[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1061 : KS
Chương 1061 : KS
Chương 1061: KS
Lý Hỏa Vượng bị mất tất cả màu sắc trên người.
Cúi đầu nhìn bản thân chỉ còn màu đen trắng, Lý Hỏa Vượng lấy ra con dao găm cứa vào lòng bàn tay, máu chảy ra từ bên trong không phải là đỏ tươi, mà là màu đen xì.
Rất hiển nhiên đây không đơn giản chỉ là thuật che mắt, đây là thần thông cổ quái của môn phái nào đó.
“Ngọc thanh nhϊếp tố, đại phạm phân linh, nguyên cương lưu diễn, tinh châu cố cảnh, trường dương tiêu âm, trung nguyên ẩn ảnh!”
Cùng với giọng già nua vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng, màu đen trên người Lý Hỏa Vượng cũng dần phai mờ, cả người từ trên xuống dưới biến thành màu trắng quỷ dị.
Hơn nữa cùng với màu sắc phai nhạt, đường nét ngũ quan của hắn cũng bắt đầu méo mó muốn sụp đổ, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn sang hướng giọng nói, hắn thấy một lão thư sinh vấn khăn trên đầu, người mặc trường bào màu tím thêu hoa văn xanh, bộ râu đen bay bay.
Một tay đặt hờ lên trường kiếm bên hông, một tay cầm quạt long, một tay cầm một cây bút vẽ về hướng Lý Hỏa Vượng trên cuộn tranh trong hư không.
Lý Hỏa Vượng không biết thư sinh này là ai, là người môn phái nào, nhưng vải đen trên vai hắn cho thấy hắn đứng về phía nào, sau đây cũng không cần nói gì nữa.
Rất hiển nhiên, bên cạnh long mạch có người canh giữ, nếu không có ai canh giữ mới là bất bình thường.
“Soạt!”
Lý Hỏa Vượng giơ tích cốt kiếm trong tay, vung mạnh về phía đó, một khe nứt bay về phía đó với tộc độ cực nhanh.
“Keng!”
Một thanh đao khổng lồ treo cờ đen nặng nề rơi xuống, trực tiếp chém vụn khe nứt đang phun nước kỳ quái đó.
Đó là một vị tướng quân thân cao tám tấc, uy phong lẫm liệt đứng trước mặt thư sinh, hai ngón tay trỏ và giữa khép lại, chri về phía Lý Hỏa Vượng.
“Này!
Lý Hỏa Vượng vốn tưởng rằng người này là binh tiên giải, nhưng cùng với tướng quân dịch chuyển thì phát hiện không phải, khuôn mặt của hắn mỏng như tờ giấy, giống như người bước ra từ trong tranh vẽ, hơn nữa người hắn chỉ có màu đen trắng.
Nhìn chằm chằm bút vẽ của thư sinh đó, Lý Hỏa Vượng dường như hiểu tướng quân từ đâu ra.
“Lún xuống cho ta.”
Lý Hỏa Vượng tức giận quát một tiếng, thư sinh và cả tướng quân dung hòa với mặt đất, tóm bọn họ xuống theo như cát lún.
Đối diện với thế tấn công của Lý Hỏa Vượng, lão thư sinh ba tay không hề hoảng hốt, giơ quạt lông trong tay quạt mạnh về phía Lý Hỏa Vượng.
Gió nhẹ thổi qua, tướng quân có thân hình vạm vỡ đó lập tức hai chân rời khỏi đất, bị thổi bay lên, bay về phía Lý Hỏa Vượng như cánh diều.
Đợi khi tướng quân đó bay đến trước người Lý Hỏa Vượng, trải ra trong không trung như tranh tết khổng lồ, tay giơ quan đao đập về đầu của Lý Hỏa Vượng.
“Hỏa!”
Rắc một tiếng, cùng với ngón tay của Lý Kiến Thành trượt bánh răng của bật lửa bằng nhựa, ngọn lửa trên cam dưới xanh bốc lên, đảo ngược trong đồng tử của Lý Hỏa Vượng.
“Ầm!”
Cả tướng quân lập tức bùng cháy, người giấy biến thành người lửa trong hư không, liền sau đó, Lý Hỏa Vượng đυ.ng bay ra từ cơ thể phân năm xẻ bảy của tướng quân đó, màu đỏ của ngọn lửa ban hắn màu sắc mới trên cơ thể, Lý Hỏa Vượng trong không trung như một quả cầu lửa đập về phía lão thư sinh.
Thấy cảnh này, lão thư sinh biết lần này mình thực sự gặp phải tên nhóc khó đối phó, sau đó sử dụng kỹ năng sát thủ, giơ bút trong tay nhanh chóng vẽ về phía quạt lông của mình.
Cùng với bút vẽ trong tay hắn không ngừng vẽ, lửa trên người Lý Hỏa Vượng nhanh chóng mất màu, biến thành một loại màu xám nhạt dần.
Nhưng rất nhanh màu xám này bị xóa đi, không để lại màu sắc gì, hắn sắp mất đi tất cả màu sắc trên người, hoàn toàn bị xóa bỏ.
Tuy không biết rốt cuộc tên này dùng năng lực Ti Mệnh nào, nhưng rất hiển nhiên Lý Hỏa Vượng hiểu, nếu mình hoàn toàn bị xóa đi, e rằng sẽ biến mất hoàn toàn!
Đúng lúc cơ thể Lý Hỏa Vượng sắp biến thành trong suốt, hắn cắn chặt răng điên cuồng niệm trong lòng.
“Ta có màu sắc! Cơ thể của ta có màu sắc, tóc của ta màu đen! Máu của ta màu đỏ!”
Cơ thể của Lý Hỏa Vượng bắt đầu nhanh chóng hồi phục, nhưng dưới sự di chuyển của đối phương, mau chóng biến mất.
Trong lúc giằng co, giọng của Lý Tuế vang lên trong đầu Lý Hỏa Vượng.
“Cha ta có màu sắc. Cơ thể cha ta có màu sắc! Tóc của cha ta màu đen! Máu của cha ta màu đỏ!”
Điều khiến Lý Hỏa Vượng không nghĩ đến là, cơ thể cả hắn lại dần hồi phục thật, Lý Tuế lại có thể giúp mình trong tình huống này.
Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng gặp phải tình huống này, không, nói một cách chính xác là lần thứ hai, lúc trước Đan Dương Tử cũng ở trong bụng của mình, mượn dùng sức mạnh tâm tố của mình.
Trong tình huống này, hắn không màng đến thứ khác, giả quyết đối phương trước rồi tính.
Năng lực luôn giấu kín của mình cũng không có tác dụng, lão thư sinh biết sợ là mình sẽ thua.
Đúng lúc hắn xách Tích Cốt Kiếm trong ánh mắt tuyệt vọng của lão thư sinh, không biết Huyền Tẫn mọc từ đâu ra đến bên cạnh lão thư sinh, vung tay áo, trực tiếp thu cái đầu của đối phương vào trong túi.
Nhìn cơ thể lão thư sinh đó mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất, Lý Hỏa Vượng lập tức có cảm giác như đánh vào bông, trong lòng thực sự rất kìm nén.
“Ngươi đi đối phó long mạch, những việc khác cứ giao cho chúng ta.”
Huyền Tẫn lên tiếng nói với Lý Hỏa Vượng.
“Ngươi làm cái gì vậy hả? Phía ta sắp giết chết rồi thì ngươi lại nhảy ra?”
Lý Hỏa Vượng vô cùng tức tối, hắn lại nghĩ đến lúc trước bị bạn học cướp đầu người trong game.