[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1073 : Tin Tưởng
Chương 1073 : Tin Tưởng
Chương 1073: Tin Tưởng
“Ta biết bây giờ ngươi đang nghĩ gì, dạo này ngươi làm nhiều chuyện, ta đều nhìn thấy hết, ta không ngốc vậy đâu.”
Dương Na cầm điện thoại chiếu sáng chậm rãi đi vào phòng, vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn Tiền Phúc bị trói trên ghế.
Sau khi há miệng mấy lần, cuối cùng Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi.
“Dương Na, ngươi phải tin ta, ngươi tin ta đi, ta thực sự không bị điên!”
“Mau báo cảnh sát đi! Mau lên! Ngươi này bị bệnh tâm thần thật! Hắn từng giết người! Mà không chỉ một người!”
Nghe thấy Tiền Phúc còn đang hô hét bừa bãi, Lý Hỏa Vượng nổi giận, đấm một cái lên mặt Tiền Phúc, để hắn im lặng hoàn toàn.
Dương Na đặt điện thoại chiếu sáng trong tay xuống, đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, hơi nghiêng đầu nhẹ nhàng dựa vào trong lòng Lý Hỏa Vượng.
Nàng cất giọng dịu dàng, có chút tủi thân.
“Hỏa Vượng, ta tin ngươi, nhưng ngươi có thể nói với ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Bất kể chuyện gì, ta cũng không muốn ngươi giấu ta.”
“Còn nữa, tại sao ngươi phải mang theo dao, đừng động vào thứ này.”
Hai tay thon nhỏ mềm mại của Dương Na nhẹ nhàng bao bọc tay phải cầm dao găm của Lý Hỏa Vượng.
Cảm nhận sự dịu dàng trong lòng, Lý Hỏa Vượng giãy dụa hồi lâu xong, cuối cùng kể lại tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Dương Na.
“Hắn thực sự là ngươi có hai nhân cách, một nhân cách khác mới là đồng minh của ta, còn nhân cách này không phải, cho nên hắn mới giãy dụa, mới muốn chạy, cho nên ta mới trói hắn.”
“Còn con dao này, vì bây giờ ta cần một vũ khí phòng thân, không biết những người đó sẽ ra tay với ta lúc nào, ta không dám sơ suất.”
Lý Hỏa Vượng nói xong, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết Dương Na nghe mình giải thích xong, thì sẽ phản ứng thế nào.
Đúng lúc này, Dương Na hành động, hai tay nàng cầm lấy vải vụn trong tay Lý Hỏa Vượng trong ánh mắt kinh hãi của Tiền Phúc, trực tiếp nhét vào miệng của hắn.
Khi nhìn thấy ánh mắt chấn hãi của Lý Hỏa Vượng, Dương Na khẽ cười, nàng giang hai tay ôm Lý Hỏa Vượng chụt lên miệng hắn.
Nhìn ánh mắt của Lý Hỏa Vượng, Dương Na mỉm cười.
“Ta đã nói rồi, ta tin ngươi, Lý Hỏa Vượng, bất kể ngươi nói gì, ta cũng tin ngươi!”
---
Nghe thấy lời của Dương Na, trong lòng Lý Hỏa Vượng run lên, nhìn đôi mắt thuần khiết của nàng, nhất thời không biết phải thể hiện sự xúc động của mình thế nào.
Cuối cùng hắn nâng khuôn mặt của Dương Na, xúc động hôn một cái.
Trước mặt người ngoài, Dương Na hơi xấu hổ.
“Đi thôi, về nhà đi, dì ngủ dậy rất sớm, còn không về thì nàng sẽ phát hiện ra đấy.”
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng lại nhìn sang Tiền Phúc, Dương Na lên tiếng nói:
“Ban ngày ngươi không cần lo, ta giúp người trông chừng hắn, chúng ta liên lạc bằng điện thoại.”
“Được.”
Lý Hỏa Vượng gật đầu, có Dương Na giúp đỡ, mình tiện hơn nhiều, cũng không sợ không có ai trông chừng Tiền Phúc.
Đợi Lý Hỏa Vượng về đến nhà, nằm trên giường, nghĩ đến chuyện vừa nãy, hồi lâu trong lòng vẫn không thể bình tĩnh, không buồn ngủ chút nào.
Hắn mong Dương Na tin tưởng mình, vô cùng hy vọng, nhưng trong đầu cứ có một ý nghĩ không ngừng nổi lên.
Nếu Dương Na không hiểu, thì cũng có thể hiểu được, nếu mình ở góc độ của nàng, e rằng cũng không tin lời giải thích hoang đường như vậy.
“Nhưng…”
Lý Hỏa Vượng do dự, hắn rơi vào khó xử.
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng suy nghĩ vấn đề này, cửa phòng ngủ bị khẽ đẩy mở.
Khi Lý Hỏa Vượng vén chăn, định xuống giường xem là ai, thì cảm thấy một cơ thể ấm nóng mềm mại chui vào trong lòng mình.
“Miểu Miểu, sao thế?”
Lý Hỏa Vượng ngửi mùi hương quen thuộc đó, sờ ‘cây châm’ trên mái tóc, cảm nhận vảy rắn phía dưới mái tóc màu trắng lướt qua cơ thể của mình.
Khi cảm thấy hành động của đối phương càng lúc càng khác thường, Lý Hỏa Vượng vội vàng giữ hai tay của nàng.
“Không được, Miểu Miểu, vết thương của ngươi còn chưa khỏi.”
Cơ thể của Bạch Linh Miểu mềm rũ xuống, máu và nước mắt thấm đẫm dải băng che đôi mắt.
“Lý Hỏa Vượng, ngươi chê ta rồi phải không? Chê bây giờ ta không xinh đẹp phải không?”
Cảm nhận được sự đau lòng trong giọng đối phương, Lý Hỏa Vượng đưa hai tay ôm nhẹ nàng, hôn lên vẩy lân dưới lông da của nàng.
“Không, lúc trước ta từ Thanh Phong Quan ra, lúc ta phát điên, ngươi chưa từng chê bỏ ta, làm sao ta co thể chê bỏ ngươi.”
“Hơn nữa.”
Lý Hỏa Vượng còn chưa nói xong, đã cảm thấy Bạch Linh Miểu lại hôn mình.
Đầu lưỡi phân nhánh chui ra từ hàm răng sắc nhọn, như dây thừng linh hoạt hút chặt đầu lưỡi của Lý Hỏa Vượng.
Khi Lý Hỏa Vượng đang định giằng ra, thì cảm thấy một cơ thể khác nhẹ nhàng dựa lên lưng mình, đó cũng là Bạch Linh Miểu.
Đèn dầu bị gạt rơi xuống đất, căn phòng chìm vào bóng tối.
Nhưng thị lực của Lý Hỏa Vượng rất tốt, hắn nhìn rất rõ ràng.
“Huống hồ, Miểu Miểu, bây giờ ngươi thực sự rất đẹp.”
“…”
Sắc trời tối đen dần sáng lên, khi một cánh tay trắng ngần thon nhỏ trong chăn thò ra, vén một góc rèm, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến hai cái đầu thò ra từ chăn cùng nheo đôi mắt.
“Ta dậy trước đây, đi giúp ngươi trông chừng đại thúc điên đó, ngươi ngủ thêm đi.”
Dương Na ôm ngực, đưa tay nhặt áo lông màu trắng dưới đất.
Lý Hỏa Vượng để trần nửa thân trên dựa vào đầu giường, lặng lẽ nhìn cảnh đặc sắc trước mắt.