[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1042 : Vứt Bỏ
Chương 1042 : Vứt Bỏ
Chương 1042: Vứt Bỏ
Lý sư huynh làm sai rồi ư? Không sai, hắn đến cứu mình, nhưng Dương Tiểu Hài không biết tại sao, chỉ cảm thấy sự việc không nên thế này.
“Cha.”
Lý Tuế từ phía xa đi đến, phía sau nàng là xe ngựa của các Bạch Liên Giáo.
Lúc này, Bạch Linh Miểu cũng đi đến, vẻ mặt nàng hơi rối bời, hình như nghe thấy điều gì, một lúc nhìn sang Lý Hỏa Vượng, một lúc nhìn sang Dương Tiểu Hài, một lúc lại nhìn thi thể của Trì Bạch Thủy dưới đất, xá lợi tử trong cơ thể khiến nàng nghe được xa hơn ai hết.
“Pháp giáo của Hậu Thục đều yếu vậy sao? Có phải vì mở rộng quá nhanh không?”
Lý Hỏa Vượng dùng chân đá kim liên ba tấc dính máu bên chân, hơi nghi hoặc suy nghĩ.
Các tín đồ pháp giáo mà mình gặp trước đây, không nói thực lực thế nào, ít nhất sẽ không chỉ mới chết ít người thế này đã bỏ chạy.
Suy nghĩ một lúc, Lý Hỏa Vượng cầm trường kiếm, lau hai mặt lưỡi kiếm vào pháp bào màu đỏ của mình, cắm lại vào trong vỏ kiếm sau lưng.
Hắn đi đến trước mặt Dương Tiểu Hài, hơi không hài lòng nhìn hắn:
“Ngươi làm sao vậy, đã biết Hậu Thục có pháp giáo, sao còn chạy đến đây? Không coi mạng mình ra gì phải không?”
“Khi ngươi thấy tình hình không được yên bình, thì nên lập tức về thôn Ngưu Tâm! Đợi tình hình ổn định rồi tính!”
Dương Tiểu Hài cố gắng hít mũi, kiềm chế nước mắt nhìn Lý sư huynh trước mặt.
“Lý sư huynh, sao ngươi lại đến đây?”
“Ta đến Hậu Thục xử lý chút chuyện, khi ta thăm Tôn Bảo Lộc ở Thanh Khâu, hắn nói với ta ngươi cũng đang đi đến bên này.”
“Cũng may ta biết ngươi ở phía trước, ta vội chạy đến, nếu ta chậm một bước, ngươi và vợ ngươi sẽ bị pháp giáo giết chết.”
Lý Hỏa Vượng nói xong, đưa tay rút xiên cá trên tay và trên chân Dương Tiểu Hài ra, bắt đầu lấy ra “Hỏa Yêu Chân Kinh” chữa trị cho hắn.
Cùng với tiếng lốp bốp của ngọn lửa cháy và tiếng kêu thảm của Dương Tiểu Hài, lỗ máu chảy máu không ngừng dần được thay thế bằng vết thương bỏng đáng sợ.
Đợi Lý Hỏa Vượng làm xong, Bạch Linh Miểu ở một bên đi đến, lấy ra mảnh vải băng bó cho Dương Tiểu Hài.
Lý Hỏa Vượng nhìn bầu trời tối đen trên đỉnh đầu, lại nhìn mặt biển đen xì phía xa, cau mày nghĩ một lúc rồi nói với Dương Tiểu Hài.
“Nếu hai ngươi về con đường cũ, ta không yên tâm, cứ theo ta trước đi, đợi tìm được Giám Thiên Ti của Hậu Thục, ta bảo họ phái mấy người đưa ngươi về thôn Ngưu Tâm.”
Dương Tiểu Hài ôm cánh tay bị thương của mình, lặng lẽ gật đầu:
“Ừm, ta biết rồi.”
“Ba cái này là cái gì?”
Lý Hỏa Vượng chú ý đế ba đứa trẻ.
Tuy ba đứa trẻ này ăn mặc như trẻ con, nhưng hành vi cử chỉ giống như con khỉ, trông vô cùng quái dị, vừa nhìn, liền có cảm giác không hài hòa mạnh mẽ, Lý Hỏa Vượng còn tưởng là ba con tà ma.
“Chúng...chúng được ta cứu trên đường, cũng là người đáng thương như chúng ta.”
Sau đó Dương Tiểu Hài nói lai lịch của Hầu Oa với Lý Hỏa Vượng.
Hắn kể lại cũng dần bình tĩnh hơn, cảm xúc ổn định.
Cho dù cha của hắn vừa chết, nhưng đối với người muốn bán vợ mình đi, trong lòng hắn thực sự không thương xót.
Hắn không phải là người nhà của mình, và tất cả người nhà họ Trì đều không phải là người nhà của mình, đám người Lý sư huynh mới là người nhà mình.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy đau lòng vì họ hàng và đại tỷ đó, bọn họ thực sự có lỗi với mình, nhưng tội không đến mức chết.
“Đi thôi.”
Lý Hỏa Vượng nói xong liền đưa Dương Tiểu Hài đi đến con đường đất ven biển phía xa.
Vì chân bị thương, Dương Tiểu Hài đi cà nhắc, trông có vẻ rất đau, tuy vết thương đã được chữa trị, nhưng vết bỏng cũng rất đau.
Nhìn thấy cảnh này, Lý Hỏa Vượng quay đầu hét nói với xe ngựa phía sau.
“Tú Tài! Ngươi lại đây cõng Tiểu Hài lên xe ngựa đi!”
“Được, sư phụ.”
Lữ Tú Tài đi đến, không nói nhiều cõng Dương Tiểu Hài đi về phía xe ngựa.
Ngồi trên lưng Lữ Tú Tài, Dương Tiểu Hài nhìn khuôn mặt tiều tụy của hắn, dường như nhớ đến điều gì, hắn do dự cẩn thận hỏi:
“Tú Tài, đại ca Cử Nhân của ngươi vẫn khỏe chứ?”
---
Nghe thấy lời của Dương Tiểu Hài, sắc mặt Lữ Tú Tài cứng đờ, ký ức đau khổ trước đó tràn về trong lòng hắn, nhưng sau đó lại có gắng nén xuống, giả bộ thản nhiên nói:
“Hắn chết rồi, bị Pháp Giáo giết chết rồi.”
“Cái gì? Cử Nhân chết thật rồi ư?”
Dương Tiểu Hài lập tức mở to mắt.
Lữ Tú Tài nghe lời này mới chậm rãi quay đầu, mở to mắt nhìn sang Dương Tiểu Hài:
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Cái gì mà chết thật?”
Lý Hỏa Vượng ở một bên cũng quay sang nhìn, hắn biết lúc Dương Tiểu Hài rời đi, Lữ Cử Nhân còn đang sống hạnh phúc ở Thượng Kinh Thành, làm sao hắn biết Lữ Cử Nhân đã chết?
“Không phải, ngươi đừng hiểu lầm, lúc ta ở Thanh Khâu đã gặp phải Địa Long trở mình, kết quả gặp một chuyện kỳ lạ, trước ta ta còn tưởng là nằm mơ, gặp được Cử Nhân ca ở đó, bộ dạng của hắn rất kỳ lạ,
Dương Tiểu Hài mau chóng kể lại một lượt chuyện gặp Lữ Cử Nhân.
“Không chỉ có ngươi, mà những thứ bên trong Phong Đô đều có, còn có một Lý sư huynh cũng rất cổ quái.”
Đợi hắn nói xong, thì thấy Lý sư huynh cau chặt mày nhìn mình:
“Ngươi nói cái gì? Còn có cả ta khác? Ngươi nói lại ngươi đã trải qua những gì đi.”
Nghe thấy lời này, Dương Tiểu Hài lại kể lại một lượt chuyện kỳ lạ mà mình gặp ở Thanh Khâu, trọng điểm lần này là ở Lý sư huynh cổ quái đó.