[Dịch] Bàn Long
Chương 45 : Tổ Hợp
Chương 45 : Tổ Hợp
Áo Cổ Tư Tháp tộc trưởng chân mày cau lại, đứng phía ngoài ban công nhìn về phía Thần Ngục hải xa xa, dáng vẻ trở lên trầm mặc.
“Tộc trưởng”. Mông Đặc La thấy tộc trưởng không đáp lời, biết là hắn đang suy tư nên không thúc giục tiếp nhưng đáy lòng có chút lo lắng: “Với tình tình của tộc trưởng thì rất có thể ông ta sẽ không để ý đến chuyện này. Nếu thật sự như vậy, ai là người có thể tới giết hai người bọn Phệ thần thử đây? Không được, nhất định phải tìm cách đưa bọn chúng vào chỗ chết”. Mông Đặc La không ngừng suy tính.
Hắn mặc dù tại gia tộc có địa vị không thấp, nhưng nếu so với Đại viên mãn cường giả lại không đáng là gì. Chém giết trên chiến trường vị diện, một khi chết đi sẽ rất khó báo thù. Dù sao một người có năng lực truy giết các thống lĩnh cường giả khác thì thực lực phải rất mạnh. Nếu nói mười phần nắm chắc giết được những người như vậy, chỉ có Đại viên mãn thượng vị thần mà thôi.
Đai viên mãn mặc dù tổng cộng có mấy chục vị, nhưng lại phân tán tại các vị diện, có những người ẩn danh tại vật chất vị diện, có những người chọn một địa phương để ẩn cư, không muốn đi ra ngoài. Muốn mời họ ra mặt không phải là chuyện dễ dàng, không phải ai cũng giống tinh linh cường giả Áo Tạp La Uy Nhĩ, có được món nợ ân tình của Đại viên mãn. Đừng nói Mông Đặc La hắn, mà ngay cả vị tộc trưởng kia cũng không nắm chắc mười phần có thể mời được một Đại viên mãn hay không.
“Đem thực lực của mấy người trong đội ngũ Lôi Tư Tinh miêu tả cho ta nghe”. Áo Cổ Tư Tháp tộc trưởng ánh mắt vẫn nhìn về phía biển, trầm giọng nói.
“Vâng!”
Mông Đặc La mừng rỡ trả lời: “Tiểu đội của bọn họ tổng cộng bốn người, gồm có Lôi Tư Tinh, một gã cường giả thực lực xấp xỉ Ô Mạn, một thanh niên của Thanh Long nhất tộc cùng một Phệ thần thử! Trong bốn người đó, Lôi Tư Tinh là mạnh nhất, đương nhiên Phệ thần thử kia cũng rất đáng sợ, thiên phú thần thông của hắn quá mức lợi hại”.
“Ồ…” Gã tộc trưởng đột nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn vào Mông Đặc La, “Vậy gã cường giả thực lực gần bằng Ô Mạn kia không có gì đặc biệt?”
“Ô Mạn có thể đối phó được hắn”. Mông Đặc La nói quả quyết.
Nếu Ô Mạn đấu với Lôi Hồng, thì với lợi thế có công kích chủ thần khí sẽ khắc chế được Lôi Hồng. Cho dù gặp phải một ít khó khăn, nhưng hắn vẫn có khả năng giết được đối phương.
“Muốn giết gã Thanh Long nhất tộc cùng Phệ thần thử, không phải là chuyện dễ dàng”. Tộc trưởng lắc nhẹ đầu, thật ra đối với việc phát động chiến đấu hay bỏ qua hắn có chút chần chừ. Trên thực tế những người như Lục Y, Hạ Tư Uy không phải là người trong gia tộc, cho dù chết đi thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Chủ thần sứ giả này chết đi, chủ thần có thể thu sứ giả khác thay thế.
Mông Đặc La đã cảm thấy nóng nảy: “Tộc trưởng, nếu như chỉ một mình ta bị giết cũng không tính làm gì, nhưng bọn họ lại giết tới bốn người của ta. Hơn nữa ngài cũng biết, Lôi Tư Tinh là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn, vốn cùng gia tộc chúng ta đã có mâu thuẫn. Lần này đại thắng, hắn dám chắc sẽ truyền bá việc này đi khắp nơi, nếu gia tộc không có một chút phản ứng nào, vậy e là….”
Tộc trưởng nghe vậy, chân mày nhăn tít lại, viên tinh hồng trên trán tựa hồ cũng phát ra ánh sáng.
Hắn lúc này lập tức hạ lệnh: “Mông Đặc La, ngươi đi mời Ô Mạn tới đây, đồng thời mau chóng phái người đi mời Thiết Cách Ôn”.
Ô Mạn mặc dù thần phân thân mạnh nhất đã đi chiến trường vị diện nhưng vẫn còn phân thân tại gia tộc. Còn Thiết Cách Ôn là sứ giả của Quang Minh chúa tể, cũng trú tại Thần Ngục hải, có quan hệ tương đối mật thiết với Áo Cổ Tư Tháp gia tộc.
“Vâng”. Mông Đặc La lập tức đáp lời.
“Xem ra có hy vọng rồi”. Hắn đang cực kỳ kích động, cho dù chưa biết tộc trưởng sẽ an bài như thế nào, nhưng đã biết thực lực của bọn Lôi Tư Tinh, Mông Đặc La tin tưởng mười phần rằng tộc trưởng sẽ phái ra đội ngũ thừa sức đối phí với bọn họ.
Không làm thì thôi, đã làm thì phải thành công!
Ào! Ào!
Gió lạnh gào thét khắp nơi, cát đá bay tung mù mịt. Trong làn gió buốt giá hai bóng người đang sánh vai nhau phi hành, một người mặc trường bào màu vàng, mái tóc ngắn trắng như bạc, khuôn mặt cương nghị, chính là Ô Mạn đã may mắn chạy thoát trong trận chiến với Lôi Tư Tinh.
Bên cạnh Ô Mạn là một người cao gầy, khoác trường bào màu xanh biếc, đôi mắt rất nhỏ, chính là Thiết Cách Ôn.
“Tộc trưởng quả là rất thương yêu Mông Đặc La, không ngờ cũng làm loại chuyện trả thù thế này”. Ô Mạn mỉm cười, “Còn mời ta và ngươi cùng một lúc”.
Thiết Cách Ôn cười yêu dị: “Ô Mạn, tộc trưởng tốt xấu gì cũng là đứa con được yêu thương nhất của Quang Minh chúa tể, hơn nữa ông ta đã ra mặt mời ta, ta làm sao không nể mặt được. Có điều, bọn Lôi Tư Tinh có đủ khả năng giết gần hết các ngươi, thực lực quả nhiên cũng rất mạnh”.
“Ta nói rồi, tên Phệ thần thử ấy rất khó chơi”. Ô Mạn tự trào nói.
Trận chiến ấy truyền ra ngoài làm ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của hắn.
“Tuy nhiên lần này chúng ta mười phần nắm chắc”. Ô Mạn mỉm cười.
“Không nhất định như vậy, trừ phi vị kia đồng ý tham gia”. Thiết Cách Ôn lắc đầu nói, “Chưa chắc hắn đã đáp ứng chuyện này”.
“Nếu ông ta không đáp ứng, chỉ bằng hai người chúng ta quả thật rất khó khăn”. Ô Mạn thở dài nhìn về phía trước.
Trong khi nói chuyện, bọn họ đã đến trước một toà quân doanh, binh lính thủ vệ lập tức cảnh giác nhìn về bọn họ. Dám độc lập hành động tại chiến trường vị diện, hầu hết đều là tuyệt thế cường giả.
Ô Mạn trực tiếp mở miệng nói: “Các ngươi vào nói với thống lĩnh một tiếng, rằng Ô Mạn ta tới bái phỏng”.
“Hai vị đại nhân xin đợi một lát”. Một binh lính thoáng khom người rồi lập tức đi vào bên trong.
Chỉ một lát sau hắn đã quay ra.
“Hai vị, thống lĩnh đại nhân có lời mời”.
Ô Mạn cùng Thiết Cách Ôn mỉm cười sóng vai mà vào, rất nhanh đã đến trước cửa một đình viện cổ kính. Một gã thanh niên tóc vàng anh tuấn đang đứng trước cửa vừa nhìn thấy hai người đã nở nụ cười: “Ô Mạn, a, không ngờ còn có Thiết Cách Ôn tiên sinh, được hai vị đến thăm quả thật vinh hạnh. Mời vào! Mời vào!”
Ô Mạn lập tức bước lên, thấp giọng hỏi: “Lạp Mỗ Lâm, Mã Cách Nỗ Tư tiên sinh có ở đây không?”
“Đúng là có”. Gã thanh niên tóc vàng ngẩn ra, “Các vị là đến tìm ông ta sao?”
“Đúng!” Ô Mạn gật nhẹ đầu.
Lúc này một thanh âm bình thản từ bên trong truyền ra: “Ô Mạn, Thiết Cách Ôn, hai người tới tìm ta hả? Vào đây đi, cũng tốt, lâu rồi không được gặp các ngươi”.
Hai người Ô Mạn không hề chần chừ, cùng với thanh niên tóc vàng tiến vào trong.
Bên trong đình viện, một gã nam tử mặt trắng trẻo không râu đang ngồi trên chiếc ghế đá màu đen, bàn tay lơ đãng lật giở một cuốn sách mỏng. Hắn có mái tóc màu bạc dài đến thắt lưng tuỳ ý buông xoã, da tay trong suốt như có thể nhìn xuyên được, hai hàng lông mày màu bạc kéo dài sát đến tai.
“Mã Cách Nỗ Tư tiên sinh”. Ô Mạn, Thiết Cách Ôn cúi thấp người.
Mã Cách Nỗ Tư đặt quyển sách trong tay xuống mặt bàn, liếc nhẹ hai người, cười nói: “Ngồi đi”.
Ô Mạn, Thiết Cách Ôn ngồi xuống, không khỏi liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều cảm thấy có áp lực. Trước mắt bọn họ chính là cường giả tối đỉnh phong của Thiên giới, được người bên ngoài nghi là Đại viên mãn thượng vị thần, nhưng bọn Ô Mạn lại rất rõ ràng, Mã Cách Nỗ Tư đích xác đã đạt đến Đại viên mãn, là Vận mệnh quy tắc Đại viên mãn cường giả. Hắn tại phương diện nghiên cứu linh hồn có thể coi là cao nhất trong số thượng vị thần.
“Xem bộ dạng hai người các ngươi có vẻ có chuyện khó mở miệng rồi”. Mã Cách Nỗ tư cười nhẹ.
Thiết Cách Ôn hít sâu một hơi nói: “Mã Cách Nỗ Tư tiên sinh, ta trước tiên nói lại câu chuyện cho người nghe một chút. Không lâu trước đây, Lôi Tư Tinh cầm đầu một tiểu đội đã giết gần hết tiểu đội của Mông Đặc La tại chiến trường vị diện, có bốn người bị chết, chỉ còn một mình Ô Mạn may mắn chạy thoát”.
“Lợi hại vậy sao?” Mã Cách Nỗ tư hơi kinh ngạc nhìn về phía Ô Mạn.
Ô Mạn xấu hổ nói: “Trong đội của bọn họ có một Phệ Thần thử”.
Gã thanh niên tóc vàng đứng cạnh nghe chợt cười: “Đã nghe đồn có một Phệ Thần thử ở chiến trường, hoá ra là trong đội ngũ của Lôi Tư Tinh. Đội ngũ của Mông Đặc La chết bốn người, chỉ có Ô Mạn chạy thoát, nghĩa là Mông Đặc la đã chết?”
“Đúng”. Ô Mạn gật đầu.
“Là Hán Kim tộc trưởng bảo các ngươi tới mời ta sao?” Mã Cách Nỗ Tư cười nhẹ.
Ô Mạn bất đắc dĩ nói: “Tiên sinh đã đoán được như vậy, ta cũng xin nói thẳng. Đúng là tộc trưởng bảo chúng ta đến mời người giúp sức. Dù sao người mà gia tộc có thể mời tại chiến trường vị diện cũng không tính là nhiều, có thể đối phó với bọn Lôi tư Tinh thì càng ít”.
“Tên Hán Kim này đầu óc có vẫn đề rồi sao? Muốn đi đối phó với Lôi Tư Tinh?” Mã Cách Nỗ Tư cau mày.
Người dám nói Hán Kim đầu óc có vấn đề không nhiều lắm mà Mã Cách Nỗ Tư là một trong số đó. Hắn và Hán Kim có quan hệ tương đối sâu sắc, năm đó khi hai người thực lực còn yếu đã từng cùng nhau xông xáo tại Quang Minh thần giới. Muốn mời được Đại viên mãn cường giả, dùng danh nghĩa chủ thần căn bản vô dụng, chỉ có thể dựa vào nhân tình, vào quan hệ bằng hữu.
“Không, không phải”. Ô Mạn vội nói, “Điểm ấy xin tiên sinh yên tâm, ý của tộc trưởng không phải muốn đối phó với Lôi Tư Tinh mà là ba người đi cùng hắn”.
“Phệ Thần thử đó không giết được”. Mã Cách Nỗ Tư lắc đầu.
“Sao? Mã Cách Nỗ Tư tiên sinh lo lắng về Bối Lỗ Đặc?” Ô Mạn nghi hoặc.
Lạp Mỗ Sâm bên cạnh bật cười: “Mã Cách Nỗ Tư tiên sinh đương nhiên không sợ, nhưng chẳng lẽ các ngươi không biết Bái Ách tiên sinh đã đích thân ra tay cũng không giết được Phệ Thần thử kia? Bái Ách tiên sinh từng ở chỗ ta chơi mấy tháng có nói qua việc này”.
“Bái Ách?” Ô Mạn, Thiết Cách Ôn nhìn nhau.
“Tên Phệ Thần thử ấy phòng ngự vật chất quá mạnh, còn có Linh hồn phòng ngự chủ thần khí, nên trừ phi tống hắn vào không gian loạn lưu, nếu không không có khả năng giết được hắn”. Mã Cách Nỗ Tư lắc đầu nói, “Cho dù trong không gian loạn lưu thì với phòng ngự của hắn cũng không thể mất mạng được, nhiều nhất là bị lạc thôi. Nếu Bối Lỗ Đặc chủ động mở miệng xin chủ thần ra mặt tìm kiếm rất có thể sẽ cứu thoát được hắn”.
Ô Mạn, Thiết Cách Ôn lúc này mới biết Phệ Thần thử khó xơi tới mức nào.
“Nếu các người có động thủ cũng chỉ giết được gã thanh niên Thanh Long nhất tộc cùng kẻ còn lại kia”. Mã Cách Nỗ Tư cười nhẹ nói.
“Nếu tiên sinh chịu ra mặt thì chuyện đó sẽ không có vấn đề gì”. Ô Mạn liền nói, Thiết Cách Ôn cũng nhìn Mã Cách Nỗ Tư với ánh mắt mong chờ.
Mã cách Nỗ Tư bật cười nhìn Ô Mạn: “Tên tiểu tử Hán Kim đã nói gì với các ngươi?”
“Ông ta nói nếu tiên sinh chịu giúp một lần ông ấy sẽ biếu tiên sinh một viên Dị vân thạch”. Ô Mạn nói nhưng trong lòng đầy thắc mắc, đối với câu nói lúc trước của tộc trưởng hắn rất khó hiểu. Dị vân thạch tại Quang Minh thần giới mặc dù tương đối hiếm thấy nhưng cũng không thể tính là có giá trị lớn, thậm chí còn chưa bằng một kiện Thượng vị thần khí. Một viên Dị vân thạch như vậy mà có thể mời Mã Cách Nỗ Tư tiên sinh ra tay, sao có chuyện tiện nghi như vậy được?
Đương nhiên Ô mạn không thể hiểu được, nhưng tộc trưởng lại chỉ bảo Ô Mạn nói thế.
“Tiểu tử Hán Kim này vẫn giảo hoạt như trước” Mã Cách Nỗ Tư cười cười đứng lên, “Ta sẽ theo các ngươi đi một chuyến vậy”.
Hai người Ô Mạn không khỏi kinh ngạc, không nghĩ mới nói như vậy đã mời được hắn ra tay.
“Tuy nhiên ta chỉ phụ trách ngăn cản Lôi Tư Tinh, còn việc giết chóc giao cho các ngươi, về phần tên Phệ Thần thử các ngươi không cần để ý đến”. Mã Cách Nỗ Tư nói, lần này tộc trưởng Áo Cổ Tư Tháp gia tộc mời Thiết Cách Ôn, cũng là siêu cấp cường giả không sợ chiêu Phệ Thần.
Ba người này ra tay, việc đối phó với bọn Lôi Tư Tinh rất dễ dàng, trên thực tế chỉ cần một mình Mã Cách Nỗ Tư đã đủ rồi.
“Lạp Mỗ Sâm, ta đi trước đây”. Mã Cách Nỗ Tư cười nói.
“Ta sẽ đợi tiên sinh thắng lợi trở về”. Gã thanh niên tóc vàng cũng cười.
Lúc này Mã Cách Nỗ Tư cùng hai người Ô Mạn rời khỏi quân doanh, nhìn bóng lưng ba người, Lạp Mỗ Sâm lắc đầu thở dài: “Không ngờ được Áo Cổ Tư Tháp tộc trưởng có khả năng mời Mã Cách Nỗ Tư tiên sinh ra mặt, xem ra trận chiến lần này một chút lo lắng cũng không có”.