[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1097 : Chạy
Chương 1097 : Chạy
Chương 1097: Chạy
Thái Sơn Thạch nhìn Lý Hỏa Vượng một cái, lại nhìn binh gia công phá thành trì một cái, lập tức ngón tay bấm quyết, chân phải dậm xuống, không hề do dự trực tiếp chui vào trong lòng đất.
Hắn hiểu, kế hoạch lần này đã thất bại, mình đã quá sơ suất, cũng may không lộ gián điệp của Ti Thiên Giám, tổn thất không lớn lắm.
“Lên! giết hắn đi! Người này chỉ đang phô trương thanh thế thôi! Giờ đây đã là nỏ mạnh hết đà rồi!”
Giọng của Thái Sơn Thạch bỗng vang lên, những người còn lại lập tức hoàn hồn lại, trong màn mưa xối xả, đôi mắt đầy điên cuồng xông về phía Lý Hỏa Vượng.
Vừa nãy không đấu lại được Lý Hỏa Vượng, bây giờ càng không đấu lại được, nhưng sau khi nhìn thấy Thái Sơn Thạch và một số người đều biến mất, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu, đối phương muốn tháo chạy!
“Không thể để hắn chạy! Ít nhất tên này cũng có vị trí cấp cao trong pháp giáo!”
Nhưng muốn tìm là một chuyện, tìm được lại là chuyện khác, đối phương độn thổ, bây giờ cũng không biết chạy đi đâu, Lý Hỏa Vượng tạm thời chưa học được cách độn thổ tìm người.
Còn về năng lực bói toán, Lý Hỏa Vượng cảm thấy không cần mang ra để làm mất mặt, chút trò vặt đó không có tác dụng với Thái Sơn Thạch.
Pháp giáo còn lại cũng không biết làm sao, dường như bỗng nhiên trở nên như không có lý trí, xông về phía mình, hoàn toàn dùng tính mạng của mình để cắt đuôi của Thái Sơn Thạch.
Tín đồ pháp giáo rất đông, cho dù họ đứng im bất động, Lý Hỏa Vượng phải giết mất một lúc, cũng may binh gia ngoài thành bao vây đến.
Lý Hỏa Vượng cũng không màng đến hỏi thăm tướng lĩnh binh gia, bò trên mặt đất tìm kiếm dấu vết của Thái Sơn Thạch độn thổ.
Bất kể tư thù đối phương mai phục mình, hay là công thù đối kháng với pháp giáo, Lý Hỏa Vượng cũng không muốn tha cho hắn như vậy.
Trước khi chưa hoàn toàn mất khả năng truy đuổi, Lý Hỏa Vượng cũng không muốn từ bỏ.
“Có dấu vết rồi, Lý Tuế, chúng ta đi thôi!”
Lý Hỏa Vượng lật người nhảy lên ngựa của Bành Long Đằng, kéo dây cương, phi về phía cổng thành Đồng, tất nhiên ngựa chạy nhanh hơn người, có lẽ có thể đuổi kịp.
Bên ngoài thành, thời gian trôi qua từng chút, cùng với dấu vết dưới đất dần biến mất, trong lòng Lý Hỏa Vượng cũng không ngừng trầm xuống.
Cuối cùng trước một bờ biển, Lý Hỏa Vượng nhìn rừng cây đỏ bên kia sông và dừng lại, cùng với nước chảy gột rửa, dấu vết độn thổ còn sót lại cũng hoàn toàn biến mất.
“Ầy.”
Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi đi vào trong nước sống, dùng tay múc nước dập tắt lửa trên người mình.
Cùng với tiếng “tạch tạch” không ngừng vang lên, Lý Hỏa Vượng lộ ra cơ thể đen xì dưới ngọn lửa màu đỏ.
Khác với trước đây, chỉ có lớp da bên ngoài bị cháy đen xì, còn bây giờ là từng vảy thịt nứt ra bị cháy đen.
Nhưng đăng giai không chỉ mang đến tác dụng phụ, những vảy thịt bắt đầu chậm rãi liền lại theo tiếng rắc rắc giòn tan.
Đau đớn trên cơ thể Lý Hỏa Vượng dần được thay thế bằng ngứa ngáy, thân thể của hắn từ từ liền lại.
Cảm giác này vô cùng khó chịu, Lý Hỏa Vượng cắn chặt răng chịu đựng, so với kiểu ngứa mà không thể gãi, Lý Hỏa Vượng cảm thấy đau đớn vẫn tốt hơn.
Lý Hỏa Vượng đứng trong nước, vừa cố chịu cơn ngứa toàn thân, vừa nghĩ lại toàn bộ sự việc.
Rất hiển nhiên đối phương đã bắt đầu giám sát mình, nếu không mình đột nhiên nảy ra ý nghĩ đi giúp binh gia công thành phá trại, họ không thể nào trùng hợp đợi mình ở đó.
Lại thêm lần này, e rằng sau này mình phải nâng cao cảnh giác, tránh để đối phương mai phục mình lần nữa.
Mình đã thể hiện ra thực lực mạnh nhất của mình trước mặt họ, nếu họ thực sự mai phục lần nữa, chắc chắn sẽ không đơn giản như hôm nay.
Nếu có thể bắt được Thái Sơn Thạch thì tốt, như vậy thì có thể moi được nhiều thông tin từ miệng hắn.
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng nghĩ những chuyện này, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn rừng cây đỏ bên kia sông, không hề do dự trực tiếp rút Tử Tuệ Kiếm phía sau mình.
“Ai đó! Ra đây!”
Chẳng mấy chốc dưới bóng cây, một bóng người chậm rãi từ bên trong đi ra.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn rõ, vô cùng kinh ngạc phát hiện người đó là Thái Sơn Thạch mà mình muốn truy đuổi.
Lúc này Thái Sơn Thạch trông vô cùng thê thảm, hai tay đều bị gãy, chân phải cũng khập kiễng, không còn da đầu, trên người đang chảy máu.
Đúng lúc này, có người phía sau đẩy Thái Sơn Thạch một cái, Thái Sơn Thạch loạng choạng băng qua sống đi đến chỗ Lý Hỏa Vượng.
Chẳng mấy chốc, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy người phía sau Lý Hỏa Vượng, đó là Bạch Linh Miểu có hai cái đầu trên người đều đội khăn đỏ.
“Lý sư huynh, ngươi xem, ta vẫn rất có ích, lần sau đừng bỏ rơi ta được không?”
Trong mắt Lý Hỏa Vượng lóe lên vẻ cảm động, không nhìn Thái Sơn Thạch, đi về phía Bạch Linh Miểu.
Nhưng đúng lúc hắn chỉ còn cách Bạch Linh Miểu ba trượng, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Đợi đã! Ngươi đứng im đã!”
“Lý sư huynh?”
Bạch Linh Miểu nghi hoặc.
“Ta muốn xác định một vấn đề, rốt cuộc ngươi là Bạch Linh Miểu thật, hay là… hay là người được ta tu chân ra!”
---
Năng lực tu chân khiến thực lực của Lý Hỏa Vượng tăng lên rất nhiều, nhưng tác dụng phục cũng rất nhiều.
“Thật? Hay giả?”
Lý Hỏa Vượng thở gấp nhìn Bạch Linh Miểu trước mặt, tỏ vẻ bán tín bán nghi.
“Lý sư huynh? Sao ngươi…”
“Ngươi đừng qua đây!”
Lý Hỏa Vượng vội vàng hét ngăn Bạch Linh Miểu đi về phía mình.