[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1065 : Ảo Giác
Chương 1065 : Ảo Giác
Chương 1065: Ảo Giác
“Phụt!”
Một tín đồ Bạch Liên Giáo phun ra máu tươi ngã xuống đất. Môi trường ổn định xung quanh bắt đầu đổ sập, Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm thấy có thứ gì lại ngoe nguẩy trong bụng mình.
Bây giờ mũi tên đã bắn ra không thể lấy lại, hắn chỉ có thể dẫn những người khác cố hết sức xông về phía trước!
Mà đã có người đầu tiên, thì sẽ có người thứ hai người thứ ba, càng lúc càng nhiều tín đồ Bạch Liên Giáo ngã xuống, sau trùng lại xuất hiện trong cơ thể mọi người, tường tà ma phía sau cũng càng lúc càng ép gần.
“Mau lên! Mau lên!”
Khi thấy bức tường tà ma sắp nuốt chửng toàn bộ họ, đầu óc Lý Hỏa Vượng trống rỗng, cảm giác áp bức không còn! Họ đã thoát ra!
---
Nương theo khe hở mà Lý Hỏa Vượng mở ra, mọi người từ bên dưới xông lên, khi cảm giác xung quanh chớp mắt trở nên rộng rãi, gương mặt mỗi một người đều lộ vẻ vui sướиɠ từ tận đáy lòng. Họ thoát ra rồi!
Nhìn qua địa long không ở dưới lòng đất, mà đã đến mặt đất, nơi này thoạt trông u tối, trống trải giống như thiên tai vẫn chưa qua đi.
Đỉnh đầu có Vu Nhi Thần, Lý Hỏa Vượng không dám nhìn, bây giờ hắn không thể phân rõ đây là đâu, nhưng chuyện có thể khẳng định là, nơi này chắc chắn không phải Vân Trạch.
“AAA!”
Một tiếng hét thảm vang lên, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn lại, trông thấy một số người bị tà tông trồi lên từ khe nứt kéo vào trong.
“Mau, đi mau! Côn trùng trong bụng chúng ta vẫn đang nhiều lên, địa long vẫn ảnh hưởng đến chúng ta!!”
Nghe thấy câu này, Lý Hỏa Vượng kéo Bạch Linh Miểu dẫn dắt những người còn lại, nhanh chóng cách xa khe nứt trên bụng địa long.
Họ nhanh nhẹn rời đi, rất nhanh đã vứt tà tông ra phía sau, lúc này sắc mặt ai nấy đã tốt hơn nhiều.
Đi mãi đi mãi, Lý Hỏa Vượng bỗng dưng dừng lại, ngơ ngác nhìn người thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đêm cách đó khá xa.
Người đó mặc đạo bào xanh thẫm dơ bẩn, đầu đội mũ tóc cài trâm, hai bên tóc mai bạc trắng, vài chiếc răng vàng khè trong khuôn miệng móm cứ thế lộ ra ngoài!
“Haha...nhóc à~Ngươi làm rất tốt, ngươi làm rất tốt!!”
“Cút!”
Lý Hỏa Vượng mặc kệ Đan Dương Tử rốt cuộc là thứ gì, phẫn nộ gầm lên thẳng thừng rút kiếm Tích Cốt vung qua đó.
Khe nứt bay đi, đánh vỡ Đan Dương Tử, Đan Dương Tử lẳng lặng tản ra, không để lại dấu vết gì.
“Lý...sư huynh, Lý sư huynh? Huynh...sao vậy?”
Bạch Linh Miểu lo lắng nhìn Lý Hỏa Vượng.
“Cái gì? Ban nãy ngươi không thấy Đan Dương Tử sao?”
“Lý sư huynh, làm gì có Đan Dương Tử, rốt cuộc ngươi làm sao thế? Chẳng phải ngươi nói bệnh của mình đã khỏi rồi sao?”
Hai tay Bạch Linh Miểu nắm lấy tay Lý Hỏa Vượng lo lắng hỏi.
“Bạch Linh Miểu không thấy? Chỉ có mình ta thấy, lẽ nào ta…”
Lý Hỏa Vượng nghĩ đến đây, đột nhiên quay đầu nhìn hòa thượng bên cạnh:
“Hòa thượng! Ngươi có thấy không? Lão đạo sĩ hói đầu đấy!”
Không đợi hòa thượng trả lời, giọng nói vang lên trong nhóm người đã cắt ngang lời hắn.
“Lý Hỏa Vượng! Ngươi phát điên gì vậy.”
Chính Bách Kiều lòng nóng như lửa đốt bước qua, nhìn ba cái đầu của hắn:
“Còn không đi mau! Địa long này rất tà! Cổ trùng trong người chúng ta còn chưa được giải trừ!”
“Cha, trùng trong bụng con càng lúc càng nhiều…”
Giọng nói của Lý Tuế mang theo chút tủi thân.
Lần nữa nhìn về phía Đan Dương Tử biến mất, Lý Hỏa Vượng cũng không màng đầu óc mình lại xảy ra vấn đề gì, dẫn những người khác tiếp tục tiến về trước.
So với nguy cơ hiện nay của mình, ảo giác Đan Dương Tử xuất hiện vài lần dường như không đáng để lãng phí thời gian ở đây.
Tất cả mọi người nhanh chóng xông lên, muốn cách xa địa long, làm dịu lại ảnh hưởng đối với cơ thể mình.
Cứ chạy như thế khoảng nửa nén nhang, Lý Hỏa Vượng lại thấy người mình không ngờ đến xuất hiện cách đó không xa.
“Hahaha~Hồng Trung à, đã lâu không gặp? Bị ta nhốt trong ảo ảnh lâu như thế, có phải nên tỉnh lại rồi không?”
Kẻ mặc long bào đầu đội xúc xắc nói với Lý Hỏa Vượng.
“Mẹ nó rốt cuộc ta bị sao thế này!!”
Trải qua lần trước, lần này Lý Hỏa Vượng dứt khoát làm ngơ đầu tử không biết từ đâu nhảy ra, tiếp tục tiến về trước.
Nhưng lần này, không chỉ mình hắn thấy.
“Cha? Nương?”
Nước mắt rơi xuống từ khăn trùm đầu màu đỏ của Bạch Linh Miểu, nàng đứng yên dừng lại đó, ngơ ngác nhìn bóng đen phía xa, Bạch Linh Miểu dường như nghe thấy gì đó, sắc mặt trở nên vô cùng tiều tụy.
Lý Hỏa Vượng cùng lúc nhìn qua theo tầm mắt của nàng, phát hiện nơi đó trừ một góc tối ra chẳng có gì cả.
“Miểu Miểu! Ngươi thấy gì?”
Lý Hỏa Vượng vừa thốt ra, những người khác cũng xôn xao nhìn vào bóng đen xung quanh với sắc mặt quái dị.
“Không phải ta giết! Cút! Tìm người khác đi!”
“Sư phụ, đồ nhi bất hiếu!”
“Ảo ảnh? Ai? Huyễn Tẫn ngươi ở đâu! Mau ra đây!”
Lúc này, Lý Hỏa Vượng đột nhiên hiểu ra, thì ra hắn hoàn toàn không có vấn đề!! Là nơi này có vấn đề!!
“Đừng hoảng!! Tất cả chỉ là ảo giác! Đều là giả!”
Lý Hỏa Vượng lớn tiếng nhắc nhở.
Câu này vừa thốt ra, không ít người bắt đầu có động tác, muốn phá vỡ ảo giác. Nhưng bất kể dùng công pháp gì cũng vô dụng.
Một vài người trong đó bắt đầu thử tấn công ảo giác, nhưng vẫn không có thu hoạch.
“Đi trước đã! Rời khỏi phạm vi thi thể của địa long trước!”
Ảo giác có nhiều hơn nữa, cũng không chết người, nhưng côn trùng càng lúc càng nhiều trong bụng sẽ giết người đấy.
Những người khác lập tức làm theo, trải qua lần cứu mạng ban nãy, lúc này Lý Hỏa Vượng mơ hồ trở thành thủ lĩnh của họ.