc dreadlocks, bấm khuyên chân mày thò đầu ra khỏi cửa sổ:
“Sư đệ! Sao vậy? Gặp tai nạn giao thông à?”
“Trước đây ta đã nói gì nào? Tốc độ xe này chỉ nhanh hơn chút thôi, những thứ khác còn chẳng mạnh bằng chiếc RV sang tay ba lần của ta.”
“Ngũ tỷ, đừng nói nhiều nữa, không thấy có người bị thương sao?”
Thanh Vượng Lai và Dương Na dìu Lý Hỏa Vượng mất máu quá nhiều đi về phía chiếc RV, thoạt nhìn xe RV không lớn lắm, bên trong hơi loạn, nhưng bày biện rất ấm áp.
Người phụ nữ gọi là ngũ tỷ này, nhanh chóng lấy túi y tế ra, bàn tay thuần thục khâu vết thương lại cho Lý Hỏa Vượng, lấy tấm gỗ kẹp chặt cánh tay bị gãy của Lý Hỏa Vượng.
Sau một loạt thao tác như nước chảy mây trôi, cuối cùng nàng thậm chí còn lấy ống chích ra tiêm cho Lý Hỏa Vượng hai mũi,
“Tuổi trẻ thật tốt, tràn trề hỏa khí, nhìn tình hình này hẳn không cần truyền máu, coi như hiến máu trước hạn đi.”
Nàng dùng tay phải với móng tay đủ màu sắc vỗ vai Lý Hỏa Vượng.
“Cám ơn nhé, ngũ tỷ.”
Lý Hỏa Vượng lập tức đứng dậy, chuẩn bị xuống xe.
“Ngươi đi đâu?”
Thanh Vượng Lai ngồi bên cạnh hỏi.
“Nếu đã xử lý xong, tất nhiên là phải tập hợp với những người khác rồi.”
Lý Hỏa Vượng đáp với vẻ đương nhiên.
Thanh Vượng Lai dùng ngón tay chỉ ngũ tỷ đang ngửa đầu uống nước:
“Nàng là một trong số tám người, chúng ta ngồi xe nàng qua đó là được.”
“Ngươi chính là Lý Hỏa Vượng? Ta tên Ngũ Kỳ, hân hạnh hân hạnh.”
Sau khi Ngũ Kỳ bắt tay Lý Hỏa Vượng, kéo rèm cửa đến buồng lái.
“Nàng là một trong số đó?”
Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nhìn bả vai rộng của nàng, người phụ nữ thoạt nhìn hơn hai mươi, không điên chút nào.