[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1035 : Long Vương Gia
Chương 1035 : Long Vương Gia
Chương 1035: Long Vương Gia
“Đi đi, đừng để cha ngươi phải đợi lâu, tính tình của hắn không được tốt lắm.”
Mẹ Dương Tiểu Hài kéo hắn đi vào bên trong.
Sau khi bước vào, Dương Tiểu Hài nhìn một bức tranh khổng lồ ở phía xa với vẻ mặt kinh ngạc. Bức tranh khổng lồ với tông màu u tối, được hương khói bao phủ lấy trông vô cùng huyền bí.
“Mẹ, đó là cái gì vậy?”
Dương Tiểu Hài vừa định giơ ngón tay lên chỉ liền bị mẹ hắn ấn xuống.
"Đừng chỉ bừa, như vậy là bất kính với Long Vương Gia.”
"Long Vương Gia? Nhưng đây không phải là một con rắn đen sao?"
Chỉ thấy ở trong bức tranh phía xa, một dáng người khổng lồ màu đen không có con ngươi đang chiếm giữ ở bên trong.
"Này, Long Vương Gia của chúng ta chính là bộ dáng như thế này, mau thắp hương đi. Trước đây Long Vương Gia có khi linh có khi thì không linh, nhưng bây giờ Long Vương Gia lại rất linh nghiệm!”
Dưới sự thúc giục của chính mẹ mình, Dương Tiểu Hài dâng hương cho Long Vương Gia trong bức tranh này một cách vô cùng trang trọng, đồng thời cũng rất nghiêm túc ba lạy chín dập đầu trước vị Long Vương Gia này.
Ngay khi Dương Tiểu Hài khấu đầu lạy tạ thì có một nhóm người đi ra, trong số đó có Trì Bách Thủy cùng với mấy lão nhân tối qua ăn cơm ở trong khoang thuyền.
Chỉ là hôm nay bọn họ mặc áo choàng, bên trên màu nâu, bên dưới mặc váy, bên ngoài khoác vải choàng vai, trông vô cùng long trọng.
Dương Tiểu Hài nhìn kỹ hơn thì phát hiện áo choàng trên người bọn họ đều là vảy cá, nhìn giống như được làm từ da cá vậy.
Ngay khi Dương Tiểu Hài đang hoài nghi không biết rốt cuộc bản thân đã được coi là nhập vào Long Hộ chưa, thì đúng lúc này, hắn thấy một ông lão với bộ râu bạc màu tiến lên một bước, móc ra một cuộn thẻ tre rồi bắt đầu niệm với bức tranh chân dung kia.
Dương Tiểu Hài hoàn toàn nghe không hiểu lời nói của đối phương. Giọng của hắn có khẩu âm rất nặng, hơn nữa ngữ điệu trầm bổng du dương giống như đang hát vậy.
Tuy nhiên, có một cái tên đã được lặp đi lặp lại nhiều lần, Dương Tiểu Hài miễn cưỡng cũng phân biệt được một chút. Cái tên đó là Ngao Vô Chi.
“Quỳ~”
Nghe thấy thế, Dương Tiểu Hài lập tức quỳ xuống trước bức tranh khổng lồ lần nữa.
Sau khi hắn ba lạy chín dập đầu xong, Dương Tiểu Hài liền thấy những lão nhân mặc áo choàng da cá kia vây tròn quanh mình, đoan trang nhìn hắn.
Trước khi Dương Tiểu Hài hiểu chuyện gì đang xảy ra, Trì Bách Thủy đã tiến lên trực tiếp cởi bỏ quần áo trên người Dương Tiểu Hài.
Ngay sau đó, chiếc xương cá có mực rơi lên người Dương Tiểu Hài khiến hắn cảm nhận được nỗi đau đớn như kim châm muối xát.
Hắn theo bản năng muốn đứng lên, nhưng lại phát hiện bản thân căn bản không thể động đậy, trong xương cá kia không chỉ có mực.
Dương Tiểu Hài cứ quỳ như thế này, vừa nheo mắt nhìn cha mẹ đang lo lắng bên cạnh, vừa chịu đựng những hình xăm vảy cá do những chiếc xương cá đó để lại trên cơ thể mình, giống như những hình xăm của dân sông nước khác vậy.
----
"Đau" là cảm giác duy nhất mà Dương Tiểu Hài có thể cảm nhận được. Khi những chiếc xương cá sắc nhọn kia không ngừng đâm vào da thịt của hắn, khiến cho hắn cảm nhận được nỗi đau đớn thấu xương tủy, nhiều lần hắn đau muốn ngất đi cũng không được.
Trong sự tra tấn mà một ngày dài bằng một năm này, ý chí của Dương Tiểu Hài bắt đầu trở nên mê man.
Trong lúc mơ màng, Dương Tiểu Hài dường như nhìn thấy Long Vương Gia trong bức tranh đang chậm rãi chuyển động.
Mà khi bức tranh trên tường bắt đầu di chuyển, Dương Tiểu Hài chợt nhận ra con rắn đen kia không phải là Long Vương Gia mà chỉ là cái bóng của Long Vương Gia, Long Vương Gia thực sự ở đằng sau cái bóng!
Khi cái bóng trên tường chuyển động càng lúc càng nhanh, những chiếc râu rồng dày đặc lan ra xung quanh cái bóng như những chiếc chân rết.
Dương Tiểu Hài cho rằng đó là râu rồng, nhưng hắn thấy đó là Long Vương Gia, những thứ giống như rễ cây trên người Long Vương Gia phải là râu rồng, nhưng trên thực tế, nó giống như một loại xúc tu mảnh dài và sẫm màu dày đặc nào đó, hoặc là một loại sợi tơ chưa trưởng thành nào đó.
Khi râu rồng nhẹ nhàng lung lay, hương khói bay lơ lửng trong không khí cũng nhảy múa theo nó.
Khi râu rồng nhảy múa, hai mắt của Dương Tiểu Hài ngày càng trợn to. Hắn cảm thấy cảm giác áp bách hít thở không thông trong l*иg ngực mình vô cùng mãnh liệt, cho dù hắn có cố gắng hô hấp cũng vô dụng.
Lúc những sợi râu rồng khẽ đung đưa, Dương Tiểu Hài nghẹt thở nhìn thấy một góc của Long Vương, một góc phủ đầy vảy rồng sáng chói.
Những miếng vảy này dường như đang ở trong nước, nhẹ nhàng trượt về phía sau, để lộ ra đôi mắt rồng u ám tựa như có thể bao phủ mọi thứ bên trong.
Khi Dương Tiểu Hài nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong mắt con rồng, ý chí của hắn lập tức tan biến, hắn bị ẩn giấu bên trong một vực thẳm đen tối, rộng lớn sâu không lường được.
Không biết đã qua bao lâu, Dương Tiểu Hài bị một giọng nói già nua làm cho giật mình, hoàn hồn trở lại.
"Dập đầu~"
Cả người Dương Tiểu Hài chấn động, đột nhiên nhìn bức tranh trước mặt, phát hiện bức tranh Long Vương màu đen trên tường vẫn như trước, mình không có bị ngạt thở, cũng không có gì thay đổi cả.
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
XBẬC THẦY PHONG THỦY: hài hước, đô thị, phong thủy, đoán mệnh, huyền nghi, linh dị....X