[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1094 : Bao Vây
Chương 1094 : Bao Vây
Chương 1094: Bao Vây
“Nhắm mắt lại!”
Lý Hỏa Vương tức giận gầm lên một tiếng, người phụ nữ đó lập tức nghe lời nhắm mắt lại.
Dưới sự quan sát của Lý Hỏa Vượng, da mắt và da mặt của tâm trọc nhanh chóng dính lại với nhau, tránh để đối phương có cơ hội mở mắt ra lần nữa.
“Hahaha.”
Cái đầu búp bê đầu to lăn dưới đất bật cười.
“Lý Hỏa Vượng, ngươi tưởng thế là xong hả! Chúng ta đã mai phục ngươi, đương nhiên đã có kế sách vẹn toàn! Hôm nay nhất định phải cho ngươi có đến mà không có về!”
“Phập!”
Một guốc ngựa đóng sắt móng dẫm mạnh xuống, trực tiếp dẫm búp bê đầu to nát bét.
“Hahaha! Đến đây, đến hết đây! Cho ta xem thủ đoạn của các ngươi!”
Bành Long Đằng vùng trường kích, hét lớn với xung quanh.
Lúc Bành Long Đăng kêu gào, Lý Hỏa Vượng cũng không dám sơ suất, hắn lập tức quay người rút về cổng thành đánh hạ phía xa.
Đã biết đối phương lập bẫy với mình, bây giờ còn không đi thì còn phải đến lúc nào.
Bóng hình của Lý Hỏa Vượng từ trên mái hiên lật bay, nhanh chóng rời khỏi phạm vi này.
Nhưng chẳng mấy chốc Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấy một lạt ma áo đen ngồi khoanh hai chân trên nóc nhà, quay lưng với mình, chặn đường của mình., trên tay áo của hắn cũng đeo một mảnh vải đen.
“Lạt ma?”
Lý Hỏa Vượng vừa nảy lên ý nghĩ này, thì đã nhìn thấy một bánh xe xoay xuất hiện trong tay Lạt Ma, bắt đầu xoay tròn, vừa xoay, miệng còn vừa niệm chú rất khó hiểu.
Cùng với tiếng xoay tròn vù vù vang lên, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy cơ thể của mình bị thứ gì đó kéo giật, không tự chủ nhìn sang bánh xe xoay tròn đó.
“Là Lạt Mạ của miếu Trung Âm! Tên Ti Mệnh cái chết này làm sao vậy! Đặt được hai đầu ư?”
Lý Hỏa Vượng cầm kiếm giơ lên, một đường khe nứt bay về phía Lạt ma.
“Rào!”
Mảnh ngói vỡ vụn, cuồng phong gào thét bay từ phía dưới lên, từng bóng hình trắng từ phía dưới bay ra, vây quanh trượt trên người Lý Hỏa Vượng, để lại vết thương có thể nhìn rõ cả xương,
Khi một bóng hình trắng bay đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, Lý Hỏa Vượng rút ra Đồng Tiền Kiếm, chém mạnh xung quanh, đánh lên những bóng hình trắng đó.
Điều khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy kinh ngạc là những bóng hình trắng đó dễ dàng bị Đồng Tiền Kiếm đâm xuyên, vô cùng mỏng yếu.
Đồng Tiền và đường màu đỏ nhanh chóng rung lên, những bóng hình trắng đó lập tưc bị rung đến tiêu tan, hóa thành mảnh vụn giấy bay khắp trời.
Khi nhìn thấy hai thư sinh có ba cái tay với chiếc quạt trên lưng, một người đứng trước một người đứng sau chặn đường đi của Lý Hỏa Vượng, cuối cùng Lý Hỏa Vượng đã biết người vừa đánh lén mình là ai.
Rất hiển nhiên không chỉ có mấy người họ mai phục Lý Hỏa Vượng, nhanh chóng bao vây xung quanh Lý Hỏa Vượng, các tín đồ pháp giáo muôn hình muôn vẻ đều xuất hiện, hắn đã bị bao vây hoàn toàn.
Lý Hỏa Vượng không biết tại sao hành trình của mình bị lộ, nhưng rất hiển nhiên bọn họ đã có chuẩn bị từ trước.
Chẳng mấy chốc một người đứng ra, khuôn mặt quen thuộc đó còn có cái khăn trắng trên đầu, Lý Hỏa Vượng lập tức nhận ra thân phận của người này, tín đồ pháp giáo đến từ Đại Tề, Thái Sơn Thạch.
“Ta nói mà, sao lại không có tin tức của ngươi, thì ra ngươi chạy đến đây.”
Lý Hỏa Vượng nhân lúc lên tiếng nói, quan sát xung quanh.
Xung quanh bị bao vây không lọt được giọt nước, muốn lợi dụng bỏ chạy, e rằng không có cơ hội, bây giờ chỉ có thể đương đầu đối chọi.
“Các ngươi thực sự cho rằng chỉ dựa vào mấy người này thì có thể chặn được ta sao?”
Lý Hỏa Vượng chậm rãi lên tiếng nói.
“Đừng phô trương thành thế, lần trước ngươi có thể may mắn ra khỏi địa long, là dựa vào đăng giai, bây giờ ngươi chỉ có một mình, ngươi chạy đằng trời.”
Thái Sơn Thạch lạnh lùng nói xong, hất nhẹ cằm, tất cả đám người xung quanh đều lao đến Lý Hỏa Vượng.
Phập một tiếng, Bành Long Đằng cưỡi ngựa chiến từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đập lên đầu của hai người, lập tức đập hai người thành bùn nát, liền sau đó, nàng cười điên cuồng kéo dây cương, xông đến những người khác.
“Lửa!”
Lý Hỏa Vượng giang rộng một tay, ngọn lửa nhanh chóng bao bọc toàn thân Lý Hỏa Vượng, hiến tế làn da của hắn cho Tam Hủy.
Nhưng mức độ này, hình như Tam Hủy cảm thấy không đủ.
Máu thịt cơ thể hắn nứt ra như vảy cá, ngọn lửa thiêu trên da chui vào trong thuận theo khe nứt.
Phát hiện thấy không ổn, Lý Hỏa Vượng lập tức nhả Lý Tuế ra.
Máu tươi bị ngọn lửa hừng hực thiêu cháy, phát ra tiếng xì xèo, trong phút chốc, Lý Hỏa Vượng chịu nỗi đau còn hơn mấy lần trước đây, từ trong ra ngoài đều cảm nhận được bị lửa thiêu đốt.
Nhưng bỏ công sức thì sẽ có thu hoạch, ngọn lửa trên người Lý Hỏa Vượng bốc khói đen cao đến mấy lần.
“Tam Hủy! Ngươi được lắm!”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu mắng đỉnh đầu một câu, mang theo ngọn lửa chui vào sâu trong da thịt mình xông về phía Thái Sơn Thạch ở phía xa.
Lúc này rất khó nói Lý Hỏa Vượng là nhiên liệu của ngọn lửa hay là bản thân ngọn lửa, những chỗ hắn lao đến, những thứ có thể cháy hay những thứ không thể chay, đều bị bùng cháy, ngọn lửa bừng bừng thiêu cháy không khí xung quanh đến méo mó.
“Hây!”
Bành Long Đằng từ đỉnh đầu của Lý Hỏa Vượng nhảy vυ"t lên cao, trực tiếp xuyên qua ngọn lửa.
Lúc này, bộ giáp trên người nàng, kích lớn trong tay nàng, và cả chiến mã của nàng đều bị bao bọc bởi ngọn lửa giống Lý Hỏa Vượng.
Từ khi biến thành ảo giác của Lý Hỏa Vượng, Bành Long Đằng chưa từng vui vẻ như lúc này.
“Đến đây!”
Bành Long Đằng vung kích lớn về phía sau, trực tiếp dùng lưỡi kích móc lên người Lý Hỏa Vượng, sau đó nàng dồn sức vào hai tay, ném Lý Hỏa Vượng trên kích như quả cầu lửa vào trong đám kẻ địch ở phía xa.