[Dịch] Bàn Long
Chương 29 : Tử Tinh sơn mạch
Chương 29 : Tử Tinh sơn mạch
Trong vùng núi non hoang vu này có rất ít người qua lại.
Có lẽ loại người quen thuộc nhất ở đây chính là các cường đạo đoàn chiếm cứ, thường nhân tuyệt đối không dám dừng chân trú ngụ ở giữa hoang vu như thế này. Trước các sườn núi là những bãi cỏ dại ngút ngàn, sau những bãi cỏ dại này chính là vách đá dựng đứng.
Song, điều quỷ dị là…
Giữa đám cỏ dại có một lối đi bỗng bị vẹt ra hai bên, một đầu người chợt nổi lên trên đám cỏ dại, là một thanh niên, ánh mắt vẫn còn nguyên vẻ thuần khiết ngây thơ.
Ngửa đầu lên nhìn bầu trời một chút, giờ này cũng đã khuya lắm rồi, trên bầu trời mây đen bao phủ. Mặt đất cơ hồ hoàn toàn chìm trong đêm tối, cho dù là cường giả Thần cấp cũng chỉ có thể quan sát trong phạm vi vài trăm thước mà thôi. Người thanh niên này hơi gật đầu:
"Quả là như vậy, cũng nên lên được thôi."
Vèo…
Thanh niên này hóa thành một cơn gió nhẹ phiêu dật nhằm hướng đông bay đi. Cứ thế vô thanh vô tức mà phi hành, trong chốc lát đã đi được hơn ngàn dặm.
"Hả?
Cơn gió nọ chợt dừng lại, thanh niên nọ phục hồi nguyên dạng, yên lặng ẩn thân trên mặt đất, lẳng lặng nhìn về phía xa. Vừa rồi hắn cảm thấy từ phía đó có chút động tĩnh, đợi một lát hắn mới thấy rõ, đó là một Thú nhân đang cấp tốc chạy đi.
"Hóa ra chỉ là Thánh vực."
Thanh niên này thở ra một hơi.
Hắn lại một lần nữa hóa thành cơn gió, nhẹ nhàng bay đi… Lợi dụng bóng đêm, thanh niên nọ khi thì cực tốc phi hành, khi thì dừng lại nghe ngóng, cứ cẩn thận như vậy đi tới. Đột nhiên hắn phát hiện một đạo kim chúc sinh mệnh đang phi hành cực nhanh ngay phía trên đầu, trên khuôn mặt hắn lập tức hiện ra nét vui mừng thấy rõ.
Véo…
Thanh niên nọ trong nháy mắt tốc độ bạo phát phóng lên cao, nhanh chóng đuổi theo kim chúc sinh mệnh nọ. Nếu là trong khoảng cách ngắn thì tốc độ của cường giả thần cấp hoàn toàn vượt trội so với kim chúc sinh mệnh. Khi thanh niên này tới gần kim chúc sinh mệnh lập tức phát ra một cỗ thần thức mang theo đặc trưng của Trung vị thần.
"Các vị, ta chỉ là một Trung vị thần, mong các vị có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường!"
Thanh niên này lập tức sử dụng thần thức truyền âm.
Nhưng cỗ kim chúc sinh mệnh này không chút phản ứng.
"Các vị đại nhân, xin giúp đỡ."
Thanh niên này lại tiếp tục dùng thần thức truyền âm.
"Cút, còn lằng nhằng nữa ta giết ngươi."
Một đạo thần thức truyền ra, thanh niên nọ lập tức chậm lại.
Lắc đầu thở dài, thanh niên này lập tức hóa thành một cơn gió tiếp tục đi tới. Trong đêm tối hắn đã gặp được ba cỗ kim chúc sinh mệnh, nhưng cả ba cỗ kim chúc sinh mệnh này đều chứa nhiều người, dứt khoát cự tuyệt hắn.
Đã bị cự tuyệt, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình mà đi, cho tới lúc trời sáng thì hắn cũng đã đi được hơn hai mươi ngàn dặm đường. Khi trời vừa sáng tỏ hắn lại lập tức dừng chân ẩn náu.
Nơi hắn dừng chân vẫn là một bụi cỏ dại rậm rạp trên bình nguyên.
Phụp…
Thanh niên này xuất ra Thần lực trong cơ thể nhẹ nhàng tạo thành một huyệt động. Miệng huyệt động này bị bụi cỏ dại che kín, cực kì bí mật.
Phù…
Trong huyệt động. thanh niên này ngồi xuống, đôi mày hơi nhíu lại:
“Nếu cứ đi với tốc độ này, chỉ sợ phải hơn mười năm mới có thể đến được Tử tinh sơn mạch. Thật không ngời Chiêm Kim ta cũng có ngày lưu lạc tới tận địa ngục này… Thật là không thể nào nói trước được.”
Nghĩ tới mấy ngày lưu lạc vừa rồi lang thang trong địa ngục mênh mông, trong lòng Chiêm Kim nổi lên một cơn chua xót. Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, Chiêm Kim lại lập tức bình ổn tâm tình trở lại.
“Bất luận thế nào, mục tiêu hàng đầu của ta bây giờ là phải tới được Tử tinh sơn mạch. Chỉ có tới được Tử tinh sơn mạch Chiêm Kim ta mới có cơ hội!”
Chiêm Kim hai mắt sáng quắc, dù cho phải chịu đựng bao nhiêu khổ ải hắn cũng quyết không chùn bước.
Gian khổ mài dũa. Tự tin!
Đây cũng là nguyên nhân chính khiến cho Chiêm Kim có thể còn sống đến bây giờ, thậm chí là đã thành Thần!
“May mắn là trong địa ngục, thần thức không thể phát tán rộng rãi được, nếu là ở trên vật chất vị diện thần thức có thể truyền ra hàng trăm dặm, đám cường đạo có thể dễ dàng tìm được mục tiêu rồi.”
Chiêm Kim mỉm cười,
“Ai… Bất quá, bầu trời đêm hoàn toàn không có một chút ánh sáng, một tháng cũng chỉ có hai lần mà thôi.”
Chiêm Kim rất rõ ràng, nếu phi hành ban ngày chắc chắn hắn sẽ bị phát hiện. Khi đó, với thực lực Trung vị thần của hắn, tuyệt đối không có cơ hội chạy thoát.
Hắn chỉ có thể từ từ phi hành trong đêm đen mù mịt mà thôi, thế nhưng, tình huống này một tháng cũng chỉ xuất hiện có hai lần mà thôi, xác suất thật quá thấp. Hơn nữa thời gian mà đêm đen hoàn toàn bao phủ cũng chỉ chiếm ba phần mà thôi. Hắn chỉ có thể tận dụng quãng thời gian ngắn ngủi đó mà đi.
“Chỉ có thể từ từ cẩn thận mà đi, hoặc là gặp được người tốt, chịu cho ta đi nhờ một đoạn đường.”
Chiêm Kim rất rõ ràng.
Bình thường, nếu đã ngồi vào trong Kim chúc sinh mệnh rất ít khi để ý tới những người đi đường khác. Cho dù gặp phải cường đạo hay kiếp phỉ cũng rất ít khi bị truy đuổi rốt ráo. Dù sao việc đó cũng rất hao phí thời gian tinh lực, hơn nữa tỉ lệ thành công là rất thấp. Ngay cả khi cường đạo kiếp phỉ bất chấp ra tay, Chiêm Kim cũng hi vọng họ ngoài việc hỗ trợ mình một đoạn đường còn có thể giúp mình một tay.
“Chỉ có thể từ từ chờ thôi.”
Chiêm Kim lập tức động tay chân, lấy bùn đất trét kín miệng động lại, chỉ trừ một lỗ rất nhỏ, vừa đủ cho một tia mặt trời chiếu vào trong.
Loại bình nguyên mênh mông như thế này, phần lớn việc sinh sống đều bởi thánh vực. Mặt khác, cho dù là cường đạo kiếp phỉ cũng không có khả năng rà soát hết từng tấc đất!
Chờ đợi…
Trải qua hai mươi bảy ngày chờ đợi, cuối cùng cũng có một đêm đen tối mịt mù.
Chiêm Kim nhẹ nhàng vén lớp cỏ dại, đưa mắt quan sát xung quanh một chút. Hắn xác định không có ai lập tức từ trong huyệt động nhảy lên, hóa thành một cơn gió nhẹ lặng yên bay về phương Đông. Vừa phi hành được chừng một khắc thì hắn lại phát hiện một cỗ Kim chúc sinh mệnh.
Hắn lại cực tốc đuổi theo, truyền âm thỉnh cầu hỗ trợ, thế nhưng, cũng giống như lần trước, hắn lại bị cự tuyệt.
Chiêm Kim cũng không chút nản chí, thậm chí vẻ mặt cũng không hề thay đổi. Đối với hắn, mỗi lần có cơ hội đều phải quý trọng, cho dù thất bại cũng không mất mát gì, nếu không thử thì đương nhiên nắm chắc thất bại trong tay. Hắn lại lặng yên đi tới.
Lại một canh giờ nữa trôi qua, trên bầu trời lại có một kim chúc sinh mệnh nữa đang nhằm phương đông bay qua.
Chiêm Kim lập tức ngửa đầu, tốc độ đề thăng lên đỉnh điểm đuổi theo. Trên bầu trời phía trước là một cỗ Kim chúc sinh mệnh khá nhỏ, hiển nhiên là bên trong cũng chỉ có rất ít người. Theo như thường thấy thì quan hệ của họ khá là thân cận, bình thường sẽ không có một người lạ gia nhập vào trong nhóm. Nhưng nếu chưa thử thì Chiêm Kim sẽ tuyệt đối không từ bỏ.
Thần thức lập tức phát ra, hắn phát hiện bên trong chỉ có hai Trung vị thần: "Các vị đại nhân, ta chỉ là một Trung vị thần, xin các vị cho ta đi nhờ một đoạn.
Nếu có người lên tiếng cự tuyệt, Chiêm Kim cũng sẽ không vì thế mà nản ý, tâm cảnh cũng không một chút ảnh hưởng.
Nhưng,,,
Cỗ kim chúc sinh mệnh đột ngột dừng lại.
Chiêm Kim cũng lập tức dừng lại, hắn thắc thỏm nhìn chằm chằm vào cỗ Kim chúc sinh mệnh đó, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ, không biết có phải những người đó xuống để giết hắn hay không? Nhưng Chiêm Kim vẫn cố an ủi chính mình: “Sẽ không như thế đâu. Kim chúc tính mạng chỉ bài xích đối với cường đạo kiếp phỉ mà thôi, đối với những người không có uy hiếp thì sẽ không tùy tiện mà động thủ.”
"Lão đại, người này cũng rất lễ phép, cầu xin chúng ta cho đi nhờ một đoạn đường.
Một thanh âm vang lên, đồng thời thông đạo tiến vào trong kim chúc mở ra.
"Cho hắn vào đi."
Một âm thanh ôn hòa vang lên, âm thanh nhẹ nhàng này lập tức khiến cho tâm cảnh của Chiêm Kim đang bình tĩnh chợt dậy sóng, trong đôi mắt hắn hiện rõ vẻ kinh hãi. Chiêm Kim dám chắc, thanh âm này cả đời hắn không dám quên.
"Lão đại ta cho phép rồi, ngươi vào mau đi."
Một người đội cái mũ cỏ xuất hiện tại cửa thông đạo.
"Cám ơn đại nhân."
Chiêm Kim lập tức bay tới, tiến vào trong Kim chúc sinh mệnh.
Bên trong kim chúc sinh mệnh này bố trí rất đơn giản nhưng ấm áp, giữa đại sảnh có mấy người đang ngồi nhâm nhi rượu ngon. Hơn nữa, từ đây có thể thoải mái xem xét tình cảnh xung quanh. Chiêm Kim trong lòng nghĩ thầm: “Đây mới chính là thượng tầng sinh hoạt ở trong địa ngục!”
Đồng thời, Chiêm Kim cũng nhận ra, chủ nhân là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Nam tử tóc dài, mặc trường bào màu lam, đôi mắt ẩn lấp lánh ý cười, có vẻ tương đối dễ thân cận. Nhưng nữ tử xinh đẹp bên cạnh lại khiến Chiêm Kim hoảng sợ "hắn không hề cảm ứng được khí tức của đối phương.
“Nàng ta là Thượng vị thần Ác ma?”
Chiêm Kim lập tức chú ý tới huân chương ác ma trên ngực, đồng thời hắn cũng chú ý tới huân chương ác ma của hai người còn lại. Hắn hiểu ra tại sao tiểu kim chúc sinh mệnh này du hành trong địa ngục mà không sợ nguy hiểm.
Bởi vì có Thượng vị thần Ác ma bên trong.
Lâm Lôi đưa mắt quan sát người vừa đến, cảm thấy thanh niên này rất thân thiết.
"Được rồi, ngươi tới kia ngồi đi.
Bối Bối tùy ý nói.
Địch Lỵ Á dò hỏi: "Ngươi tại sao lại chặn đường chúng ta xin đi nhờ?
Chẳng những Lâm Lôi mà cả Địch Lỵ Á và Bối Bối đều cảm thấy tò mò.
Chiêm Kim liền trả lời: "Ba vị đại nhân, ta tên là Chiêm Kim. Còn về phần tại sao xin đi nhờ, phải nói từ lúc ta tiến nhập địa ngục. Lúc ta vừa tiến xuống địa ngục thì lập tức gia nhập vào một bộ lạc phổ thông. Nói vậy các vị cũng biết, bộ lạc phổ thông tích lũy của cải rất chậm, ngàn năm sợ rằng cũng chỉ có hơn mười mặc thạch mà thôi.
"Hơn mười mặc thạch?"
Lâm Lôi hơi nhíu mày.
Mình lúc trước ở trong bộ lạc Hắc Long, một ngàn năm cũng được hơn ngàn mặc thạch. Bất quá Lâm Lôi cũng lập tức hiểu ra, nguyên nhân chính là Hắc Long Gia Lặc Đức, nếu không thì cũng sẽ không liên thủ công kích với các bộ lạc khác. Những bộ lạc bình thường cũng chỉ có thể luyện hóa thần khí, hoặc là đến các thần tinh kiếm tiền. Như vậy ngàn năm cũng chỉ kiếm được hơn mười mặc thạch không sai.
"Hơn nữa, trong địa ngục chiến tranh khắp nơi, một bộ lạc bình thường tồn tại nghìn năm là đã rất lâu. Còn tồn tại thêm nữa thì rất dễ bị tiêu diệt" Chiêm Kim cười khổ nói, "Nếu là dân cư bình thường, sau khi chiến bại hoàn toàn có thể gia nhập bộ lạc khác. Nhưng ta là Trung vị thần, bị ép buộc phải trở thành chiến sĩ của bộ lạc, mà mỗi lần có chiến tranh, tử vong nhiều nhất chính là chiến sĩ."
Lâm Lôi hơi gật đầu.
Chính mình lúc trước cũng từng tham gia trong bộ lạc Hắc Long, hiển nhiên là khi đó tuyển chiến sĩ hoàn toàn tự nguyện, vì thế hắn cũng không quá quan tâm. Nhưng rất nhiều bộ lạc nhỏ yếu, Trung vị thần đều bắt buộc phải trở thành chiến sĩ.
"Hơn một vạn năm qua, ta đã từng gia nhập vào hai bộ lạc..." Chiêm Kim lắc đầu nói tiếp. "Ta phát hiện nếu cứ như vậy thì không ổn. Lần chiến tranh đầu tiên ta không chết, nhưng ai biết lần sau có còn may mắn như thế nữa không? Vì thế, ta bỏ thời gian lập kế hoạch chu đáo, lặng lẽ rời khỏi bộ lạc, tìm đường tới Tử tinh sơn mạch. Nhưng mà bộ lạc ta trú ngụ lại cách xa tử tinh sơn mạch mấy ngàn vạn dặm, trên đường lại rất nhiều cường đạo kiếp phỉ. Thế nên, ta chỉ có thể thừa lúc đêm đen tối mịt hoàn toàn mới cẩn thận từ từ phi hành."
Lâm Lôi nghe xong liền hiểu ra. Đồng thời hắn cũng có thể tưởng tượng ra những đắng cay gian khổ mà Chiêm Kim phải hứng chịu.
"Ngươi tới Tử tinh sơn mạch làm gì?
Bối Bối dò hỏi.
Chiêm Kim liền nói:"Ta từng nghe nói qua về Tử tinh sơn mạch, cũng biết bên trong đó có Tử tinh, ta muốn đến đó tìm kiếm Tử tinh. Tử tinh là một loại đá quý, một viên bán ra cũng có giá sáu bảy ngàn mặc thạch. So với việc ở lại bộ lạc thì tốt hơn rất nhiều."
Lâm Lôi nhất thời mỉm cười: "Ngươi nghe nói? Vậy ngươi có biết điều kiện để khai thác trên Tử Tinh sơn mạch không?"
Lâm Lôi từng đọc qua một số tin tức đại khái về địa ngục, đối với Tử Tinh sơn mạch nổi tiếng trong địa ngục tự nhiên rất rõ ràng. Mấy người bọn Lâm Lôi còn định trên đường đi dừng lại vui chơi trên Tử Tinh sơn mạch mấy ngày.
Tử Tinh sơn mạch, phương viên hơn mười ngàn dặm, là nơi duy nhất trong Tử Kinh đại lục có chứa Tử tinh.
"Điều kiện?"
Chiêm Kim lắc đầu, trong bộ lạc cũ không ai nhắc tới chuyện này.
"Loại bảo địa như vậy, người bình thường sao có thể tự do khai thác? Nơi này chính là bị một số gia tộc liên thủ khống chế."
Sắc mặt Chiêm Kim lập tức trở nên khó coi, nhưng hắn cũng vội vàng nói:"Không có khả năng, địa phương trân quý như Tử Tinh sơn mạch, phạm vị lại lớn như vậy, mấy gia tộc làm sao có thể khống chế hết được?"
Chỉ một chút trân bảo nhưng cũng khiến không ít kẻ liều mạng âm thầm lén tiến vào.
"Đương nhiên là còn có cách khác, nộp đủ năm ngàn mặc thạch thì có thể tiến vào khai thác."Lâm Lôi cười nói.
Tử tinh khai thác cực khó, có khi cả ngàn năm cũng không tìm được một viên. Đương nhiên là nếu may mắn thì một lần cũng có thể kiếm được vài viên.
"Năm ngàn mặc thạch?" Chiêm Kim mặt mày tái nhợt, hắn tới Địa ngục hơn ngàn năm, toàn bộ tài sản cũng chỉ hơn trăm mặc thạch mà thôi.