[Dịch] Đạo Quỷ Dị Tiên
Chương 1030 : Hậu Thục
Chương 1030 : Hậu Thục
Chương 1030: Hậu Thục
“Không chỉ có Vu Nhi Thần?”
Nghe thấy lời này, toàn thân Lý Hỏa Vượng ớn lạnh, trước đây mình luôn ở Đại Lương, vốn không chú ý đến bên này.
Bây giờ nghĩ lại, Huyền Tẫn nói đúng, khi Pháp giáo vừa xuất hiện, rõ ràng bị Giám Thiên Ti các nơi chặn đuổi bao vây, thậm chí để đối phó họ, còn dùng đến cả binh gia.
Nhưng lại trong hoàn cảnh đó, họ vẫn có thể tiêu diệt Tứ Tề và Nam Bình, còn tiến quân vào Hậu Thục.
Cho dù tình hình mấy nước này không ổn lắm, thường xuyên chiến loạn, triều đình thối nát, nhưng trong mấy năm ngắn ngủi, pháp giáo có thể mở rộng nhanh như vậy, dường như khó tránh quá bất thường.
“Vậy cũng không chỉ là Vu Nhi Thần, còn có Ti Mệnh khác đối đầu với chúng ta?”
Lý Hỏa Vượng trở nên nghiêm trọng bất thường, hỏi Huyền Tẫn trước mặt.
Bất luận là thế lực phương nào, căn nguyên nguồn gốc của vấn đề chắc chắn vẫn là do Pháp giáo đứng phía sau.
Huyền Tẫn khẽ lắc đầu.
“Đối đầu với chúng ta? Tại sao ngươi lại cảm thấy tất cả các Ti Mệnh chắc chắn sẽ đứng về phía chúng ta? Ti Mệnh nghĩ thế nào, ngươi đoán được không? Họ nói sẽ giúp ngươi, thì ngươi tin là thật sao?”
Nghe thấy lời này, lòng Lý Hỏa Vượng không thể bình tĩnh, một suy đoán đáng sợ xuất hiện trong đầu hắn.
“Chắc không phải ngươi muốn nói, thực ra tất cả Ti Mệnh ở Bạch Ngọc Đình đều cùng một phe với Vu Nhi Thần chứ?”
“Giám Thiên Ti, Giám Thiên Ti, cuối cùng trời này cũng phải giám sát, bất kể có phải hay không, đừng nghĩ dựa vào người khác, cũng đừng giao mệnh mạch của mình vào tay người khác.”
Nói đến đây, chiếc đạo bào màu đỏ khổng lồ của Huyền Tẫn đang dần trở nên trong suốt.
“Cũng mặc kệ là thế lực nào âm thầm giúp Pháp giáo, dù sao đến Hậu Thục, ngươi cẩn thận hành sự, dưới bầu trời này, còn có rất nhiều thứ có thể giết ngươi.”
“Tuy ta không tin ngươi, nhưng ít nhất về chuyện đối phó Vu Nhi Thần, chúng ta cũng coi là đồng minh, ta cũng đã nói trước với phía Ti Thiên Giám, bất kỳ chuyện gì chỉ cần ngươi dặn dò, họ đều hỗ trợ ngươi.”
Sau khi nói xong câu cuối cùng này, cơ thể của Huyền Tẫn hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một mình Lý Hỏa Vượng.
Dưới lòng đất tối tăm, Lý Hỏa Vượng đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, cuối cùng quay người sải bước rời khỏi căn phòng tối tăm.
Sau khi ra ngoài, Lý Tuế và cả Bạch Linh Miểu đang đợi đều vây đến.
“Lý sư huynh, thế nào? Vừa nãy họ không làm khó ngươi chứ?”
Lý Hỏa Vượng khẽ lắc đầu, lên tiếng trả lời:
“Không sao, cho người của ngươi mau chóng bổ sung vật tư, chúng ta rời khỏi tòa thành này.”
“Vừa đến đã đi sao? Sau đây chúng ta đi đâu?”
“Hậu Thục.”
“Hậu Thục? Phải đến đó thật ư? Bây giờ ở đó đang đánh nhau đấy, mấy năm nay, chỉ thấy nạn dân bỏ chạy khỏi đó, không thấy có ai chạy đến.”
Ông chủ thuyền thiếu một chiếc răng cửa lại ngồi xổm trên sàn, nhìn hai vị hậu sinh trước mắt.
Một thiếu niên khoảng chừng hơn mười tuổi, một người phụ nữ xinh đẹp hai ba mươi tuổi, nói là mẹ con ấy à, thì tuổi tác thiếu chút, nói là chị em, nhìn hai người đối xử với nhau lại cảm thấy không giống lắm.
“Không sao, chúng ta không đến biên giới Hậu Thục, chúng ta ngồi thuyền đến ranh giới biển, ông chủ thuyền, xin mượn tạm thuyền.”
Đúng lúc ông chủ thuyền do dự, Dương Tiểu Hài đưa bức thư của người trong tộc Tôn Bảo Lộc viết trước đó cho hắn.
“Trong lúc hỗn loạn, ta cũng không muốn chạy lung tung, nhưng ta là ngư dân, cha mẹ ta còn ở đó, ta đến cứu cha mẹ ta, thực sự không còn cách nào.”
“Ngươi là ngư dân? Ngươi ăn mặc không giống người nhà ngư dân.”
Ông chủ thuyền mở phong thư, nhìn nhanh một lượt.
Đọc xong bức thư, vẻ đề phòng trong ánh mắt của ông chủ thuyền cũng giảm đi.
“Ngươi có lòng hiếu thảo, đương nhiên là tốt, nhưng thuyền của chúng ta to như vậy, một chuyến chỉ chở một mình người, có phải…”
Nói đến đây, khi ông chủ thuyền nhìn thấy Dương Tiểu Hài cầm bạc bằng hai tay, đưa tay ra nhận lấy, nhét cả bức thư trong tay vào trong lòng,
“Cũng được, ai bảo ta cũng là người con hiếu thảo chứ. Vì cha mẹ ngươi, chúng ta đi chuyến này.”
Nghe thấy lời này, Dương Tiểu Hài lập tức cảm kích, cuối cùng cũng có thể gặp được người nhà mình!
Cùng với cánh buồm mở rộng, đám người Dương Tiểu Hài dắt xe ngựa lên chiếc thuyền ván cũ không lớn nhưng cũng chắc chắn không nhỏ này.
Cánh buồm được thổi căng trong gió, thuyền đáy bằng dần rời khỏi cảng, nhìn bến tàu nhỏ dần, Dương Tiểu Hài kích động, cũng không quên đề phòng nhà thuyền này.
Hắn đã mua đủ nước và lương khô.
Đủ để họ ăn trên thuyền, tránh bị hạ thuốc.
Hắn không quên, trước đây đi cùng đám người Lý sư huynh trên sông, bị bọn cướp ép phải chọn mì đao bánh răng hay mì vằn thắn.
Hiển nhiên ông chủ thuyền chú ý đến sự đề phòng của Dương Tiểu Hài, nhưng thực ra họ cũng đang đề phòng Dương Tiểu Hài.
Trong lúc loạn lạc, một cậu nhóc và một người phụ nữ lại dám chạy lung tung khắp nơi, e rằng không thể nào không có chút thủ đoạn.
Trong khi hai bên đề phòng nhau, thời gian trôi qua từng ngày, nhưng cùng với càng lúc càng gần điểm đến, dưới ánh chiều tà, hai bên cũng dần buông lỏng đề phòng.
Khi được biết sắp đến nơi, Dương Tiểu Hài đi đến bên cạnh ông chủ thuyền đang câu cá.
“Ông chủ thuyền, ông sống trên nhiển bao nhiêu năm rồi?”
“Haha, đã hai ba mươi năm rồi, cha ta, ông nội ta còn lâu hơn, đây là kế sinh nhau cũ, có những thứ không dễ đi đường bộ với con người, đương nhiên phải đi đường biển.”