[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1092 : Sống Lại
Chương 1092 : Sống Lại
Chương 1092: Sống Lại
“Ngươi chỉ sống ở trong Đại Na cũng giống như ếch ngồi đáy giếng, căn bản không biết thiên đạo ở bồng lai khác nơi này nhiều như thế nào.”
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào môn thần suy nghĩ một hồi, đối phương có thể nói với mình chuyện này, dường như hắn thực sự có ý định chiêu hàng mình.
"Suy nghĩ cho kỹ đi, những điều ta nói đều là sự thật, chẳng lẽ ngươi không muốn giúp cho Gia Cát Uyên, hoặc là người nhà của Bạch Linh Miểu mà ngươi giết nhầm sống lại sao?”
Con ngươi của Lý Hỏa Vượng lập tức co rút cực nhỏ, đối phương thế mà biết hết những chuyện này!
"Những người cổ hủ như các ngươi không phải vẫn luôn nói muốn cứu thiên hạ chúng sinh sao? Chỉ cần chờ Vu Nhi Thần hạ phàm thì toàn bộ người chết đều có thể sống lại, chẳng lẽ đây không phải là đang cứu thiên hạ sao?”
“Bớt bốc phét đi!”
Lý Hỏa Vượng tức giận hét lên:
"Ngươi thật sự cho rằng ta mù sao? Đại Tề bị Vu Nhi Thần chiếm giữ rồi! Ngươi cho rằng bây giờ Đại Tề biến thành bộ dáng nào mà ta không nhìn thấy sao?”
Những chất lỏng kỳ dị chảy ra từ những vết nứt kia thoáng hiện lên trong tâm trí của Lý Hỏa Vượng, thế giới bên kia cũng đã sớm bị thứ có thể biến người sống thành quái vật này bao phủ từ lâu rồi.
“Hừ! Đứa trẻ vô tri, ngươi từng đến Đại Tề rồi sao? Cũng chỉ biết nghe theo lời đồn! Hiện giờ toàn bộ người đã chết lúc trước ở trong Đại Tề không những đều sống lại hết mà hơn nữa từ nay về sau họ sẽ không còn đói khát cũng như không chết nữa, bách tính an cư lạc nghiệp. Người già có chỗ nương tựa, trẻ con có người nuôi dưỡng, thiên hạ đại đồng!
---
Thiên hạ Đại Tề đại đồng? Lý Hỏa Vượng chưa từng nghĩ đến cách nói này, lại được nói ra từ miệng của tín đồ Pháp giáo.
Hắn lập tức rút Tích Cốt Kiếm, chém mạnh cánh lửa lớn đó.
Một khe nứt xuất hiện, các loại chất lỏng màu đỏ từ bên trong chui ra, nhuốm bẩn tất cả mọi thứ có thể chạm đến.
Lý Hỏa Vượng chỉ ngón tay phải vào Thần Môn trên cánh cửa, tức giận nói:
“Đây chính là thế giới Đại Đồng của ngươi, bây giờ Đại Tề đều là thứ quái quỷ này, các ngươi nói lại trước mặt ta lần nữa! Toàn bộ dân chúng Đại Tề sống lại! An cư lạc nghiệp, thiên hạ đại đồng?”
“Lý Hỏa Vượng, ta vốn tưởng ngươi là tâm bàn, ngươi sẽ biết, đâu ngờ, ngươi lại không hiểu gì hết, quả nhiên đám người Huyền Tẫn đề phòng ngươi rất cẩn thận.”
Thần môn vừa dứt lời, trong khe nứt sắp đóng lại, máu thịt méo mó, xá© ŧᏂịŧ dính nhớt màu trắng xám ghê tởm quái dị, từ bên trong chen ra.
Vì khe nứt đóng lại, thứ này chỉ có một nửa cơ thể, nhưng mặc dù như vậy, nó vẫn bò lên trên đất cố gắng lan rộng, co lại, không có vẻ gì là bị thương chí mạng.
Các xúc tu màu hồng ngắn nhỏ, không ngừng run lên từ trán của nó chui ra, phát ra tiếng khóc như trẻ con, hình dáng của nó không cố định, khắp chỗ trên cơ thể nó biến hóa từng giờ từng khắc.
“Những cái thiện vốn là ảo, tạo cái ác cũng là ảo, thân thể như bóng bóng tụ lại, trái tim như gió, huyền ảo không gốc rễ không tính chân thực.”
“Cái chó gì hả! Ta không hiểu! Nói thẳng ra đi!”
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm quái vật quái dị trong sân viện phía xa.
Điều khiến lòng hắn bất an là không biết tại sao, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của một người từ trong hình dáng của quái vật.
“Tất cả cái thiện của chúng sinh đều là biến ảo và không chân thực, tất cả cái ác của chúng sinh cũng là biến ảo và không chân thực.”
“Cơ thể của chúng sinh giống như bọt bong bóng tụ lại, chỉ có bề ngoài, không thực chất. Còn tâm niệm của chúng sinh giống như từng trận gió thoảng, đến không hình bóng, đi không tung tích, chỉ có cảm giác, cũng không thực chất. Tóm lại, tất cả những gì chúng ta cảm nhận được đều là hư ảo và không chân thực.”
“Nhưng bây giờ không giống ngày xưa nữa, Vu Nhi Thần có thể khiến chúng ta thoát khỏi hư ảo đó và trở thành chân thực, chúng ta không còn là bọt bong bóng, không còn là gió vô hình!”
Nói đến đây, thần môn trên cánh cửa dùng tay chỉ vào quái vật ngoài sân viện.
“Chỉ cần quy thuận Vu Nhi Thần, chúng ta không còn là giả nữa! Nghĩ đi, Lý Hỏa Vượng! Thần tiên cũng chỉ vậy thôi, chẳng phải ngươi là chân đạo sao? Chỉ cần ngươi tin Vu Nhi Thần, bảo đảm người tu thành chính quả, đắc đạo thành tiên, trở thành thần tiên sống thọ cùng trời đất, hưởng tiên phúc!”
“Thành tiên? Thọ cùng trời đất?”
Nhìn quái vật vẫn bò trên mặt đất, trong lòng bỗng lạnh ngắt, lúc này cuối cùng hắn đã hiểu, thế giới đại đồng không có cái chết mà đối phương nói là thế nào.
Ẻ rằng người Đại Tề thực sự sống lại được, nhưng sống với một cách khác, một cách còn đáng sợ hơn cái chết.
“Lý Hỏa Vượng, thế nào?”
Thần môn hình như không từ bỏ.
“Không.”
“Ngươi không ư?”
Môn thần nhìn Lý Hỏa Vượng với ánh mắt không thể tin nổi, dường như vô cùng kinh ngạc với phản ứng của đối phương.
“Ngươi không muốn để người mà ngươi quan tâm sống lại ư? Ngươi không muốn thành tiên ư?”
“Haha, tuy có nghi ngờ, nhưng nếu thực sự có, thì đương nhiên ta muốn.”
Lý Hỏa Vượng nắm chặt thanh kiếm trong tay.
“Nhưng, con người ta trước nay không thích cầu xin người khác, ngươi nói Vu Nhi Thần có thiên đạo khiến con người sống lại, vậy ta việc gì phải mặc cả? Ta nghĩ cách giết chết Vu Nhi Thần, trực tiếp cướp thiên đạo từ trong tay hắn, chẳng phải tốt hơn sao?”