[Dịch] Bàn Long
Chương 28 : Bí mật
Chương 28 : Bí mật
Lúc bấy giờ, Cam Mông Diên muốn bắt Áo Lợi Duy Á, nhưng Lâm Lôi không đồng ý, vì thế Lâm Lôi và Cam Mông Diên phải giao đấu với nhau một trận quyết liệt. Lúc đó, Lâm Lôi đã mượn “Không gian đá đen” để cố giết bằng được Cam Mông Diên với thân phận là Thần hệ phong. Nào ngờ Cam Mông Diên còn có một bí mật nữa về thân phận là Thần hệ thuỷ.
Cam Mông Diên cố nhiên là căm thù Lâm Lôi đến tận xương tận tuỷ.
Lâm Lôi cũng không còn nhớ lời gào kêu của Cam Mông Diên trước khi chết: “Ngươi không thể giết ta. Nếu ngươi giết ta, đại nhân thống lĩnh nhất định sẽ giết ngươi”! Lúc bấy giờ Cam Mông Diên đã dùng “Đại nhân thống lĩnh” để uy hiếp Lâm Lôi.
“Hắn ta tìm Đại nhân thống lĩnh? Nên giờ đây hắn đến chỗ này. Có phải Đại nhân thống lĩnh kia không”? Lâm Lôi chau mày.
Toà thành luỹ dưới đáy biển - Hán Đế Tái thành. Toà thành này chính là người có mái tóc trắng từng nói tới: “Mở mật thất là chuyện vô cùng quan trọng, chúng ta cần phải xin ý kiến của Bảo chủ”.
“Bảo chủ”? Lâm Lôi suy nghĩ sâu chuỗi: “Vị Vưu Lại dẫn người đều là những kẻ thực lực Ác ma sáu sao. Thế bản thân Vưu Lại? Còn nữa, thực lực của Bảo chủ toà thành”?
“Cam Mông Diên nói ‘Thống lĩnh’”.
“Bảo chủ”?
Thì ra là vậy! Lâm Lôi đi đến kết luận.
Nghĩ đến điều này, đầu óc Lâm Lôi có cảm giác như tất cả mọi chuyện cũ đều hiển hiện ra trước mắt, bất chợt giật nảy mình. Mặt Lâm Lôi tái nhợt: “Lẽ nào”…
“Ta lại cừu non rơi miệng hố, tìm đến cái chết”? Lâm Lôi đắn đo suy nghĩ.
Xét về số lượng kẻ mạnh của đảo Mịch La, đã vô số kẻ mạnh, nay ở dưới toà thành đáy biển Hán Đế Tái thành lại còn có không biết bao nhiêu cao thủ nữa. Bảo chủ của toà Hán Đế Tái thành nhất định phải là một kẻ mạnh thực lực kinh khủng!
Trong địa ngục, có những địa vị như thế nào, được chia thành những cấp thực lực thế nào, chưa nghe người nào nói tới.
“Ố”? Lạc Mậu vốn đã muốn giao đấu với Lâm Lôi cũng là một kẻ mạnh tuyệt thế, tự dưng phát hiện thấy tâm trạng Lâm Lôi không yên, nhìn Lâm Lôi và bất ngờ thốt lên. Chuyện gì đã khiến cho Lâm Lôi khó sử?
May thay người đi phía trước đã quay về hướng khác nên không biết.
“Hai vị đại nhân, người đến khu vực này sắp đến rồi. Chiến sĩ áo giáp đen mang khiên đỏ cười nói. Lời nói đó của chiến sĩ áo giáp đen làm cho Lôi Lâm bừng tỉnh. Lôi Lâm lấy lại trạng thái tâm lý.
Suy cho cùng sự việc không đến nỗi rối rắm như Lâm Lôi nghĩ. Có phải Bảo chủ là thống lĩnh hay không? Mà đối phương cũng chưa nhìn thấy Lâm Lôi.
“Đi một bước nhìn một bước”. Lâm Lôi tự nhắc nhở mình.
Trong ngôi thành nhỏ thuộc phạm vi toà Hán Đế Tái thành dưới đáy biển nối ngang dọc với nhau, chia ra làm rất nhiều khu vực. Khách tới đều được bố trí ở trong từng khu vực một.
Toà thành nhỏ được xây bằng những khối đá màu vàng gạo, nằm lọt thỏm vào trong toà thành lớn tạo nên một tâm trạng dễ chịu.
“Lạc Mậu đại nhân! Đại nhân ở phòng số 26. Lâm Lôi đại nhân, đại nhân ở phòng số 27”. Chiến sĩ bảo vệ áo giáp đang mang khiên đỏ cung kính nói: “Một lúc nữa là ăn cơm. Còn lúc nào đi vào mật thất, xin hai vị khỏi cần sốt ruột. Đến lúc sẽ có người dẫn đi”.
Lạc Mậu chau mày: “Lẽ nào cứ để cho chúng ta ngồi không chờ đợi”?
Lâm Lôi cũng cảm thấy không thoải mái chút nào.
“Xin hai vị cứ yên tâm. Mọi chuyện đều được bố trí theo lịch, có quy củ. Thường thì cứ nửa ngày là mời được đi tham quan. Chậm thì ba ngày”. Chiến sĩ bảo vệ tươi cười trả lời.
“Ừ”! Lạc Mậu gật đầu.
Nhiều nhất ba ngày, Lạc Mậu không sốt ruột nữa, nhưng Lâm Lôi lại khác.
“Ngươi đi đi”. Lâm Lôi đẩy vai người bảo vệ, lòng hết sức lo âu, bởi vì bản thân Lâm Lôi càng ở lâu trong toà Hán Đế Tái thành thì càng nguy hiểm, vốn Cam Mông Diên cũng ở nơi này.
“Lâm Lôi! Ta về phòng trước đây. Có chuyện gì thì tìm ta”. Lạc Mậu nói, không chờ Lâm Lôi trả lời quay đầu đi về phòng mình.
Lạc Mậu vốn là con người đầy tính kiêu ngạo. Nhưng vì đã nhìn thấy Lâm Lôi ra chiêu, nên Lạc Mậu muốn làm quyen với Lâm Lôi, vì thế lúc nào cũng tỏ vẻ khách khí.
Trong lòng Lâm Lôi đang nghĩ về Cam Mông Diên nên cũng không chú ý nhiều đến lời của Lạc Mậu nói, đoạn cũng đi về phòng của mình.
Lâm Lôi ngồi xếp bằng trên giường đá nhìn qua ô cửa sổ.
“Vốn nghĩ lần này đến để xem hình ảnh nổi của những cuộc giao đấu của các cao thủ, nào ngờ lại chạm trán với Cam Mông Diên”. Lòng Lâm Lôi buồn buồn. Lúc này ở bên ngoài vang tiếng chân bước, rồi tiếng gõ cửa.
“Mời vào”. Lâm Lôi hờ hững.
Cửa mở, rất nhanh, hai thiếu nữ mặc váy dài màu vàng rực rỡ dâng cơm đến cho Lâm Lôi.
“Cứ đặt lên bàn là được rồi..” Lâm Lôi lạnh nhạt.
“Vâng Thưa đại nhân”.
Hai thị nữ vô cùng lễ độ khe khẽ đặt cao lương mỹ vị xuống bàn. Bất ngờ Lâm Lôi ngẩng đầu lên hỏi họ: “Thế những người cùng đi với ta đến, họ, kết quả kiểm tra thế nào”?
Một thị nữ cung kính trả lời: “Vâng, thưa đại nhân! Cuộc kiểm tra đã kết thúc. Trong sáu vị thì có hai vị trở về đảo Mịch La, còn bốn vị đều ở tại đây cách không xa đại nhân ở”.
“Ồ”! Lâm Lôi hiểu.
Trong sáu người thì có hai người giống như Đế Lâm. Họ bị gạt từ ngoài cửa thành không có tư cách vào được mật thất.
“Thôi, các ngươi đi đi”! Lâm Lôi bảo hai thị nữ.
Hai thị nữ lễ phép chào Lâm Lôi rồi bỏ đi, Thức ăn cao lương mỹ vị đầy bàn, nhưng Lâm Lôi không đụng tới. Lúc này Lâm Lôi không còn bụng dạ nào để thưởng thức món ngon.
“Là phúc hay là hoạ? Mà là hoạ thì cũng khó tránh”. Lâm Lôi nhắm nghiền mắt lại ngồi xếp bằng lặng lẽ.
Toà Hán Đế Tái thành. Lúc này Vưu Lại râu tóc bạc trắng đang cùng với một chiến sĩ áo giáp màu đỏ đi kiểm tra dọc đường toà thành.
“Két”! Cửa thành lớn có những hoa văn rực rỡ lộ ra một lối đi.
Vưu Lại tiếp tục đi về phía trước.
Hai lính bảo vệ cửa lớn ngay lập tức đóng lại. Lối hành lang đều được điêu khắc hình ảnh trên những vách tường, là những cuộc giao chiến binh mã, hoặc là hình ảnh những cuộc giao đấu trên không…
Cuối đường cùng của đường hành lang, là một đại điện vô cùng to rộng. Trên bờ vách lớn một phía đại điện, Vưu Lại đến gần ấn vào một công tắc mở lộ ra một đường đi rất rộng tạo hình cầu kỳ màu đỏ máu, toàn bộ lối đi có vẻ ngập tràn không khí chết chóc, khiến cho người ta giật mình.
Vưu Lại hít một hơi sâu. Liền đó mạnh bước đi vào đường thông mật thất rộng rãi.
Lối đi không quá dài. Phía đầu kia của đường thông là một cánh cửa lớn màu máu đỏ có trạm khắc và viền màu đen cao chừng mười mét rộng sáu mét. Toàn bộ cánh cửa toả ra màu hồng nhạt mờ ảo. Vưu Lại cũng không dám đi tới gần.
“Sư phụ”! Vưu Lại nhỏ nhẹ bẩm báo.
“Ừ! Kết quả kiểm tra thế nào”? Một giọng nói trầm trầm vọng ra từ cửa lớn.
Vưu Lại lễ phép đáp: “Thưa sư phụ! Không có gì ngoài dự kiến. Trong sáu người không có ai là đặc biệt. Duy chỉ có hai người sư phụ rất chú ý thì họ là những kẻ mạnh. Đó là Lạc Mậu võ nghệ cao cường, đệ tử đã tận mắt chứng kiến, là Ác ma đẳng cấp bảy sao siêu hạng. Còn với trưởng lão áo bào đỏ Lâm Lôi, người đã từng nhẹ nhàng đánh bại trưỡng lão áo bào đỏ Bạc Tư Lạc thì không cần phải nói nữa”.
“Ừ”! Vẫn giọng thầm trầm đo vang ra.
Vưu Lại đắn đo một lúc, ngập ngừng nói tiếp:”Thưa sư phụ! Lâm Lôi là đệ tử của gia tộc Thần thú”.
“Tứ gia tộc Thần thú”? Giọng nói thâm trầm kèm theo nụ cười: “Khà khà…có lẽ là vạn năm về trước, ta còn e ngại. Còn như hôm nay tứ gia tộc Thần thú, e là không ai dám đến quấy rầy ta nữa! Thôi không để ý làm gì có điều có thể có sức mạnh của một Chủ thầnng. Lâm Lôi là nhân vật quan trọng của tứ gia tộc Thần thú. Nhưng đáng tiếc, bây giờ là bây giờ không như vạn năm về truớc nữa.
Ngừng lại một lúc tiếng thâm trầm dặn dò: “Ngày mai ngươi dẫn Lâm Lôi và Lạc Mậu đến. Đưa Lạc Mậu vào trước sau đó là đưa Lâm Lôi vào”.
“Vâng, Thưa sư phụ”. Vưu Lại cung kính trả lời. Đợi một lúc lâu không thấy sư phụ dặn gì, Vưu Lại lễ phép: “Đệ tử cáo lui”.
“Được rồi, ra đi”.
Vưu Lại lễ phép lui ra, không còn lo lắng gì nữa. Sức mạnh Chủ thần? Có một giọt sức mạnh Chủ thần thì lợi hại lắm sao? Nhưng sư phụ của Vưu Lại là một Chủ thần, hẳn tồn lại ở đỉnh cao! Không nói về sức mạnh Chủ thần nữa.
Ở Tử Kinh Đại lục có thể thông qua Mặc Thạch luyện ra được đại nhân có sức mạnh Chủ thần.
“Sức mạnh Chủ thần, nằm trong tay những người khác nhau thì uy lực cũng khác nhau”. Vưu Lại còn nhớ lời sư phụ có lần nói như vậy.
Lúc này Lâm Lôi vẫn ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Con đường bên ngoài cửa sổ người qua kẻ lại, hầu hết là nữ tỳ và lính tuần. Đương nhiên cũng có khách lại qua.
Lâm Lôi mở mắt ra.
“Cam Mông Diên khách? Vậy thì có lẽ cũng đang ở đây”! Lâm Lôi thầm nghĩ: “Nghe câu chuyện trao đổi giữa Cam Mông Diên với đám binh sĩ, hẳn Cam Mông Diên đang chờ để được gặp đại nhân”.
Thời gian trôi qua bên ngoài tĩnh lặng.
Đáy biển vẫn dội những đợt sóng ngầm. Bên ngoài ngôi nhà không phân biệt được ban ngày hay ban đêm, nhưng lòng Lâm Lôi thì hiểu rõ lúc nào mặt trời lên lúc nào mặt trời lặn. Như bây giờ đã là đêm khuyâ. Bất chợt tiếng bước chân rộ lên ở bên ngoài phố.
Lâm Lôi vẫn mở mắt, quan sát kỹ ở bên ngoài ô cửa sổ.
Một bóng người lướt qua ô cửa.
Mắt Lâm Lôi toé sáng: “Là hắn ta”! Chỉ nhìn một mắt thôi Lâm Lôi cũng phân biệt rõ, người đó chính là Cam Mông Diên. Lâm Lôi chột dạ. Một bóng người xuất hiện ở trong phòng. Đó là Lâm Lôi cùng với một tử thần khôi lỗi.
“Xoạt”! Tử thần khôi lỗi ở ngay ngoài cửa, nhìn về phía đường phố.
Tử thần khôi lỗi không phải sinh mạng, chỉ có Lâm Lôi là có ý thức. Lâm Lôi nhìn thấy Cam Mông Diên ở nơi xa ngoài cửa sổ. Cam Mông Diên cũng rất khó quan sát, rất khó phát giác, nếu như là bản thân Lâm Lôi đang theo dõi Cam Mông Diên thì Cam Mông Diên mới có thể cảm nhận được.
Tử thần khôi lỗi không là sinh mạng. Cũng giống như một vật thể. Vật thể ở đâu, ai mà biết được.
“Không ngờ được rằng Cam Mông Diên té ra ở nơi này”. Lâm Lôi không qua tử thần khôi lỗi để hiểu, biết được Cam Mông Diên đang ở nơi cách nơi Lâm Lôi ở chừng 800m tại một toà nhà cao hai tầng.
Đúng rồi, Cam Mông Diên đến sớm hơn một tháng trước thì nhất định là đang ở trong đó.
Đôi mắt của Lâm Lôi toát lên sát khí.
“Khi Cam Mông Diên còn chưa kịp đi gặp ‘Đại nhân’, thì tốt nhất nên sớm trừ đi cái hoạ này”! Để Cam Mông Diên tất nhiên rất nguy hiểm đối với Lâm Lợi. Nguy hiểm cho cả Áo Lợi Duy Á. Hay là sớm trừ khử đi cả với nhân viên tuần tra toà Hán Đế Tái thành. Đối với khách trọ lính tuần tra không mấy để ý.
Mà cho dù, có canh phòng nghiêm ngặt cũng chẳng làm sao.
“Hu”! Tử thần khôi lỗi đi vào trong không gian giới chỉ. Lâm Lôi thoắt cái đứng dậy, toàn thân hoà vào dưới lòng đất.
Thuật địa hành!
Lâm Lôi không dám phát tán thông tin, chỉ trực tiếp triển khai thuật địa hành, tìm đến dưới ô cửa sổ của toà lầu nhỏ hai tầng. Nhưng vừa đi tới đây, Lâm Lôi đã nghe rõ tiếng chửi rủa của Cam Mông Diên ở trong phòng.
“Hừm! Một lũ vô lại. Biết được lão tử đã bị tiêu diệt mất thân phận Thần hệ phong, thực lực giảm đi rất nhiều, ai ai cũng coi thường. Đã nói mỏi mồm rồi mà đều không được để ý. Hay là, đại nhân không biết là ta đã đến”! Cam Mông Diên tức lộn ruột chửi lồng chửi lộn trong phòng.
Đến nơi đây Cam Mông Diên muốn gặp thống lĩnh, thế nhưng đã bị tổn thất thân phận Thần hệ phong, thực lực giảm sút, bạn bè ai ai cũng coi thường, giơ mặt ra, Cam Mông Diên cảm thấy khó chịu!
“Mẹ nó! Thì ra lại là thằng Lâm Lôi”! Cam Mông Diên mãi mãi ghi nhớ Lâm Lôi bởi vì chính Lâm Lôi đã huỷ hoại phong hệ thần phân thân của mình.
“Đợi Đại nhân thống lĩnh. Biết có một trung vị thần biến dị linh hồn Đại nhân thống lĩnh nhất định sẽ ra ta. Lúc đó Lâm Lôi kia chết là cái chắc”! Cam Mông Diên cắn chặt hai hàm rằng: “Hay qúa! Hãy để cho đại nhân thống lĩnh dùng ‘hồn chủng’ khống chế Lâm Lôi kia, để cho Lâm Lôi bị giam hãm trong cả triệu năm, rồi bị người giết”! Lâm Lôi ở bên ngoài tường nghe thấy lời nguyền rủa của Cam Mông Diên, lòng sửng sốt.
“Hồn chủng khống chế”? Lâm Lôi hiểu rõ, khi còn đang ở đại lục Ngọc Lan người huynh đệ cũ của Lâm Lôi là Gia Lỗ lão đại từng đã bị Hồn chủng khống chế. Người đã bị Hồn chủng khống chế lúc nào cũng trở thành kẻ trung thành phục vụ chủ.
“Hồn chủng khống chế”?
Đầu Lâm Lôi loé sáng, thoắt nghĩ đến một khả năng.
“Đảo Mịch La vì sao lại rộng lớn, để cho những kẻ mạnh trăm thắng tìm đến, nhìn hình ảnh nổi được cất giấu quý giá nhất của các gia tộc”?
“Đảo Mịch La vì sao lại để các trưởng lão áo bào đỏ tụ họp đông đúc”?
“Cam Mông Diên này là kẻ mạnh mà thống lĩnh đại nhân cần tìm. Thống lĩnh đại nhân cần những kẻ mạnh thực lực lớn làm gì? Phải chăng là để bồi dưỡng họ làm thành những kẻ trung thành”.
“Còn nữa! Vì sao nhiều Ác ma bảy sao lại cam tâm để phục vụ gia tộc Ba Cách Tiêu? Những Ác ma bảy sao khác cũng vì sao lại trung thành với gia tộc Ba Cách Tiêu”?
“Còn nữa! Tháp La A, Đế Lâm vì sao khi Tái Khắc La muốn giết Hi Tái lại đứng về phía gia tộc Ba Cách Tiêu? Mà hai bọn họ lại cùng đi với nhau”! Mặt Lâm Lôi bỗng chốc tái nhợt.