[Dịch] Bàn Long
Chương 25 : Trưởng lão áo bào màu đỏ
Chương 25 : Trưởng lão áo bào màu đỏ
Chọn con đường nào? Lâm Lôi khe khẽ chau mày.
Hai con đường chọn lựa này đều không phải là con đường tốt nhất. Con đường thứ nhất không cần phải nói tới nữa. Cái gia tộc Ba Cách Tiêu này có thể gây dựng nên đảo Mịch La, sừng sững giữa địa ngục hàng triệu năm qua, gia tộc cũng vì thế mà ngàn đời bền vững, khỏi nghĩ tới, muốn giết chết Lâm Lôi nào khó gì đâu!
Con đường thứ hai, làm trưởng lão cho gia tộc họ cả vạn năm?
Với những kẻ mạnh mà nói, vạn năm thì có đáng vào đâu, nhưng với Lâm Lôi thì quả là quá lâu. Bản thân Lâm Lôi từ khi sinh ra đến nay cũng nào đã đến ngàn năm tuổi!
“Lâm Lôi! Còn chưa nghĩ ra ư”? Bào Khắc Uy có vẻ tức tối. Bào Khắc Uy nghĩ, giải pháp thứ hai cho Lâm Lôi là thích hopự nhất, chỉ ngắn ngủi có mỗi một vạn năm, với kẻ mạnh thì chỉ là một dịp tu luyện thời gian.
“Vạn năm. Lâu quá. Ta còn phải đi đến Huyết Phong đại lục giúp đỡ một việc nữa”. Lâm Lôi truyền Thần thức đáp.
Bào Khắc Uy lúc này có vẻ tươi tỉnh, cười.
Vạn năm, trăm năm, với Bào Khắc Uy kẻ mạnh thì có đáng gì đâu, không phân biệt lâu mau. Nhưng nếu quả thật Bào Khắc Uy muốn trừng phạt Lâm Lôi thì không thể chỉ nói vạn năm mà nói cả hàng tỉ năm thôi cũng đáng rồi, gì chỉ đưa ra có mỗi hạn mức ít ỏi!
Vạn năm. Trăm năm. Nào có nhiều.
“Như thế nhé. Ngươi Lâm Lôi đồng ý làm trưởng lão cho gia tộc ta. Thôi, ta, tộc trưởng gia tộc Ba Cách Tiêu cũng khỏi gì phải so đo nữa. Như thế, cũng đủ để ngươi tỏ lòng thành ý xin lỗi rồi. Thì một trăm năm”. Bào Khắc Uy nói.
Bào Khắc Uy thực ra cũng không muốn lãng phí sức lực Chủ thần, cũng không muốn tiêu hao sinh lực các cao thủ vốn có, đã không cần đánh nhau thì cố khỏi đánh nhau, chỉ cần đối phương giữ thể diện cho gia tộc mình là đủ lắm rồi.
Đương nhiên, đây cũng chính là nguyên nhân bởi Lâm Lôi thể hiện ra thực lực quá mạnh mẽ nữa.
Nếu như đổi là người khác, chỉ là Ác ma bảy sao thôi mà lại không có sức mạnh Chủ thần, liệu Bào Khắc Uy có đưa ra giải pháp thoả hiệp đó không?
“Chẳng còn cách nào. Thôi đành như thế đi”. Lâm Lôi hiểu như vậy.
Bản thân Lâm Lôi tuy có hai giọt sức mạnh Chủ thần, nhưng gia tộc Ba Cách Tiêu cũng có sức mạnh Chủ thần kém cạnh gì đâu. Nếu chấp nhận mất mặt để đấu chọi với nhau một trận sinh tử, làm mất hết hai giọt sức mạnh Chủ thần là chuyện nhỏ, nhưng liệu có đem Địch Lợi Á, Bối Bối và mọi người về nổi không mới là chuyện lớn.
Hiện giờ, hai bên đều nhún nhường nhau.
Thì đợi một trăm năm để tiết kiệm được hai giọt Chủ thần, âu cũng chính là để giữ gìn Địch Lợi Á vẹn nguyên, vẹn nguyên cho những người khác nữa.
“Ta nhận lời”. Lâm Lôi gật đầu.
Bào Khắc Uy bất chợt cười to lên rồi.
“Lâm Lôi, thế thì đi theo ta”. Bào Khắc Uy truyền tin Thần thức.
Lâm Lôi gật đầu, đồng thời truyền tin cho Địch Lợi Á, Bối Bối và đồng bọn biết: “Bối Bối, Địch Lợi Á… mọi người đến với ta”. Tuy Bối Bối, Địch Lợi Á và mọi người đầy lòng nghi ngờ nhưng vẫn bay tới.
“Về đi”! Bào Khắc Uy quát to.
Lúc này, Bào Khắc Uy, ba vị trưởng lão áo bào đỏ, Tái Khắc La và bọn Lâm Lôi bay về phía đảo. Một trăm bảo vệ áo giáp đen cùng bay theo. Hàng vạn chiến sĩ bảo vệ đảo cảm thấy khó hiểu.
Không đơn giản chỉ có bọn họ mà thôi, hàng bao nhiêu người khác dưới đảo nhìn lên cũng đầy sự nghi ngờ. Vị đại nhân kia làm sao lại đi cùng với tộc trưởng gia tộc Ba Cách Tiêu?
“Rốt cuộc là chuyện thế nào”?
“Vừa rồi còn tung chưởng với nhau, thế mà tại làm sao cái vị kẻ mạnh Long tộc kia lại đi theo người đảo Lịch La tới đảo”?
“Hay là họ đã sợ người ở đảo? Bao năm nay, nào có ai dám làm gì đảo Mịch La này đâu”?
“Ta xem chừng, e cái vị đại nhân ấy là bạn bè của người trên đảo này”!
Bất kể người nào có mặt trên đảo giờ này đều đưa ra những câu hỏi rồi tự trả lời lấy. Họ bàn tán về cuộc chiến, về nhân vật mới, và đưa ra lắm những điều thắc mắc. Mọi người đều hiểu theo cách của mình…
Vị Long tộc kia mạnh lắm.
Một chân đá bay kẻ mạnh áo bào đỏ, tóm gọn vô số chiến sĩ bảo vệ đảo vào tay…
“Kẻ mạnh nhiều như mây mưa. Có lã nhận lời mời của gia tộc Ba Cách Tiêu. Ta nên nhận lời. Chờ xem xem thế nào… Gia tộc Ba Cách Tiêu này có bao nhiêu kẻ mạnh”? Lạc Mậu Ba Nhĩ Nhược Sâm ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi và mấy người mất hút giữa trời cao.
Liền theo đó Lạc Mậu Ba Nhĩ Nhược Sâm hoà vào đám người đông đúc. Đông đảo người trên đảo vẫn luôn mồm bình luận.
Phong phong thuật tương tự nòng nọc đứt đuôi!
Đám người bay về đảo tây, nơi gia tộc Ba Cách Tiêu cư ngụ. Áo Bố Lai Ân, Địch Lợi Á, Hi Tái đang truyền Thần thức hỏi Lâm Lôi. Họ nay đầy một bụng nghi ngờ.
“Lâm Lôi! Huynh đã nhận lời gì với gia tộc Ba Cách Tiêu rồi”? Hi Tái người hỏi đầu tiên. Lòng Hi Tái vô cùng bối rối xấu hổ. Mọi chuyện đều vì Hi Tái cả mà nên.
“Lão đại! Cái gia tộc Ba Cách Tiêu này cho chúng ta làm gì hả”? Bối Bối thắc mắc.
“Lâm Lôi! Huynh là vị Thượng vị thần hay là Trung vị thần”? Áo Bố Lai Ân không nén được lòng mình.
Mấy người liên tiếp đưa ra những câu hỏi khiến cho Lâm Lôi không biết nên trả lưòi thế nào, trả lời ai trước?
“Thực lực của ta, một lúc nói không cùng được. đợi sau sẽ tường tận nhé. Chúng ta cũng cần nhân nhượng một bước”. Lâm Lôi đáp.
Địch Lợi Á mới là người yên tâm. Địch Lợi Á không sốt ruột khi đi đến U Lam phủ, nàng chỉ mong Lâm Lôi chớ có mạo hiểm. Cuộc đấu ác liệt vừa rồi khiến cho Địch Lợi Á vô cùng lo lắng.
May thay, nguy nan đã qua rồi.
Gia tộc Ba Cách Tiêu chiếm cứ đất đai vô cùng rộng, các phủ đệ xây cất muôn nơi.
“Lâm Lôi à! Kể từ hôm nay, các người ở lại phủ này nhé”! Bào Khắc Uy tươi cười dặn dò: “Chúng ta cam kết, chỉ có một trăm năm thôi. Ngắn ngủi một trăm năm, nhưng cũng làm một khế ước”.
Bào Khắc Uy lật bàn tay, trong tay xuất hiện một lệnh bài màu xanh và bộ áo bào màu đỏ.
“Đây là y phục bắt buộc của bậc trưởng lão. Bộ y phục cũng có sự phân biệt đẳng cấp thần khí. Cái lệnh bài này là ‘lệnh bài màu xanh Mịch La’. Trên đảo Mịch La này, cần gì đi tìm ta”.
Lâm Lôi chẳng cần hỏi thêm.
Chỉ thấy Bào Khắc Uy dẫn theo Tái Khắc La, ba trưởng lão áo bào màu đỏ bay đi.
“Két”… Cửa đóng chặt.
Trong đại sảnh chỉ thấy Bào Khắc Uy và Tái Khắc La hai người nữa mà thôi.
“Cha! để cho Lâm Lôi yên vui nghỉ ngơi một trăm năm ư? Như thế thì quá là nhẹ nhàng phải không? Nó đã giết chết biết bao nhiêu người của chúng ta mà”? Tái Khắc La không nén nổi giận, hỏi to.
“Hừm”!
Một tiếng rít ‘hừm’ ngỡ như một cú gõ búa vào tim Tái Khắc La, ngay lập tức Tái Khắc La câm miệng.
Bào Khắc Uy ngoái đầu lại gườm gườm con trai: “Chuyện này, suy cho tận cùng cũng tại bởi con ** Tái Hi Lợi. Lẽ nào, bởi cái con ** ấy mà hi sinh mất đi của gia tộc Ba Cách Tiêu những bao nhiêu cao thủ, tiêu tốn mất những sức mạnh Chủ thần ư? Có đáng thế không”?
Muốn làm đến cùng với bọn người Lâm Lôi hẳn cái giá phải trả là rất lớn.
“Nhưng với tứ gia tộc Thần thú”? Tái Khắc La cúi thấp đầu nhỏ nhẹ.
“Hừm. Một con Rồng cho dù chết rồi, thân hình vẫn to lớn. Tuy tứ gia tộc Thần thú đã có biến đổi, thực lực có giảm đi, nhưng… tứ gia tộc Thần thú hàng ngàn năm vẫn xưng hùng ở dưới địa ngục này, ẩn chứa lắm tai họa”…
Bào Khắc Uy ghé sát tai con trai: “Gia tộc Ba Cách Tiêu chúng ta, so với tứ gia tộc kia có mạnh thật, nhưng chỉ mạnh có một vài chút thôi”.
Tái Khắc La không còn dám ho hoe gì nữa.
Phía đảo tây đảo Mịch La, khu vực của gia tộc Ba Cách Tiêu, nơi phủ đệ Lâm Lôi ở.
“Trưởng lão”! Hai tên bảo vệ ngoài cung kính thi lễ với Lâm Lôi.
Lúc này Lâm Lôi đã ăn vận áo bào màu đỏ nên bất kể lính tuần nào trên đảo nhìn đều cung kính lễ phép bẩm thưa. Lâm Lôi ra lệnh cho người bên cạnh: “Ngươi đi đến số 306 ở khu vực đảo, dấn Tháp La Sa và cha con Đế Lâm đến đây”.
“Tuân lệnh! Thưa trưởng lão” Một tên trong đó nhận lệnh.
Lâm Lôi quay vào trong phủ. Lúc này, Địch Lợi Á, Bối Bối, Hi Tái, Áo Bố Lai Ân đều đã thu xếp xong chỗ ở. Lâm Lôi rảo bước tới vườn hoa phía sau.
Áo Bố Lai Ân, Địch Lợi Á, và Bối Bối đang tán gẫu cùng nhau, còn Hi Tái thì ở phía vườn hoa sau phủ. Hi Tái ngồi thẫn thờ một chỗ, không hiểu là đang suy nghĩ điều gì?
“Lâm Lôi”! Địch Lợi Á chạy đến bên Lâm Lôi.
Địch Lợi Á chú ý nhìn Hi Tái, than thở: “Hình như Hi Tái đang nhớ nhung Tái Hi Lợi thì phải”?
“Phải rồi”! Lâm Lôi gật nhẹ đầu. Để cho Hi Tái đến nỗi này, e còn phải chịu đựng lâu nữa.
“Áo Lợi Duy Á! Lão đại. Đến đây”! Bối Bối xông tới, còn cố khen vài câu: “Lão đại à! Khỏi bàn, lão đại mặc bộ áo này nom lại đẹp hẳn ra. Khí thế lắm”!
Lâm Lôi bất chợt cười to lên vui vẻ.
Lời bàn tán của Lâm Lôi khiến sự chú ý của Hi Tái. Hi Tái nhìn Lâm Lôi, mắt sáng lên, chạy tới nói liến thoắng: “Lâm Lôi à! Ta muốn nhờ huynh một việc”.
“Hi Tái! Nói tiếp đi”! Lâm Lôi nhìn Hi Tái thôgn cảm.
Hi Tái hơi có phần do dự: “Tay Tái Khắc La tự dưng xuống tay với ta, ta lo là, có phải Tái Khắc La và Tái Hi Lợi đã xẩy ra ẩu đả rồi không? Nếu không thì làm sao Tái Khắc La lại dữ dằn đến như thế? Hẳn có phải vì ta với Tái Hi Lợi mà dẫn nên chuyện tầy đình? Nàng kết hôn trước một ngày thì chính thức chia tay ta. Kể từ đó đến nay chúng ta có gặp nhau nữa đâu”!
Đến hôm nay, Hi Tái nào có biết rằng Tái Hi Lợi mang thai là con của Hi Tái?
“Lâm Lôi à! Ta nhờ huynh đi thăm dò xem xem. Hiện giờ Tái Hi Lợi như thế nào”? Hi Tái cầu cứu van nài.
Lâm Lôi gật đầu: “Được thôi. Yên tâm đi. Ta sẽ chịu khó tìm hiểu”!
Lâm Lôi cũng đã nghe biết chuyện Hi Tái với Tái Hi Lợi.
Chuyện Hi Tái và Tái Hi Lợi thực sự là họ yêu nhau. Bởi Tái Khắc La si mê Tái Hi Lợi nên gia tộc Cái La Đức mới chấp nhận lời cầu hôn Tái Hi Lợi lấy Tái Khắc La.
Tái Hi Lợi làm sao có thể chống lại được mệnh lệnh gia tộc!
Tái Hi Lợi chỉ còn biết đau khổ cắn răng lấy người mình chưa yêu. Trước ngày cưới, Tái Hi Lợi nói với Hi Tái là sẽ không bao giờ được gặp mặt nhau nữa.
“Ôi! Quả Hi Tái rủi ro qúa rồi”! Lâm Lôi than vãn cho bạn mình: “Cái đảo Mịch La này, nói là năm đại gia tộc, trên thực tế chỉ có gia tộc Ba Cách Tiêu thôi, các gia tộc khác đều chịu lép, cúi đầu cam chịu”!
Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra. Cái La Đức gia tộc vì lấy lòng gia tộc Ba Cách Tiêu buộc Tái Hi Lợi phải lấy Tái Khắc La.
Đám cưới vì thế cũng tiến hành dưới đường hầm.
Tái Khắc La lặng lẽ đi trong đám cưới. Đám cưới đi trong đường hầm. Hai bên đường hầm là những ngục tù được xây cất lên giam hãm con người. Mỗi một nhà lao có đặc thù riêng của nó, chủ yếu là cầm tù kẻ mạnh và các bậc Thần. Cứ mười mét lại có một lính canh.
“Kẻ cắp”?
Tái Khắc La nghĩ chuyện bụng vợ mình mang thai là con kẻ khác, còn tự khoe ra nữa, nên Tái Khắc La cảm thấy nhục nhã lắm. Hôm nay Tái Khắc La mới thề giết chết Hi Tái, nào ngờ lại dẫn đến một Lâm Lôi?
“Lâm Lôi! Nơi nào cũng có nó”! Tái Khắc La phát ngán lên với cái tay Lâm Lôi. Thành Tự Do có nó, ở đây cũng có nó?
“Giải quyết rồi chứ”? Tái Khắc La thở dài ngao ngán. Cái con Tái Hi Lợi làm nhục gia tộc thì nhất định không thể để cho sống trên đời nữa. Nếu tin lan ra thì gia tộc Ba Cách Tiêu sẽ là điều tai tiếng bị người ta nhổ vào mặt chứ còn làm sao nữa!
Tái Khắc La đến đây là để giết chết Tái Hi Lợi, không phải là Tái Khắc La muốn thế, mà là cha Tái Khắc La muốn thế.
Đi đến một nơi.
“Mở ra”! Tái Khắc La cay đắng nói đồng thời giơ tờ lệnh Huyết sắc Mịch La ra.
“Vâng”! Tên cai ngục mở cửa phòng kín ra.
Trong gian tù tối om, Tái Hi Lợi đang dựa lưng vào tường, mái tóc rối loạn bơ phờ khuôn mặt. Nghe tiếng cửa phòng giam mở, Tái Hi Lợi ngước đầu lên, thấy vẻ mặt Tái Khắc La có vẻ dã man.
“Ngươi, người giết chết Hi Tái rồi ư”?
“Phải! Ta đã giết chết hắn ta rồi”! Tái Khắc La lạnh lùng nhìn Tái Hi Lợi. Tái Khắc La mong sao Tái Hi Lợi phải cảm thấy đau khổ, phải tuyệt vọng. Làm được như thế thì Tái Khắc La mới cảm thấy hả dạ.
Khuôn mặt Tái Hi Lợi bỗng chốc tái nhợt. Nàng lặng im buồn đau, nước mắt ngắn dài. Bị giam hãm bao nhiêu giờ đồng hồ trong ngục tối, nàng chỉ lo âu cho Hi Tái. Tái Hi Lợi biết rõ Tái Khắc La đi tìm Hi Tái để báo thù. Hi Tái đâu đủ lực để chống đỡ Tái Khắc La được.
Nhưng, Tái Hi Lợi vốn vẫn ôm một niềm hi vọng. Khi nghe Tái Khắc La trả lời, nàng đã tuyệt vọng thực sự.
“Hi Tái”…
Trong hồi ức của Tái Hi Lợi diễn ra một cảnh tượng, nàng cùng chung sống với Hi Tái, những tháng ngày hạnh phúc, thả mình trong hoan lạc. Nhưng giờ đây…
Tại vì Tái Khắc La đã nhìn trúng vào nàng.
Bởi thế, đời nàng mới đảo chiều đau khổ. Trước mặt mọi người gia tộc, nàng cúi đầu cam chịu, cố gượng cười khi đến ở nhà người.
“Tái Khắc La”! Tái Hi Lợi bỗng nhiên ngước nhìn Tái Khắc La: “Nếu không phải vì ngươi là người của gia tộc Ba Cách Tiêu thì ngươi chẳng đáng con chó rồi. Ngươi biết không, ta lên giường với ngươi, nhưng ta vẫn cứ cho như là cùng với Hi Tái”.
Tái Khắc La đỏ mặt tía tai, điên tiết hết mức rồi: “Kẻ địch”! Tái Khắc La gầm lên, tống một quả đấm cực mạnh vào mặt Tái Hi Lợi. “Ầm”. Toàn bộ tấm thân Tái Hi Lợi đổ gục, nhưng nét mặt nàng vẫn nở nụ cười.
Nàng nói ra lời vừa rồi là cách tìm tới cái chết.
Chết rồi, nàng mới được giải thoát.
Khỏi cần hàng ngày cứ phải đóng kịch vờ vịt, khỏi cần phải chịu đựng gặp bộ mặt đáng ghét, và đỡ phải nhớ mong Hi Tái.
“Kẻ địch! Con đĩ”… Giết chết Tái Hi Lợi rồi mà Tái Khắc La vẫn còn gầm lên dữ tợn. Trong đầu óc Tái Khắc La vẫn vang lên một câu nói: “Ngươi biết không, ta lên giường với ngươi nhưng”…