[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1046 : Thấy Rồi
Chương 1046 : Thấy Rồi
Chương 1046: Thấy Rồi
Dương Na khóc đến hai mắt đỏ bừng khẽ lắc đầu, nước mắt rơi theo cái lắc đầu của nàng.
“Ta...ta không biết...chỉ là trong lòng ta…”
Thấy phản ứng của đối phương, Lý Hỏa Vượng tỏ vẻ ngạc nhiên dừng một giây, dường như tìm được nguyên do.
“Na Na! Chứng trầm cảm lo lắng của ngươi tái phát à? Có chuyện gì vậy? Dạo này ngươi không uống thuốc sao?”
“Từ sau khi ở bên ngươi, cảm thấy rất vui, ta cảm thấy…”
Dương Na đau lòng tuyệt vọng nói.
“Sao ngươi không uống thuốc!”
Lý Hỏa Vượng lập tức lo lắng, bệnh nhân tâm thần không uống thuốc là chuyện lớn, hắn đứng lên, cầm túi xách của Dương Na nhanh chóng lục tìm.
Một lúc sau, Lý Hỏa Vượng cầm lọ thuốc đến bên cạnh Dương Na, lo lắng khuyên nói:
“Na Na! Ngoan, uống thuốc đi! Uống thuốc rồi trong lòng sẽ dễ chịu hơn.”
“Ta...ta không muốn uống thuốc, uống thuốc sẽ khó chịu, ta không muốn uống...huhuhu.”
Dưới sự đè nén của cảm xúc bi thương mãnh liệt, Dương Na tuyệt vọng nắm dưới đất khóc đau đơn, bất lực giống như trẻ con, dường như không có năng lực suy nghĩ bình thường.
“Na Na! Na Na!”
Lý Hỏa Vương đỡ nàng dậy, ôm nàng trong lòng mình.
“Ngươi nhìn ta đi! Đừng sợ! Ta uống cùng ngươi.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng lấy ra mấy viên trong lọ thuốc bỏ vào miệng nhai rồi nuốt thẳng xuống.
“Đây là thuốc trầm cảm, ngươi uống cái gì.”
Dương Na khóc càng dữ dội hơn.
Lý Hỏa Vượng lại lấy ra mấy viên thuốc bỏ vào miệng, không nói gì nghiêng đầu hôn lên, dùng lưỡi nhẹ nhàng đẩy thuốc vào miệng nàng.
Khi Lý Hỏa Vượng chậm rãi rút lưỡi về, hắn phát hiện Bạch Linh Miểu trong lòng mình đã bình tĩnh lại, cảm xúc bi thương trong lòng nàng biến mất, tâm trạng của mình cũng trở lại bình thường.
“Thế nào, đỡ hơn chưa?”
Lý Hỏa Vượng thấp giọng hỏi.
Lúc này, Bạch Linh Miểu khẽ gật đầu, nàng đột nhiên quay đầu nhìn lên trời cao.
“Lý sư huynh, ở đó có thứ gì đó!”
Lý Hỏa Vượng cũng ngẩng đầu nhìn lên trời cao, không biết bắt đầu từ lúc nào, tầng mây trên trời cao bị đè xuồng cực thấp, hơn nữa trong đó vang lên tiếng sấm sét từng hồi.
Nhưng so với trước đó, hắn cảm thấy có ánh mắt lướt đến! Bọn họ lại đến rồi!
“Cũng coi như tìm được ngươi rồi!”
Lý Hỏa Vượng dần hung dữ, ngon lửa trong lòng lập tức cháy lên, lần này không phải là bị điều khiển, mà là cảm xúc của bản thân hắn.
Bóng hình của Bành Long Đằng xuất hiện bên cạnh hắn, tóm lấy hắn trực tiếp ném thẳng lên tầng mây cực thấp trên trời. Bạch Linh Miểu vung hai tay áo, hai đoạn vải trắng quấn lấy chân của Lý Hỏa Vượng cùng đi theo.
Trong tầng mây đen, Lý Hỏa Vượng không nhìn thấy gì, lúc này tâm nhãn của Bạch Linh Miểu lại có tác dụng, nàng như đôi mắt của Lý Hỏa Vượng, dẫn hắn lại gần đối phương.
Bị Bành Long Đằng không ngừng quăng lên cao, Lý Hỏa Vượng xuyên qua màn mưa dày đặc, phía trước bỗng trong xanh, một thứ trong suốt ngưng tụ từ làn khói trắng hương hỏa xoay tròn trong không trung.
Đó không phải là rồng, ít nhất trong ấn tượng của Lý Hỏa Vượng không dài như vậy.
Bành Long Đằng ném mạnh lần nữa, Lý Hỏa Vượng bị văng qua, hương hỏa đó không hề tránh, mặc cho Lý Hỏa Vượng chui qua từ trong cơ thể mình.
“Tiếp đi!”
Đúng lúc Bành Long Đằng trong không trung tóm chân trái Lý Hỏa Vượng quăng mạnh về bên đó, Lý Hỏa Vượng nhắm chặt mắt.
“Ta có thể đập đến nó, Ta có thể đập đến súc sinh đó!”
Liền sau đó, Lý Hỏa Vượng cảm thấy mình đập lên một đống bông tuyết, hắn không hề do dự giơ trường kiếm đâm mạnh về bên đó.
“Chết đi!”
“Phụt!”
Dịch thể sền sệt kỳ lạ bao trùm một xúc tu dài phun vào mặt Lý Hỏa Vượng.
---
Khi Lý Hỏa Vượng đang nhắm mắt, hắn cảm thấy rằng mình đã làm đối phương bị thương liền dứt khoát vung lưỡi dao đánh lửa rạch lên da mình, ngọn lửa cao ngất trời bao trùm toàn bộ cơ thể của Lý Hỏa Vượng.
Mặc kệ thứ này là gì, cơ thể của đối phương lớn như vậy, nếu cứ bất động như vậy thật sự không được.
Lý Hỏa Vượng đang nhắm mắt điều khiển hai cánh tay trên người, lập tức có hơn chục cái xúc tu túm lấy mép vết thương của đối phương, nổi giận gầm lên một tiếng rồi kéo mạnh nó ra.
Cùng với tiếng giằng co, toàn thân Lý Hỏa Vượng được bao trùm trong ngọn lửa trực tiếp chui vào trong vết thương.
Ba cánh tay hắn cầm ba thanh kiếm, đấu đá bừa bãi trong cơ thể của thứ kia với ngọn lửa bao trùm toàn cơ thể.
Hắn đem sự bực bội vừa nãy trả lại gấp trăm nghìn lần cho thứ không biết là cái gì này.
Hắn nhanh chóng nghe thấy âm thanh tách tách của đồ vật bị cháy, trong đó còn ẩn ẩn kèm theo tiếng rồng gầm đau đớn. Lý Hỏa Vượng run rẩy dữ dội suýt nữa thì mở mắt ra.
Nhưng đối phương càng giãy giụa, Lý Hỏa Vượng càng chui vào sâu. Khi Lý Hỏa Vượng cảm thấy áp lực trước mặt nhẹ đi, hắn mới ý thức được, bất luận thứ này là cái gì thì hắn cũng đã chui xuyên qua đối phương rồi.
Âm thanh lửa cháy tách tách cuối cùng biến thành âm thanh bùng cháy dữ dội của ngọn lửa, Lý Hỏa Vượng bắt đầu cảm thấy cơ thể mình không ngừng rơi xuống.
Khoảnh khắc rơi xuống đất, Lý Hỏa Vượng mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy mây đen khắp bầu trời hoàn toàn biến thành mây hồng, hơn nữa còn tan đi với tốc độ cực kỳ nhanh, hắn thắng rồi.
“Nước!” tùm một tiếng. Lý Hỏa Vượng rơi vào trong bùn đất. Sau khi cố gắng hít thở mấy hơi, hắn nhổ bùn đất trong miệng ra, từ trong đất bơi ra ngoài.