Dị Thế Ma Hoàng
Chương 33: CẤM MA NHAI
Lúc ở phía trên còn không rõ khe vực phía dưới gió lạnh thấu xương, khi Phong Dực nhảy xuống liền cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn, càng khiến hắn hoang mang chính là toàn thân ma lực như bị đông lại một chút cũng không thể vận chuyển. "Đáng chết, ta bị làm sao thế này..." Phong Dực trong lòng thầm mắng một tiếng, thu liễm tâm thần tay trái hướng phía dưới chụp tới vừa vặn ôm lấy eo Bối Lệ Tháp, tay phải cầm sừng hắc ám Kim Cương thú đâm vào vách đá dựng đứng, thân thể như bích hổ du tường (Nguyên văn bích hổ nhất bàn nhưng đổi thành du tường cho hay) dán chặt tại vách đá. Mặc dù ma lực vận chuyển không được, nhưng hắn có kinh nghiệm nhiều đời nên cầu sinh kỹ năng cũng không ít. "Phong Dực... Ngươi..." Bối Lệ Tháp vốn tưởng rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ tuyệt không nghĩ tới Phong Dực lại nhảy xuống cứu nàng. " Trong lòng hắn nhất định là có thích ta, hắn biết rõ tại ác ma thâm uyên cấm ma nhai không thể sử dụng ma lực nhưng vẫn quên cả sinh tử nhảy xuống cứu ta, lần này nếu sống sót sau này ta..." Bối Lệ Tháp tâm tình kích động khóe mắt thấm ướt, trong lòng cảm thấy một trận xúc động ngổn ngang trăm mối. "Ngươi cái con khỉ, im lặng!" Phong Dực quát lên, hắn nếu biết đây chính là cấm ma nhai trong truyền thuyết, đánh chết hắn cũng sẽ không nhảy xuống.
Bối Lệ Tháp ngoan ngoãn im lặng, kỳ quái là bị Phong Dực quát mắng như thế nàng lại không hề có một chút khó chịu nào, trường hợp này nếu là trước kia thật không dám tưởng tượng.
Phong Dực định dùng sừng hắc ám kim cương thú thử từ từ leo lên nhưng thân thể của hắn vừa mới chuyển động liền thiếu chút nữa bị một trận gió thổi bay. "Tiếp tục như thế này không được a, nếu là một mình ta có lẽ sẽ leo lên được nhưng còn có Bối Lệ Tháp gánh nặng thì phiền toái rồi". Phong Dực trong lòng nghĩ có nên hay không đem nha đầu này vứt đi cho rảnh nợ. Hắn mặc dù ích kỷ nhưng nếu là một trảo vừa rồi không cứu được nàng thì thôi hiện tại nàng đang ở bên người, bảo hắn nhẫn tâm bỏ rơi nàng hắn không làm được.
Phong Dực tĩnh tâm lại phát hiện một quy luật, cách chừng mỗi một khắc đồng hồ cương phong sẽ thổi cuộn lên trên một lần mà cường độ xem chừng đủ để nâng một người lên. "Bối Lệ Tháp, ngươi nghe kỹ cho ta, đợi lát nữa ta đếm tới ba sẽ đem ngươi tung lên, ngươi mượn sức gió xông lên nghe chưa." Phong Dực kề bên tai Bối Lệ Tháp nói, nóng ấm đôi môi chạm vào vành tai của nàng làm cho nàng một trận rùng mình. "Vậy còn ngươi thì sao?" Bối Lệ Tháp không chút do dự liền đồng ý hỏi lại, bất quá lúc này trừ tin tưởng hắn tựa hồ cũng không có biện pháp khác, dù sao cũng là chết, sao không tìm đường sống trong chỗ chết? "Ta cũng sẽ dùng phương pháp đó đi lên." Phong Dực nói.
Trừ tiếng gào thét của lệ phong lạnh lẽo xung quanh im lặng vẫn là im lặng. "Chuẩn bị... Một, hai, ba, lên!" Phong Dực dùng sức đem Bối Lệ Tháp tung lên.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn phát sinh, cương phong cuộn lên mà Phong Dực dự tính không có xuất hiện, Bối Lệ Tháp lực bay lên vừa hết liền mất đi trọng tâm hướng vô tận vực sâu rơi xuống. "Tức chết ta" Mắt thấy Bối Lệ Tháp rơi xuống Phong Dực trong lòng mắng to một tiếng toàn thân vận lực, hai cánh tay tỳ vào sừng kim cương thú thân thể bắn lên, hai chân đạp một cước trúng ngay giữa bộ ngực Bối Lệ Tháp.(BT: dm sao thằng chó này thô bạo, dung chân đá vào ngực của con nhà người ta) "Phốc" Bối Lệ Tháp phun ra một ngụm máu tươi bay đi. Đúng lúc này trận gió theo dự đoán rốt cục cũng xuất hiện nâng thân thể Bối Lệ Tháp bay lên.
Phong Dực thở phào nhẹ nhỏm, thân thể dán trên vách đá dựng đứng kiên nhẫn đợi trận gió sau.
May mắn cùng xui xẻo tựa hồ chính là một đôi huynh đệ sinh đôi, Phong Dực mới vừa còn thầm nhủ ở trong lòng vận khí không tồi lập tức đã nhìn thấy cách đó không xa bên phải vách đá, có một con mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Quái thú này than thể dèn dẹt dài hơn hai trượng dán tại vách đá, nó có sáu chân hai cái đầu, cả người đen như mực, nếu không phải mỗi cái đầu có một con mắt âm u lạnh lẽo màu lục như quỷ hỏa Phong Dực thậm chí cũng không thể phát hiện sự hiện hữu của nó.
Đột nhiên con mắt của quái thú chợt lóe, một đạo lục mang nhanh như tia chớp hướng Phong Dực bắn tới.
Oanh một tiếng, tại vị trí Phong Dực vừa rời đi vách đá liền vỡ tung, Phong Dực sớm có đề phòng trước rút sừng kim cương thú ra tại vách đá trở mình mấy lượt, lần nữa đem sừng Kim Cương thú cắm vào vách đá. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY "Tới đây… súc sinh, để cho thiếu gia hảo hảo dạy dỗ ngươi một chút." Phong Dực trong lúc nguy cấp vẫn tỉnh táo buông lỏng, hắn cười lớn khiêu khích quái thú. Vận mệnh là cái xxx (câu này dịch ra thô lắm ae nào tò mò thì xem cách thức tra tấn của Tiểu Phương là bít) muốn cho hắn một lần nữa luân hồi sao? Hắn không chịu thua, một ngày nào đó hắn sẽ nắm lấy vận mệnh của mình.
Quái thú bị chọc giận lập tức tê tê một tiếng, hai con mắt đồng thời chợt lóe, lục mang đại thịnh, một đoàn bao trùm trăm mét phạm vi sóng xung kích hướng Phong Dực đánh tới.
Vách đá dựng đứng liền lõm xuống một mảng ngay sau đó oanh một tiếng sụp xuống, Phong Dực lúc này không tiếp tục bám tại vách đá mà cùng nham thạch vỡ rơi xuống vô tận vực sâu.
Đúng lúc này quái thú nhanh như tia chớp há to mồm lăng không lướt đến, một cái đầu lưỡi dài nhỏ hướng Phong Dực cuốn lấy. "Hảo, súc sinh định đem thiếu gia ta làm thành bữa ăn tối đây." Phong Dực không một chút bối rối tay trái nhanh như tia chớp nhấc lên bắt lấy đầu lưỡi trắng mịn. Quái thú liền thu lại đâu lưỡi mang theo thân thể Phong Dực về phía miệng nó.
Phong Dực mượn lực trở mình một cái liền ngồi ở cổ quái thú, trong lòng hắn hung tâm nổi lên tay phải liền cầm sừng kim cương thú hết sức một kích đâm tới mắt của quái thú.
Quái thú ngẩng đầu rống to, tứ chi mất đi khống chế cùng Phong Dực rơi xuống vô tận vực sâu.
Bối Lệ Tháp ngồi ở vách đá lo lắng nhìn xuống phía dưới, nhưng đã lâu như vậy Phong Dực vẫn không thấy bóng dáng. "Phong Dực, ngươi ngàn vạn lần không thể có chuyện xảy ra a." Bối Lệ Tháp thì thầm, mới cách một canh giờ trước nàng còn đang cùng Mễ Lặc hợp mưu đem Phong Dực bầm thây vạn đoạn nhưng chuyện thế gian thường thường thiên biến vạn hóa. Vừa rồi cùng hắn trải qua một hồi sinh tử khảo nghiệm, trong lòng bởi vì bị hắn làm cho nhục nhã mà sinh ra hận ý lại tựa hồ như đã biến mất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua Phong Dực giống như biến mất trong cấm ma nhai đen tối một chút động tĩnh cũng không có.
Bối Lệ Tháp bất giác nắm chặt hai tay, đôi huyết nhãn dần dần ướt lên, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng nghĩ tới có một ngày sẽ vì một người đàn ông mà rơi lệ.
Đúng lúc ấy phía sau đột nhiên truyền tới thanh âm kinh ngạc: "Bối Lệ Tháp".
Thân thể Bối Lệ Tháp khẽ động, tay phải lau khóe mắt một cái biểu tình khôi phục bình thường, hai giọt nước mắt cũng tựa hồ như chưa từng xuất hiện. "Đặc Lỗ Tây." Bối Lệ Tháp xoay người, nhìn thấy nhi tử của Đại Tương Mông Nạp tướng quân thủ hạ phụ thân mình.
Đặc Lỗ Tây ở chỗ này thấy được công chúa, trong lòng tất nhiên thập phần vui vẻ, đang định tiến lên cước bộ bỗng dừng lại, sắc mặt trở nên cực kỳ cổ quái.
Bối Lệ Tháp thấy ánh mắt tiểu tử này hướng tới bộ ngực cao vút của mình mà nhìn trong lòng không khỏi giận dữ, nhưng vừa cúi đầu nhìn ngực mình nàng cũng bất giác ngây ngẩn cả người, chỉ thấy hai dấu chân thật to khắc trên ngực áo, lập tức khóe miệng nàng nhếch lên quên luôn việc kia... Khốn kiếp!
Vách đá cấm ma nhai cũng không phải là thẳng đứng hoàn toàn mà là chỗ nhô ra chỗ thì thụt vào, Phong Dực tới hiện tại cũng không biết thân thể mình đã tiếp xúc với vách đá bao nhiêu lần, nếu không phải thân thể hắn mạnh mẽ trước nay chưa từng có chỉ sợ đã sớm tan xương nát thịt. "Một vạn năm ngàn tám trăm tám mươi tám, một vạn năm ngàn tám trăm tám mươi chín..." Phong Dực thầm đếm, sợ hãi trong lòng lúc này đã sớm phai nhạt, hắn nhàm chán đành đếm đếm đỡ buồn nhân tiện muốn xem cấm ma nhai này rốt cuộc cao bao nhiêu. Có lẽ đến bây giờ rơi xuống đã chừng hơn hai canh giờ nhưng vẫn chưa tới đáy, hắn không khỏi hoài nghi khe vực này thực sự là không có đáy.
Đang nghĩ như vậy Phong Dực đột nhiên cảm giác một cổ lực phản chấn khổng lồ truyền đến, liền nghe "Oanh" một tiếng, thân thể hắn đã rơi vào trong nước lạnh giá. Cho dù thân thể của hắn biến thái hơn nữa cũng không chịu nổi như vậy đả kích, lập tức hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng một trận quặn đau liền mất đi ý thức.
Đúng vào lúc này xoáy nước quỷ dị đột nhiên xuất hiện đem Phong Dực cuốn xuống đáy sâu không biết bao nhiêu vạn thước Trong đại điện một tòa dùng Băng Tinh mười vạn năm tạo thành, một bóng người gần như trong suốt đang nhìn đỉnh điện đến thất thần. Mơ hồ thấy được con ngươi trắng xám như một cái hồ yên lặng trăm vạn năm, một đôi mắt lạnh như băng không có chút tình cảm.
Đỉnh điện mở ra một lỗ hổng hình cầu, bao trùm lỗ hổng là một tầng sóng nước. Lúc này, vốn yên lặng trong suốt sóng nước đột nhiên xao động, thỉnh thoảng có vài con quái ngư thông qua lỗ hổng rơi vào trong. Không hề thấy bóng người kia làm động tác gì, mấy con quái ngư nhanh chóng khô quắt, từng đoàn hắc khí trên người chúng bay lên đọng lại trên không trung, đoàn hắc khí đạt đến độ dày nhất định liền tự động hướng bóng người kia bay tới nhanh chóng dung nhập vào trong đó, thân ảnh hấp thu một chút bóng dáng liền chân thật một chút, vốn mơ hồ ngũ quan hiện tại đã thấy rõ ràng hơn. "Di?" Đúng lúc ấy thì thân ảnh ánh mắt vốn lạnh như băng đột nhiên hiện lên một tia kinh dị nhìn tới thanh niên mới rơi từ lỗ hổng xuống. "Ma thần hậu duệ!" Thân ảnh lẩm bẩm, ánh mắt lướt qua thân thể thanh niên mấy lượt cả người đột nhiên một trận run rẩy, hai mắt bắn ra nóng bỏng quang mang không dám tin thì thào: "Địa tâm linh hồn hỏa, bên trong thân thể của hắn thậm chí có địa tâm linh hồn hỏa hơi thở." Cũng không biết trải qua bao lâu, Phong Dực có chút mê mang mở mắt, đập vào mắt hắn là đỉnh điện thủy tinh khắc vài bức tranh cùng văn tự thần bí. "Ngươi đã tỉnh?" Một thanh âm ôn hòa làm cho người ta cảm giác giống như được tắm gió xuân ở bên tai Phong Dực vang lên.
Phong Dực nhanh chóng xoay mình đứng lên kinh ngạc phát hiện thân thể vốn bị thương đã bình yên vô sự thậm chí còn tốt hơn trước. Cách đó không xa một bóng ảnh đang bình tĩnh ngồi trên tọa thai hình thoi nhìn hắn.(tọa thai là cái xô fa) Phong Dực không khỏi ngẩn ra, quay đầu đánh giá đại điện tựa như ảo mộng dưới đáy nước, trong lúc nhất thời phân không rõ đây rốt cuộc là thực tế hay chỉ là một giấc mộng. "Ngươi không phải đang nằm mơ, đây là tịch mịch thâm uyên trong ác ma vực sâu." (nguyên văn là "Nhĩ bất thị tại tố mộng, giá thị ác ma uyên trung đích tịch tĩnh thâm giản." đúng ra thì là yên tĩnh khe sâu trong ác ma vực sâu) Thân ảnh mở miệng nói tựa như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Phong Dực. "Vậy ngươi là ai? Là U Linh? Ngươi đã cứu ta?" Phong Dực hỏi "Ta là ai?" Bóng dáng ngẩn ra, một lúc lâu mới thở dài nói: "Chuyện đã qua ta không muốn nhắc lại nữa, ta hiện tại chỉ là một U Linh. Ngươi bị xoáy nước ngầm trăm năm xuất hiện một lần trong thâm uyên cuốn tới nơi này cũng xem như ta và ngươi hữu duyên đi." "Tiểu tử đa tạ tiền bối cứu mạng." Phong Dực cúi người nói nhưng vẫn không lỗ mãng tới gần U Linh kỳ quái này. Nếu hắn không đoán sai thì U Linh này có lẽ bị giam cầm ở tọa thai hình thoi kia, chuyện không biết rõ ràng hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. " Không cần đa lễ, ta đem linh hồn của mình tự bế đã không biết bao nhiêu vạn năm ngươi là người thứ nhất tiến vào đại điện này." Thân ảnh thở dài nói.
Không biết tại sao, Phong Dực cảm giác thấy tiếng thở dài này cùng tiếng thở dài nghe được tại Thiên Ma Tế Tự đại điển trong lúc mơ màng không sai biệt lắm, hắn hoài nghi U Linh kỳ quái này có thể là Thiên Ma Vương trong truyền thuyết Phá Toái Hư Không đi tới thế giới khác.
Phong Dực hỏi: "Ngươi tại sao lại đem linh hồn của mình tự bế?" Thân ảnh thanh âm tang thương nói: "Năm đó ta cùng với kẻ thù quyết một trận sinh tử chiến, cuối cùng ta trọng thương trầm trọng, vì muốn bảo trụ linh hồn bất diệt ta đem linh hồn tự bế trong Vĩnh Sinh Bất Diệt Cấm Linh trận, bất quá bây giờ ta đã chống đỡ không nổi, hiện tại sau khi chịu cô độc trăm vạn năm ta chỉ mong có thể sớm được giải thoát. Người trẻ tuổi, ngươi có thể giúp ta một chút được không?" "Giúp việc gì?" Phong Dực mục quang hơi động cung kính hỏi.
Thân ảnh nói: "Làm cho cấm linh trận này dừng lại, như vậy linh hồn của ta sẽ được giải thoát tan thành mây khói." " Đương nhiên, ngươi có thể đi vào tới đây cũng là chúng ta hữu duyên, sau bức họa phía trước đại điện có một khối thần phách tinh thạch cùng hộ thân hạng liên. Thần phách tinh thạch bên trong chứa công phu tu luyện của ta, hiện tại ta cũng không dùng đến liền cấp ngươi đi." Phong Dực đi tới phía trước đại điện quả nhiên thấy trên vách tường phía trước có khắc một bức họa cự đại, bức họa vẽ một người nam tử cao lớn, Phong Dực nhìn một cái liền cảm thấy rung động thật sâu.
Nam tử lăng không trên trời, một mái tóc đen phiêu tán, diện mục mặc dù không rõ ràng lắm nhưng vẫn toát ra ngạo khí bễ nghễ thiên hạ, duy ngã độc tôn, cỗ khí thế quanh quẩn phiêu vũ bỗng nhiên hóa thành một con cuồng long xông thẳng phía Phong Dực. "Tê tê tê..." Phong Dực sắc mặt trắng nhợt lùi lại mấy bước, lồng ngực như trúng một đòn nghiêm trọng, một cổ chiến ý đánh vào ý thức khiến hắn cảm giác vô lực như con kiếm đứng trước Cự Nhân.
Phong Dực hít sâu mấy hơi mới khôi phục như cũ không dám nhìn nữa, hắn cúi đầu tìm thấy phía sau bức họa thần phách tinh thạch cùng hộ thân hạng liên.
Phong Dực trong lòng nảy sinh nghi ngờ bất động thanh sắc hỏi: "Tranh này là vẽ tiền bối sao?" " Không sai, đây chính là ta trước kia, bất quá bây giờ tâm cảnh đã khác." Thân ảnh thở dài nói.
Phong Dực hỏi " Như vậy, ta hiện tại nên giúp ngươi như thế nào?" " Ở phía sau cấm linh trận có hai khối tinh thạch một đỏ một lam, ngươi chỉ cần đè tinh thạch màu lam xuống là được rồi." Thân ảnh nói.
Phong Dực đi tới phía sau cấm linh trận quả nhiên thấy trên sàn nhà hai khối tinh thạch một đỏ một lam Phong Dực vươn tay chạm vào màu lam tinh thạch đột nhiên hắn cười lạnh hai tiếng bất ngờ nhấn xuống tinh thạch màu đỏ.
Tọa thai hình thoi trong đại điện quang mang chợt lóe liền dần dần biến mất, thân ảnh ha ha cuồng tiếu hóa thành một luồng bạch quang hướng Phong Dực đánh tới nháy mắt chui vào mi tâm Phong Dực. "Ta biết tiểu tử ngươi không phải là dễ bị lừa gạt, bất quá vẫn bị lừa thôi. Thân thể dung hợp địa tâm linh hồn hỏa này thuộc về ta." Thanh âm vang lên trong đầu Phong Dực. " A... Đây là cái gì..." thân ảnh nọ bông kêu lên sợ hãi ngay sau đó thanh âm im bặt. Trong đầu Phong Dực lúc này truyền đến từng đợt tê tâm liệt phế đau đớn.