[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1077 : Vương Vỹ
Chương 1077 : Vương Vỹ
Chương 1077: Vương Vỹ
Nhưng đúng lúc này, “soạt!” một bóng hình đột nhiên vụt đến phía sau Lý Hỏa Vượng, hai tay tóm móc quần áo siết chặt cổ của Lý Hỏa Vượng.
Dây thép bọc nhựa chèn chặt khí quản, khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy không thể thở nổi, đầu không chịu kiểm soát bắt đầu tụ máu, hai tay hắn tóm móc quần áo, giãy dụa nhìn về phía sau.
Chẳng mấy chốc hắn nhìn thấy một khuôn mặt treo ngược quen thuộc, đó là Vương Vỹ, bác sĩ chính ngày xưa của hắn!
Vương Vỹ dùng chân dẫm chặt lưng của Lý Hỏa Vượng, không để cho Lý Hỏa Vượng cơ thội thoát thân, vẻ mặt hung dữ trừng mắt nhìn hắn.
“Rốt cuộc ngươi muốn lừa bản thân đến khi nào! Nhớ lại đi! Thế giới đó không phải là giả! Tất cả mọi chuyện xảy ra ở đó đều là thật! Tỉnh táo lại cho ta!”
“Khụ..khụ..khụ.”
Càng lúc càng thấy khó thở, Lý Hỏa Vượng trợn trừng mắt, rất nhanh hắn nhìn thấy một vòng ròn cổ quái trong đó có các loại hình ảnh hoa tuyết biến ảo.
“Bành!”
Trần Hồng Du dúi nắm đấm lên đầu Vương Vỹ, trực tiếp đấm hắn ngất đi, ngã một bên chưa biết sống chết.
Lý Hỏa Vượng vội vàng cầm bỏ móc áo lún vào trong đa thịt mình ra, ôm cổ mình ho dữ dội.
“Không sao chứ?”
Trần Hồng Du dùng tay vỗ lên lưng của Lý Hỏa Vượng, nhìn Vương Vỹ ngất ở một bên, vẻ măt trở nên nghiêm trọng.
“Thật không ngờ, người của họ lại có thể trà trộn vào trong này, rốt cuộc ngươi đã làm gì? Lại bị bọn họ theo dõi chặt như vậy.”
Sau khi cảm thấy có thể hít thở được, Lý Hỏa Vượng sợ hãi nhớ lại trải nghiệm vừa nãy, tên đó khỏe đến kinh người, nếu không phải vừa nãy Trần Hồng Du ra tay tương trợ, thì e rằng Vương Vỹ đã đánh lén thành công rồi.
Nghĩ đến đây, hắn nhìn sang Trần Hồng Du với ánh mắt cảm kích.
“Cảm ơn.”
Bất kể đối phương có phải bệnh nhân tâm thần hay không, ít nhất đối phương đã chứng minh nàng có ý tốt với mình, cho dù nàng thực sự là bệnh nhân tâm thần, đó cũng là bệnh nhân tâm thần tốt bụng.
---
Xảy ra tình huống lớn như vậy, các y tá đuổi đến rất nhanh, họ vội kéo Vương Vỹ ngất xỉu đi, vài người phụ trách ra mặt xin lỗi.
Bệnh nhân trong viện bị đánh lén giết người, vả lại suýt chút nữa đã thành công, nếu truyền ra ngoài, sẽ là chuyện cực kỳ tổn hại danh tiếng với bệnh viện tâm thần.
Nhất là khi những người trong đó được biết, thân phận của Lý Hỏa Vượng, biểu cảm của họ trở nên căng thẳng hơn.
Dù suýt chết, Lý Hỏa Vượng cũng không định để họ bồi thường, hắn chỉ muốn đưa ra một yêu cầu, hắn muốn gặp Vương Vỹ, tên này là mấu chốt.
Khoảng thời gian này họ ngủ đông đã lâu, coi như đã cử người ra tay lần nữa, nếu gặp được, không moi chút tin tức hữu dụng từ chỗ Vương Vỹ, thật sự không thể nói nổi.
Với chút yêu cầu nhỏ nhoi này của Lý Hỏa Vượng, người ở bệnh viện Nhân Dân số sáu tất nhiên sẽ đồng ý. So sánh với ảnh hưởng tiêu cực khi việc này truyền ra ngoài, đó hoàn toàn không phải chuyện lớn gì.
Rất nhanh Lý Hỏa Vượng đã gặp lại Vương Vỹ, chẳng qua lúc này Vương Vỹ đã bị trói chặt, ngay cả miệng cũng bị nhét đồ để tránh cắn xé.
“Không sao, mọi người ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện riêng với người này.”
Lý Hỏa Vượng nói với nhân viên bệnh viện bên cạnh.
Người đó khó xử, tên kia muốn giết người đấy.
Nhưng rất nhanh họ đã nghĩ ra lựa chọn thỏa hiệp, Vương Vỹ bị khống chế trong phòng, mà Lý Hỏa Vượng trò chuyện với hắn cách hàng rào sắt.
Như vậy dù họ có đi, cũng không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chờ sau khi người đi hết, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa nhìn về phía Vương Vỹ, so sánh với ngày trước, Vương Vỹ lúc này càng điên cuồng hơn, hai mắt trợn to, khóe môi chảy nước miếng hơi co giật, tròng mắt trừ chút tơ máu ra, còn có vẻ điên loạn.
“Ngươi là người của họ?”
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn hỏi.
Vương Vỹ nhìn Lý Hỏa Vượng chằm chằm, nhưng lại không nói câu nào.
“Các người muốn gì, ta muốn bàn bạc với các người.”
Đây là một loại thăm dò, mặc kệ những người này rốt cuộc có mục đích gì, đầu tiên Lý Hỏa Vượng phải biết thân phận của họ.
Bất kể là là người ngoài hành tinh cung sư tử như Tiền Phúc kể, hay là tập đoàn cướp bóc có dị năng đặc biệt mà Trần Hồng Du đã nói, hắn đều cảm thấy không thể tin được.
Hắn muốn đích thân gặp họ, dùng chính mắt mình tự phân biệt rốt cuộc họ là ai.
Tất nhiên, Lý Hỏa Vượng đã mở ghi âm điện thoại, có thể lưu lại chứng cứ quan trọng nào đó, trực tiếp báo cảnh sát, mượn sức người khác giúp mình diệt trừ họ, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa.
Nghe câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Vương Vỹ chỉ nhìn hắn chằm chằm, không nói câu nào.
“Vô ích thôi, hắn chỉ là con tốt, ngươi không hỏi được gì đâu.”
Tiền Phúc bên cạnh lên tiếng, lúc nói câu này, hắn không hề có chút điên cuồng nào như lúc bình thường.
“Người ngoài hành tinh cung sư tử giỏi nhất là dụ dỗ, trở thành con rối trong tay họ, mặc họ bày bố.”
“Ngươi muốn lấy manh mối từ chỗ hắn, sợ là không dễ đâu.”
Tuy nói như vậy, nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn không từ bỏ.
“Vương Vỹ, ngươi còn nhớ ta không? Ngày xưa là ngươi chữa trị cho ta, sau khi chúng ta tách ra, rốt cuộc ngươi đã gặp phải chuyện gì? Ngươi nói ra đi, có lẽ ta sẽ giúp được ngươi.”
“Những lời trước đây ngươi nói, ta không nghe rõ, ngươi có thể lặp lại một lần nữa không?”
“Ngươi muốn giết ta, ta không hận ngươi, bây giờ ta chỉ muốn biết tại sao.”
Lý Hỏa Vượng hỏi một số việc, thậm chí trò chuyện với Vương Vỹ về quá khứ của mình, muốn đối phương đáp lại.