[Dịch] Bàn Long
Chương 55 : Bối Lỗ Đặc đích giảo hoạt
Chương 55 : Bối Lỗ Đặc đích giảo hoạt
Dĩ nhiên việc Phất Nhĩ Hàn trưởng lão cáo mật, tin tức này truyền ra đã làm rung động không ít người. Mà bây giờ Đại trưởng lão đột ngột ra tay, tự mình giết chết y khiến cho cả đại sảnh nhất thời trở nên im phăng phắc.
“Không ngờ lại chính là hắn!” Tiếng thở dài khe khẽ vang vọng khắp cả đại sảnh.
Người vừa lên tiếng chính là Cái Tư Lôi Sâm, trong khi Lâm Lôi thì lại đang cẩn thận đánh giá, suy xét về Đại trưởng lão: “Đại trưởng lão không ngờ lại kiên quyết đến vậy, sát tử ngay chính con mình!” Điều này khiến cho hắn cứ than thở mãi không thôi.
“Đại ca, Phất Nhĩ Hàn đã phải nhận tộc quy!” Giọng Đại trưởng lão lạnh lùng cất lên, “Chuyện này coi như chấm dứt, ta xin phép cáo lui.”
“Ừ, ngươi về nghỉ ngơi đi.” Cái Tư Lôi Sâm cũng hiểu rõ tâm lý muội muội mình, trong lòng không được thoải mái.
“Chờ một chút.” Một đạo thanh âm đột nhiên vang lên.
Đại trưởng lão vốn đã định rời đi, lúc này cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Bối Lỗ Đặc đang ngồi ở ghế chủ tọa, khẽ nói: “Phủ chủ đại nhân, không biết người còn có chuyện gì nữa?” Ngữ khí bình tĩnh đạm mạc, có điều Lâm Lôi cảm nhận được sự phẫn nộ ẩn chứa bên trong đó.
Nhi tử đã chết mà vẫn còn chưa chịu buông tha sao?
Lâm Lôi không khỏi hướng ánh mắt về phía Bối Lỗ Đặc. Bối Lỗ Đặc trên nét mặt vẫn còn vương nụ cười, cất tiếng: “Dựa theo quy củ của tứ thần thú gia tộc các ngươi, kẻ phản bội gia tộc phân thân tất cả đều phải bị xử tử đúng không?”
“Đúng.” Đại trưởng lão ngẩng đầu nhìn Bối Lỗ Đặc, “Không biết phủ chủ đại nhân hỏi chuyện này để làm gì?”
“Ta muốn biết Phất Nhĩ Hàn có mấy đại phân thân?” Bối Lỗ Đặc cười đáp.
Đại trưởng lão thoáng trầm mặc, vẻ mặt ẩn sau tấm mặt nạ khiến không ai có thể trông thấy rõ, có điều Lâm Lôi lại nhìn ra, Đại trưởng lão thân thể khẽ run lên, hiển nhiên là đang giận dữ.
“Kể cả bổn tôn, tổng cộng có tam đại phân thân.” Đại trưởng lão âm trầm đáp, “Bát quá bổn tôn của con ta vốn chỉ là Thánh vực, cho nên ta đánh chết nó cũng chỉ thấy hai khối Thần cách. Không biết câu trả lời của ta có khiến phủ chủ đại nhân hài lòng hay không?”
“Muội muội.” Cái Tư Lôi Sâm khẽ quát một tiếng.
Thái độ của Đại trưởng lão rõ ràng là bất thiện.
Bối Lỗ Đặc lạnh nhạt cười: “Không có gì, tự mình sát tử con, tâm tình bất ổn thì ta có thể lý giải. Có điều… ta hy vọng ngươi nhớ rõ, con ngươi chính là phản đồ của gia tộc, hắn đáng chết!” Bối Lỗ Đặc nói chuyện chẳng chút lưu tình.
Đại trưởng lão thân thể run lên.
“Được rồi.” Bối Lỗ Đặc đứng dậy, “Chuyện đã được giải quyết! Đan Trữ Đốn, Phổ Tư La, Lâm Lôi, đi nào, chúng ta cũng về thôi.”
Đám người Lâm Lôi lập tức đứng dậy.
Bối Lỗ Đặc bước xuống, liếc mắt qua thi thể đầy máu tanh một cái, đạm mạc nói: “Còn nữa, mau xử lý thi thể này đi, để đây chỉ tổ làm bẩn mắt người khác!” Nói xong, ông ta bước ra ngoài, đám người Đan Trữ Đốn cũng đồng thời rút theo.
Lâm Lôi trong lúc rời đi lén nhìn qua Đại trưởng lão, chỉ thấy Đại trưởng lão đã phất tay một cái. Thi thể trên mặt đất tức thì hóa thành bụi phấn.
“Đi thôi, đi thôi. Không ngờ rằng Phất Nhĩ Hàn hóa ra lại là phản đồ.” Đám trưởng lão cũng không quá phẫn nộ, đều đồng thời rời khỏi đại sảnh. Đại sảnh trong chốc lát chỉ còn lại có Cái Tư Lôi Sâm, Đại trưởng lão hai người.
Đại trưởng lão đứng giữa đại sảnh, vẫn không hề nhúc nhích.
“Muội muội, Phất Nhĩ Hàn hắn là phản đồ của gia tộc, hắn tội đáng muôn chết!” Cái Tư Lôi Sâm bước tới, vỗ vai Đại trưởng lão. Một khi đã trở thành gia tộc phản đồ, người của tứ thần thú gia tộc đều sẽ xem thường Phất Nhĩ Hàn. Y dẫu có chết cũng chẳng có ai thương tiếc.
“Ta biết.”
Giọng đại trưởng lão trầm thấp. “Có điều ta vẫn khó chịu. Ừm, đại ca, ta về đây.” Đại trưởng lão không nói gì thêm nữa, xoay người bỏ đi. Nhi tử trở thành gia tộc phản đồ, bị nàng tự tay đánh chết. Có lẽ chuyện của Phất Nhĩ Hàn, e rằng khắp Thiên Tế sơn mạch, người thương tâm nhất cũng chính là Đại trưởng lão rồi.
“Ha ha, thống khoái, thống khoái!” Bối Bối cười vang, “Ta đã xớm ngứa mắt với đôi phụ tử kia rồi, lúc đầu bọn chúng để ý đến Bàn Long giới chỉ của lão đại, ta đã sớm hoài nghi bọn chúng rồi. Quả đúng là bọn chúng. Chết là đáng! Chết là đáng!”
Lâm Lôi cười.
Bản thân mình cũng hoài nghi Phất Nhĩ Hàn, có điều không dám chắc. Song tại sao Bối Lỗ Đặc đại nhân lại dám làm vậy, chẳng lẽ ông ta không sợ… Phất Nhĩ Hàn thực sự là oan uổng hay sao? Tại sao Bối Lỗ Đặc đại nhân lại chắc chắn thế nhỉ?
Điều này vẫn luôn khiến hắn cảm thấy băn khoăn.
Đợi khi Bối Lỗ Đặc, Đan Trữ Đốn, Phổ Tư La cùng với đám người Lâm Lôi đều ngồi quay quần trong căn phòng đá, Lâm Lôi không nhịn được nêu ra nghi vấn của mình: “Bối Lỗ Đặc đại nhân, người sao lại chắc chắn rằng Phất Nhĩ Hàn chính là phản đồ như vậy?”
Bối Lỗ Đặc nhìn hắn, trong ánh mắt có chút hài hước: “Đó là do ngươi nói cho ta biết!”
“Ta lúc đầu chẳng nói ta không có chứng cớ, chỉ hoài nghi thôi sao?” Lâm Lôi liền hỏi.
“Ha ha…” Đan Trữ Đốn bên cạnh tựa hồ nghe ra chuyện gì đó, cười ha hả.
Lâm Lôi không khỏi đầu óc mơ màng, có gì đáng cười chứ. Bối Bối bên cạnh lên tiếng: “Gia gia, chẳng lẽ người cùng Chủ Thần thực sự biết trước chuyện này hay sao?”
“Ta sao có thể biết trước được.” Bối Lỗ Đặc cười nói, “Nếu như ta thực sự biết trước thì đã sớm sai người đến nhắc nhở Lâm Lôi rồi. Thực ra thì trước hôm nay, ta cũng chưa có mười phần nắm chắc.”
Lâm Lôi ngẩn ra, không nắm chắc ư?
“Thế mà Bối Lỗ Đặc đại nhân ngài lại mời cả Đan Trữ Đốn tới, lại còn ầm ầm thi triển Mê hồn, nếu như Phất Nhĩ Hàn kia không phải phản đồ, vậy chẳng phải là khó kham nổi hay sao?” Lâm Lôi liền nói.
“Ha ha…” Đan Trữ Đốn lại một lần nữa bật cười, hắn liếc mắt nhìn Bối Lỗ Đặc một cái, “Bối Lỗ Đặc, ngươi đừng ở đây mà cố ý trêu chọc Lâm Lôi bọn họ nữa, để ta nói đi!” Đan Trữ Đốn mở miệng bắt đầu giải thích chân tướng.
Lâm Lôi cẩn thận lắng nghe.
“Vị Bối Lỗ Đặc đại nhân này của các ngươi căn bản không hề chắc chắn rằng Phất Nhĩ Hàn có phải là phản đồ hay không.” Đan Trữ Đốn cười nói, “Cho nên hắn mời ta đến, kế tiếp là thi triển Mê hồn với Phất Nhĩ Hàn, trước đó đã rất nhanh kiểm tra trí nhớ của y rồi!”
Dưới tình huống bình thường, trí nhớ của Thần, thực sự là không có cách nào điều tra ra được, có điều một khi đã bị Mê hồn, không có chút năng lực phản kháng, loại nhân vật đáng sợ như Đan Trữ Đốn này liền có thể dễ dàng điều ra ra trí nhớ của nhân vật bị mê hồn.
“Trong nháy mắt điều tra trí nhớ, ta liền biết!” Đan Trữ Đốn cười nói, “Hắn là phản đồ!”
“Nhưng nếu hắn không phải là phản đồ thì sao?” Bối Bối liền nói, Lâm Lôi cũng nghi hoặc nhìn Đan Trữ Đốn.
Đan Trữ Đốn cười đáp: “Nếu như không phải, thì rất đơn giản!”
“Ta đây trong nhát mắt sẽ lập tức làm Phất Nhĩ Hàn khôi phục lại tỉnh táo.” Đan Trữ Đốn liếc qua Bối Lỗ Đặc một cái, “Sau đó ta sẽ tán tụng một phen Thanh Long tộc này quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả ta cũng không thể mê hồn được hắn.”
Lời này của Đan Trữ Đốn vừa nói ra, Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối đều hoàn toàn phát ngốc.
Đích xác. Mê hồn trạng thái chính là mất đi ý thức. Nếu Đan Trữ Đốn mê hồn thành công, sau khi điều tra trí nhớ lại khiến cho Phất Nhĩ Hàn khôi phục tỉnh táo, Phất Nhĩ Hàn chỉ cảm thấy đầu óc hơi nhức một chút chứ cũng chẳng cảm thấy rõ lắm.
Mà Lâm Lôi, Cái Tư Lôi Sâm, Đại trưởng lão ở bên cạnh quan sát cũng sẽ không biết rằng chỉ trong chốc lát, Phất Nhĩ Hàn đã từng bị mê hồn.
“Lợi hại.” Lâm Lôi thần than.
Nếu như Phất Nhĩ Hàn không phải phản đồ, Đan Trữ Đốn cố ý nói Mê hồn không được, vậy thì đám người Cái Tư Lôi Sâm, Đại trưởng lão nhất định sẽ nghĩ rằng mình được thể diện. Dù sao… ngay cả siêu cấp cao thủ như Đan Trữ Đốn cũng không thể tiến hành Mê hồn đối với gia tộc trưởng lão.
“Thật sự là ý hay.” Bối Bối cũng kinh than.
“Hay cái gì mà hay?” Đan Trữ Đốn vuốt vuốt chòm râu, “Nếu Phất Nhĩ Hàn kia quả thật không phải là phản đồ, vậy thì sẽ tổn hại đến danh tiếng của Đan Trữ Đốn ta rồi.”
“Yên tâm.” Bối Lỗ Đặc nở nụ cười, “Danh tiếng của ngươi sẽ không bị hao tổn. Cho dù ngươi công khai nói ngươi không có biện pháp để mê hồn Phất Nhĩ Hàn, người khác sẽ chỉ cho rằng Thanh Long tộc thiên phú lợi hại chứ không nghĩ rằng ngươi thực lực kém đâu.”
Đan Trữ Đốn nhướng mày cười.
Thực lực này quả là một tràng đại chiến kinh thiên động địa, được đông đảo mọi người công nhận. Đệ nhất nhân dưới Hỗn Loạn chi hải Chủ Thần, kẻ nào dám xem thường?
“Lâm Lôi, Bối Bối.” Bối Lỗ Đặc đột nhiên nói, “Trải qua chuyện này, Đại trưởng lão mặc dù chẳng còn gì để nói, song trong lòng chắc chắn là sẽ không cam, ta thấy các ngươi nên rời khỏi Thiên Tế sơn mạch, đến chỗ ta thì hơn.”
Rời khỏi Thiên Tế sơn mạch, Lâm Lôi không khỏi quay sang nhìn Địch Lỵ Á.
“Hảo a!” Bối Bối tức thì đồng tình, “Tại Thiên Tế sơn mạch đúng là có phần nhàm chán. Phủ đệ của gia gia ta còn chưa từng đến, cũng muốn qua chơi một phen.”
“Địch Lỵ Á, nàng thấy thế nào?” Lâm Lôi nhìn về phía Địch Lỵ Á, dùng Thần thức truyền âm hỏi.
Địch Lỵ Á nhìn Uy Địch trong lòng mình, dụng Thần thức trả lời: “Uy Địch còn nhỏ, chi bằng đừng ra ngoài nữa, đợi đến khi Uy Địch có thể tự lập rồi, chúng tar a ngoài dạo chơi cũng được.”
“Ừ.” Lâm Lôi gật đầu, sau khi dùng Thần thức trao đổi, hắn đã quyết chủ ý.
“Lão đại, có đi không?” Bối Bối lập tức hỏi.
Lâm Lôi cười lắc đầu: “Phủ chủ đại nhân, Bối Bối, ta không đi đâu. Uy Địch còn nhỏ… huống hồ ta và Địch Lỵ Á lại sống trong đại hạp cốc cùng với một đại quần tộc nhân của Ngọc Lan nhất mạch, cuộc sống cũng rất thanh thản. Về phần Đại trưởng lão… chỉ cần ta không đi Huyết Chiến cốc, bà ta trong lòng dẫu không cam thì cũng có thể làm gì được đây?”
“Ừ, ta cũng chỉ khuyên ngươi thôi.” Bối Lỗ Đặc khẽ cười gật đầu.
“Ài.” Bối Bối ủ rũ hừ một tiếng, “Lão đại, huynh cứ bồi tiếp Địch Lỵ Á cùng con huynh đi. Ta ra ngoài trước đã.”
Lâm Lôi cười gật đầu, hắn phát hiện ra rằng Bối Bối mặc dù vẫn ở đây, song tâm hồn lại chẳng ở nơi này. “Phỏng chừng Bối Bối hắn vẫn còn lo lắng về Ny Ny.” Lâm Lôi thở dài một hơi, “Có điều Ny Ti vẫn đang ở Bích Phù đại lục.”
Tại Thiên Tế sơn mạch, đoàn người đông đảo của tứ đại tộc trưởng tụ tập tống tiễn.
Sau đó, cuộc sống thường ngày của Lâm Lôi lại khôi phục lại vẻ yên bình hiếm có.
Trong yên bình, Lâm Lôi cùng thê tử, nhi tử cũng an tâm tu luyện.
Loáng cái đã 3 năm trôi qua.
Lâm Lôi đang ở bên trong phòng duyệt đọc các thư tịch, trong khi đó các đại phân thần đều đang chìm trong tu luyện.
“Phụ thân, tuyết thật dày a, người mau đến xem đi!”
Đột nhiên một thanh âm trong trẻo từ bên ngoài phòng truyền tới, Lâm Lôi nghe thấy không khỏi bật cười, đứng dậy bước ra ngoài. Chỉ thấy một tiểu hài tử mũm mĩm toàn thân được phủ kín đang thích thú cầm một quả cầu tuyết chơi đùa, mà Địch Lỵ Á cũng ở bên cạnh đứa bé.
“Phụ thân, người xem, kia là đôi người tuyết của ta đó.” Uy Địch trông thấy Lâm Lôi đi ra, vừa lao tới vừa la lên.
Nó dậm một cái xuống đất, trực tiếp nhảy chồm lên bá cổ Lâm Lôi: “Phụ thân, người tuyết ở đằng kia kìa, người nhìn xem.” Uy Địch khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, hồng hào tựa hồ có thể búng ra sữa.
Lâm Lôi rất thích nó, thuở trước tại Ngọc Lan đại lục, khi Toa Toa và Thái Lặc đang trong giai đoạn phát triển, bản thân lại chìm đắm trong tu luyện, căn bản không ở bên con mình.
“Ồ, Uy Địch, đây là đôi của ngươi à?” Lâm Lôi nhìn người tuyết nọ cũng là hai quả cầu tròn một lớn một nhỏ, phía trước mặt quả cầu tròn cũng làm ra cái mũi với 2 con mắt. Người tuyết tổng cộng có ba người, hai lớn một nhỏ.
“Ừm.” Uy Định trịnh trọng gật gật đầu, “Phụ thân, người xem, đây là mẫu thân, đây là ta.”
Lâm Lôi nghe xong không khỏi bật cười.
“Uy Địch, đừng có bám lấy phụ thân ngươi nữa, mau xuống đi.” Địch Lỵ Á nói.
“Ôi.” Uy Địch đành buông Lâm Lôi ra, nhảy xuống. Có điều chân vừa chạm đất đã trượt một cái té oạch ra. Địch Lỵ Á tức thì ôm lấy nó.
Lâm Lôi cười cười, lập tức nhàn nhã thả bộ trên tuyết. Mỗi bước đi lại để lại những dấu chân. Lúc này tuyết đã ngừng rơi, có điều trên mặt đất tuyết vẫn đọng tương đối dày, chung quanh tầm nhìn hoàn toàn chìm trong cánh đồng tuyết trắng.
“Phụ thân, phụ thân.” Phía sau truyền đến tiếng gọi của Uy Địch.
Lâm Lôi ngoái đầu nhìn lại, có điều hắn lại thực sự bị thu hút bởi dấu chân mình ở cách đó không xa, nó lõm sâu xuống dưới tuyết, có điều lại có những điểm lục sắc ngoan cường từ bên trong đó toát ra. Đang mải nhìn những điểm lục sắc ấy trong nháy mắt -
Bỗng nghe thấy tiếng nhi tử từ đằng xa gọi Phụ thân! Phụ thân!
Trong đầu rất nhanh xẹt qua tràng cảnh của vài năm trước, khi Địch Lỵ Á rơi vào nguy cảnh, bản thân mình tuyệt vọng, rồi từ trong tuyệt vọng lại bước ra, trải qua mấy năm cuộc sống yên bình, hạnh phúc.
“Ầm!”
Trong đầu Lâm Lôi bỗng lóe ra một điểm lục quang, trong nháy mắt lục quang đã hóa thành vầng thái dương xanh biếc, chiếu rọi cả trong óc.