[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1032 : Nhận Thân
Chương 1032 : Nhận Thân
Chương 1032: Nhận Thân
Được người này dẫn đường, Dương Tiểu Hài mau chóng nhảy qua giữa các thuyền, phần lớn những con thuyền này đều rất cũ nát, rất nhiều chỗ chắp vá, nhưng trong mắt Dương Tiểu Hài, lại cảm thấy thân thiết kỳ lạ.
Sau một nén hương, ngư dân trung niên đó dẫn Dương Tiểu Hài đến dừng trước một chiếc thuyền cũ kỹ.
Một bà lão tóc đốm bạc ngồi trên đầu thuyền, trên mặt nàng ta cũng xăm hình vảy cá màu xanh, hình xăm và nếp nhăn xen lẫn, trông vô cùng quái dị.
Nàng ta nhìn người đàn ông ngư dân trung niên với vẻ mặt nghi hoặc.
“Sao thế, Giang Nhị Lang, cậu nhóc này là ai?”
“Bạch Thủy thúc có ở đây không? Người này nói hắn là con trai của hai ngươi.”
Hai tay Giang Nhị Lang múa may hỏi lã bão này.
Sau khi biết ý của đối phương, bà lão điếc tai trừng mở to mắt, nhìn sang Dương Tiểu Hài phía sau.
“Ngươi...ngươi...ngươi, ngươi là...Ngũ Oa Tử?”
Dương Tiểu Hài đầu óc đờ đẫn hơi run run bước lên trước, ngẩn người nhìn người phụ nữ trước mặt, theo thông tin điều tra được trước đó, mẹ của mình bị điếc, người phụ nữ trước mặt vừa hay phù hợp.
“Mẹ?”
Dương Tiểu Hài do dự tiến lên trước hỏi.
Người phụ nữ dường như hiểu Dương Tiểu Hài đang nói gì, loạng choạng đi đến, ôm Dương Tiểu Hài vào lòng.
Sau đó nàng vén tay táo bên trái của Dương Tiểu Hài lên, lộ ra một vết bớt mờ ở khuỷu tay.
Khi nàng nhìn thấy vết bớt này, nước mắt trong hốc mắt chảy xuống.
“Ngũ Oa Tử à, đúng là ngươi rồi! Không ngờ ta còn có thể gặp được ngươi!”
Khi được biết đối phương đúng là mẹ của mình, Dương Tiểu Hài nhào vào trong lòng nàng ta, ôm chặt nàng ta.
Khi cảm nhận được sự ấm áp chỉ trong mơ mới có, lúc này, Dương Tiểu Hài cảm thấy những khó khăn mình trải qua trên đường rất đáng, cuối cùng mình đã có mẹ.
Nếu sau này mình bị người ta mắng bị chó nuôi, cuối cùng cũng có thể hiên ngang hùng hồn mắng lại!
“Ngũ Oa Tử! Ta có lỗi với ngươi! Mẹ thực sự có lỗi với ngươi!”
Người phụ nữ ôm Dương Tiểu Hài vừa khóc lớn vừa kêu nói.
Con trai của nhà họ Trì bị bán quay về, sau khi Dương Tiểu Hài quay lại thân phận ngư dân, ánh mắt của những người khác lập tức trở nên hiền hòa hơn rất nhiều.
Thậm chí khi Dương Tiểu Hài đau đầu không biết làm thế nào để đưa xe ngựa trên thuyền đáy bằng về nhà, không ít ngư dân đều lái thuyền của mình đến, để tiện cho hắn.
Sau một hồi chân tay luống cuống, cuối cùng Dương Tiểu Hài dẫn Triệu Tú Mai và ba con khỉ nhỏ cùng xe ngựa của họ đến trên thuyền nhà họ Trì.
“Mẹ! Đây là vợ của ta, Triệu Tú Mai.”
Dương Tiểu Hài hoa chân múa tay muốn để người mẹ bị điếc hiểu ý của mình.
“Tốt! Còn nhỏ vậy đã lấy vợ, thật có bản lĩnh!”
“Mẹ, đây là thịt dê Thanh Khâu, ngươi nếm thử đi, mùi vị rất ngon!”
Khi Dương Tiểu Hài xúc động nói chuyện với mẹ của mình, những ngư dân khác đều vây đến, mỉm cười nhìn cảnh ấm áp này, thỉnh thoảng còn lén nói chuyện.
Giang Nhị Lang bên cạnh hiểu đối phương thực sự đến tìm người thân, vẻ mặt lập tức trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Hắn thấp giọng nói con trai nhỏ bên cạnh.
“Bạch Thủy Thúc chạy đi đâu rồi, chuyện quan trọng như vậy còn không về.”
“Hình như Bạch Thủy Thúc dẫn con trai của hắn đến Long Vương Miếu rồi.”
“Đi báo cho hắn một tiếng, nói với hắn Ngũ Oa Tử bị bán lúc trước tự tìm về rồi.”
---
"Mẹ à, cái này cũng rất ngon, ngươi nếm thử cái này đi. Đây là ta tự mình mang từ Đại Lương tới cho ngươi đó.”
"Đúng rồi, còn có táo tàu Mật La này, trên đường ta tình cờ nhìn thấy, cảm thấy ngon nên mua cho ngươi một cân.”
"Mẹ, mẹ có thích ăn chua không? Ta cũng có mang cho ngươi một hũ chua nữa.”
Dương Tiểu Hài kích động, cuối cùng hắn cũng không cần phải giải vờ trước mặt mẹ ruột mình nữa. Hắn hoàn toàn có thể trở về dáng vẻ đúng với độ tuổi của mình.
“Đúng rồi, còn có cái này!”
Dương Tiểu Hài nói xong, cầm một túi bạc lớn nhét vào trong lòng mẹ mình.
"Ôi chao ôi chao, cái này nhiều quá nhiều quá, đừng lấy nữa, đủ rồi đủ rồi.”
Nghe mẹ mình nói như vậy, Dương Tiểu Hài lấy càng hăng say như thể muốn dọn sạch sẽ xe ngựa đi vậy.
Chờ đến khi mẹ của Dương Tiểu Hài ngăn cản hắn một hồi lâu, cuối cùng Dương Tiểu Hài cũng không di chuyển đồ đạc nữa.
Hắn bắt đầu kể cho mẹ mình nghe nỗi đau và nỗi nhớ nhung bao năm qua, nhưng đối phương bị điếc, nhìn vẻ mặt mờ mịt của nàng, rõ ràng là nàng không nghe thấy hắn nói cái gì, điều này khiến Dương Tiểu Hài một bụng lời muốn nói không cách nào giãi bày.
"Nào nào nào, ngươi vừa mới về nhà, không quen ai trong nhà cả, để mẹ giới thiệu cho ngươi làm quen một chút."
Nói rồi mẹ Dương Tiểu Hài đứng lên, kéo hắn đi về phía những người ngồi vây xem xung quanh.
"Đây là nhị ca của ngươi."
“Chào Nhị ca!”
Dương Tiểu Hài chào người đàn ông thấp hơn hắn ở trước mặt.
Nhị ca tỏ ra vô cùng câu nệ, nói lời vô nghĩa:
“Ách...này, trở về rồi à? Ăn gì chưa?”
"Đây là Tam ca của ngươi."
“Chào Tam ca.”
Tam ca thành thục hơn Nhị ca nhiều. Hắn vươn tay vỗ lên bả vai Dương Tiểu Hài:
“Lớn thế này rồi, khi còn nhỏ ngươi giống như chú gà con vậy.”
"Đây là tiểu muội của ngươi, đã có hôn ước từ bé, năm sau liền thành thân. Đến lúc đó người làm anh như ngươi nhất định phải đến uống rượu mừng đó.”
"Chắc chắn rồi."
Trừ gia đình mình ra, mẹ của Dương Tiểu Hài còn giới thiệu một lượt những người Đản gia vây xem bốn phía. Đây đều là họ hàng của hắn.